Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 854
Kỳ Ân và Sherry tiếp tục đứng đợi ở chỗ cũ, nhưng thời gian trôi qua, hai người vẫn không thấy bóng dáng Âu Dương Thiên Thiên bước ra. Sherry nhìn đồng hồ, có chút lo lắng lên tiếng:
- Đã hơn 40 phút rồi mà cuộc nói chuyện vẫn chưa xong hay sao? Có phải hơi lâu rồi không?
Kỳ Ân mím môi, mắt dáo dác nhìn xung quanh, trong lòng cũng bồn chồn giống hệt Sherry. Đặc biệt là khi cô không thấy Mary FirstFlo trong tầm mắt của mình nữa. Đó không phải là một dấu hiệu tốt.
Không biết có xảy ra chuyện gì hay không.
Cắn môi, Kỳ Ân tính toán muốn vào thẳng bên trong biệt thự, đúng lúc này, chợt cô nhìn thấy hai bóng người bước ra từ đại sảnh, đó chính là... lão gia chủ. Kỳ Ân nheo mắt lại, còn thấy thêm một kẻ khác đi bên cạnh bà ấy nữa, nhưng mà... không phải là Âu Dương Thiên Thiên, đó chỉ là một nữ hầu.
Trong đầu ngay lập tức hiện lên ý nghĩ không hay, Kỳ Ân quay sang nhìn Sherry, nói:
- Chia nhau ra tìm Nhị tiểu thư đi, mau lên.
Dứt lời, hai cô gái cùng chia ra hai phía, dùng tốc độ tối đa tìm kiếm Âu Dương Thiên Thiên. Sherry chạy đến cổng sau của căn biệt thự, vừa lúc nhìn thấy hai chiếc xe ô tô đang rời đi, cô hét lớn một tiếng gọi "Kỳ Ân" sau đó phi thân ra chặn chiếc xe thứ hai lại. Người phụ nữ xuất hiện ngay sau lời gọi của Sherry, cô cố chạy theo chiếc xe đầu tiên, nhưng nó đã đi xuống đoạn dốc phía dưới rồi.
Kỳ Ân nhìn thấy hàng rào gần đó, không nghĩ nhiều, cô lấy đà chạy đến, tự gieo mình xuống đoạn dốc với khoảng cách cao. Nhắm vào nóc ô tô màu đen, cô đáp xuống ngay chiếc xe ấy, thế nhưng tên lái xe rất ma mãnh, khi phát hiện ra Kỳ Ân đã nhảy xuống xe của mình, hắn ta di chuyển chiếc xe qua lại, khiến cô loạng choạng không thể bám vững, rồi sau đó chợt phanh gấp lại, làm thân thể Kỳ Ân theo quán tính văng ra khỏi xe, tiếp đất bằng vài vòng lăn quay.
Cũng may điều này nằm trong tính toán nên Kỳ Ân biết cách để bản thân không bị va chạm với mặt đất quá mạnh, cô chỉ lăn vài vòng rồi dừng lại, lấy thế đứng lên ngay sau đó, mặc dù trên cơ thể không tránh khỏi vài vết xây xát nhẹ. Nhịp thở có chút rối loạn, Kỳ Ân trừng mắt nhìn một đám người bước ra từ trong xe, bọn họ đều mang theo sát khí nồng đậm, không nói một lời nào mà lao về phía cô.
"Choang" - Đập vỡ cửa kính xe ô tô bằng tay, Sherry nắm lấy tóc của người bên trong, đập mạnh đầu hắn vào vô lăng nhiều phát liền. Vặn chốt mở cửa xe, cô kéo thân thể kẻ đó ra ngoài, sau đó giơ thẳng chân, đá bay tên ngồi kế bên. Quay đầu nhìn về phía sau, một người phụ nữ đập ngay vào mắt cô.
Mary FirstFlo ngồi ở đó, nhếch môi lên tiếng:
- Thân thủ cũng tốt đấy.
