Alex Bush nói xong, trực tiếp mở cửa bước ra ngoài. Vừa quay mặt sang, lại nhìn thấy Âu Dương Vô Thần đứng ở đó, đối diện ông. - Con đợi ta sao? - Người đàn ông bình tĩnh hỏi. Âu Dương Vô Thần bỏ một tay vào túi, không trả lời mà hỏi ngược lại: - Người phụ nữ Trung Quốc mà ba yêu, là Đường Nhược Vũ, mẹ của Thiên Thiên? Alex chớp mắt, gật đầu đáp: - Đúng vậy, là cô ấy. - Vậy nên... mới lạnh nhạt với mẹ? Đến cuối cùng, để lại một mình bà ấy chết trong phòng một cách cô độc. - Âu Dương Vô Thần hỏi tiếp. Người đàn ông không phủ nhận cũng không thừa nhận, ông im lặng vài giây rồi nói: - Năm đó, ta là một kẻ tệ bạc, khi chính ta lại yêu người phụ nữ của bạn mình (Cadira), nhưng ta chưa bao giờ vượt quá cảm xúc với Đường Nhược Vũ, đó chỉ là một mối tình thầm kín. Không chủ động giống như Cadira, ta chỉ âm thầm ở đằng sau bảo vệ cô ấy, cho đến khi chuyện này bị bà nội con phát hiện, và ta bắt buộc phải lấy mẹ con, để củng cố quyền lực của mình, cũng là để bà nội con không làm hại đến Nhược Vũ. - Ta với mẹ con là hôn nhân chính trị, ngay từ đầu đã không hề có tình cảm. Ta biết con hận ta, nhưng ta thực sự không có cách nào cả, xin lỗi con, Elias. Âu Dương Vô Thần biết rõ, hôn nhân không có tiền đề từ tình yêu, thì mãi cũng không bền lâu, nhưng anh vẫn hận Alex Bush, bởi vì ông ta.... - Ba, nguyên nhân cái chết của mẹ suy cho cùng không phải hoàn toàn đến từ Đường Nhược Vũ, nên con không thể đổ mọi tội lỗi lên cô ta, nhưng con vẫn hận ba vì tình yêu của ba quá ích kỉ. Ích kỉ đến mức, trái tim của ba... không thể bao dung mà đón nhận mẹ con lấy một lần. Anh luôn tự hỏi đàn ông trên thế giới có vô số người trái tim nhiều ngăn, có thể chứa được rất nhiều tình yêu, nhưng tại sao người đàn ông này lại không như vậy? Trái tim của ông ta, chỉ có một ngăn duy nhất,  lại chỉ thuộc về một người đã chết, nhưng bất hạnh thay, người đó... vĩnh viễn cũng không phải mẹ của anh... ================================================== Âu Dương Vô Thần bước ra khỏi đại sảnh, trên con đường đi qua hoa viên, anh bất chợt gặp một người đàn ông, trên tay cầm một hộp bánh. Thấy anh, người đó lễ phép cúi đầu, lên tiếng: - Anh hai. Âu Dương Vô Thần chỉ liếc mắt một cái, không trả lời lại mà cứ thế đi lướt qua. Người đàn ông mím môi, giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu rồi mới ngước mặt lên. Quay đầu lại, anh nhìn bóng lưng cao lớn của Âu Dương Vô Thần, khuôn mặt có chút xịu xuống. Bỏ đi, cũng không phải là lần đầu. Thở hắt ra một hơi, anh ta xoay người đi vào trong. Theo lối cầu thang dẫn lên trên lầu, người đàn ông dường như rất quen thuộc nơi này, vô cùng tự nhiên dừng trước một căn phòng, rồi mở cửa bước vào. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên: - Con lại đi đâu nữa vậy? Người đàn ông có chút giật mình, quay đầu cười trừ, đáp: - Con mua bánh cho mẹ. Khuôn mặt người phụ nữ hiện lên với nhiều nét sắc sảo tinh tế, thật khó để có thể chê bai sự xinh đẹp mặn của Mary FirsFlo ngay cả khi bà đã bước sang tuổi ngũ tuần. Nhìn chiếc bánh trên tay cậu con trai, Mary cau mày hỏi: - Lại mua bánh? Tại sao dạo gần đây con mua bánh nhiều thế? Ngày nào cũng ra ngoài là vì mục đích này sao? Người đàn ông mím môi, ngập ngừng trả lời: - Con thấy mẹ thích ăn bánh ở tiệm này, nên muốn mua nhiều một chút. - Mẹ thích ăn bánh ở đây đâu phải chuyện ngày một ngày hai, lúc trước cũng không thấy con nhiệt tình như thế. - Mary khó hiểu nói. Lần này, chàng trai kia không trả lời lại, đưa tay lên gãi đầu, anh chỉ cười cho qua. Cũng không thể nói mấy ngày nay anh đến tiệm bánh là để trông đợi cô gái đó được. Người phụ nữ thở dài một hơi, lên giọng: - Sym, con đã lớn rồi, đừng chỉ biết đi loanh quanh thế giới nữa, con đi du lịch mấy tháng nay cũng đủ rồi, bây giờ nên trở về quy cũ thôi. Người đàn ông tên Sym nghe thấy, rũ mắt hỏi: - ,Mẹ, thực sự phải như thế sao? Con không muốn, cảm thấy mệt lắm... Ấn đường Mary cau chặt, đột nhiên lớn tiếng: - Con nói gì vậy Sym, quyền thừa kế đang ở ngay trước mặt rồi, Elias đã mất hậu thuẫn của nhà Weithemer, con sẽ có nhiều cơ hội giành lấy nó đấy. Sym chớp đôi mắt đẹp long lanh, nhưng khuôn mặt không còn tươi tắn như lúc đầu nữa. Mỗi lần nghe đến ba chữ "quyền thừa kế", anh lại chỉ muốn trốn đi thật xa, đến nơi nào mà không có sự hiện điện của nó. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ muốn tranh giành quyền thừa kế, mặc kệ bà nội và ba có sắp xếp thế nào, anh cũng chưa từng quan tâm. Trong mắt anh,  chỉ có anh hai là xứng đáng với vị trí ấy, nhưng không biết tại sao mẹ lại không nghĩ như vậy, cứ luôn muốn giành lấy nó. - Con biết rồi. - Cảm thấy cuộc trò chuyện có thể sẽ tệ hơn, Sym đành trả lời cho qua. Anh mang bánh đặt lên bàn của Mary, rồi đánh trống lảng sang chuyện khác: - Mẹ, vài ngày trước, con đã gặp lại thiên thần rồi. Người phụ nữ liếc mắt, không quan tâm lắm nói: - À, là cô gái mà con đã gặp trong lễ cưới của nữ hoàng Anh? Thiên thần ngày nhớ đêm mong? Sym gật đầu, nhớ lại khuôn mặt của Âu Dương Thiên Thiên, khóe môi anh không tự chủ câu lên: - Đúng vậy, chính là cô ấy. Qua một thời gian rồi nhưng cô ấy vẫn rất xinh đẹp, con cũng mới biết cô ấy là người Trung Quốc, giọng vô cùng dễ nghe. Mary FirstFlo nhạt nhẽo nhếch môi, không nói thêm gì nữa. Sym ngược lại rất nhiệt tình, khuôn mặt không ngừng cười kể: - Tính cách cô ấy cũng rất đáng yêu, nụ cười thì ấm áp như ánh mặt trời, đặc biệt nhất là đôi mắt, trong suốt như nước, khi ánh sáng chiếu vào thực sự đẹp đến không thể tả nổi luôn. Chỉ tiếc là con