Sherry không thấy ai ngoài bà ta ngồi ở ghế sau, cô xoay người lại, đúng lúc có kẻ nhào tới muốn đánh. Nghiêng đầu né cú đấm, cô bắt lấy cánh tay hắn bẻ ngoặc lại, rồi dùng cửa xe dập mạnh vào đầu tên đó. Bấy giờ, đột nhiên phía sau gáy truyền đến một cơn tê liệt, làm tay chân Sherry cứng ngắc, thân thể không cử động được. Mary FirstFlo không biết từ khi nào đã đến gần cô, dùng thứ gì đó áp vào sau gáy, khi nhận ra đó là dụng cụ chích điện thì cũng là lúc Sherry không còn sức phản kháng nữa. Cô nhắm mắt, ngã ngục hoàn toàn xuống vô lăng.
Về phía Kỳ Ân, một mình đánh với năm tên sát thủ chuyên nghiệp, sức lực như chia ra nhiều phần, bị thương cũng không ít. Trình độ của chúng có thể nói là ngang hàng với cô, vậy nên khi lấy một chọi số đông, Kỳ Ân gần như không có khả năng thắng. Chống đỡ được vài phút thì cô bị một chiếc xe khác lao tới, cố ý đâm vào người, Kỳ Ân văng ra đường một khoảng cách xa rồi ngất hẳn.
Đám sát thủ sau đó mang Kỳ Ân vứt lên xe rồi nhanh chóng rời đi. Ở một góc phía xa, Eira đã chứng kiến toàn bộ vụ việc, bàn tay cô đặt trên vô lăng siết chặt lại, hiện rõ những mạch máu. Sau khi nghi ngờ Âu Dương Thiên Thiên mang thai cô đã chạy ngay đến đây, trên đường dù nhiều lần liên lạc với Kỳ Ân và Sherry nhưng không được, từ bộ đàm đến điện thoại họ đều không trả lời. Không ngờ khi đến nơi thì thấy...
Eira biết mình thế đơn không thể làm được gì, chỉ đành ngậm ngùi nhìn bọn chúng rời đi. Đợi khi chiếc xe đó di chuyển, cô liền tính toán khoảng cách chạy theo sau.
.....
Âu Dương Vô Thần trở về nhà đã là chuyện của mười phút sau, anh vì muốn mua cho Âu Dương Thiên Thiên một chiếc bánh ngon nên cố tình chạy xe đến một tiệm bánh nổi tiếng ở trung tâm thành phố, vì vậy đường đi có chút xa, lúc quay lại dù đã lái xe với tốc độ cao nhất nhưng vẫn không thể quay lại sớm được.
Âu Dương Vô Thần xông thẳng vào phòng của lão gia chủ, hỏi:
- Bà nội, Thiên Thiên đâu?
Người phụ nữ giật mình nhìn anh, ngạc nhiên đáp:
- Con bé không có ở đây, nó đã về từ lâu rồi.
Mặt mày Âu Dương Vô Thần càng xanh hơn sau khi nghe câu trả lời của bà ấy, anh quay người lại, chạy tìm cô khắp mọi ngõ ngách trong nhà. Anh đã gọi điện cho cô nhưng không thấy cô bắt máy, liên lạc với đám Kỳ Ân cũng không được, thậm chí khi trở về còn không thấy cô ta và Sherry đâu, anh đoán chắc họ đã biết gì đó rồi nên mới tự ý rời khỏi chỗ như vậy.
Đảo mắt liên tục tìm kiếm, chợt một vật thể lọt vào tầm nhìn của Âu Dương Vô Thần, anh bước đến, cúi người nhặt nó lên.
Cái này là... túi xách mà Thiên Thiên đã mang theo khi đến đây. Tại sao nó lại nằm ở nơi này? Trong một góc xó?
Siết chặt chiếc túi, Âu Dương Vô Thần nghiến răng, lạnh lùng lên tiếng:
- Tập hợp... tất cả người hầu trong nhà lại đây!
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
41 chương
22 chương
35 chương
36 chương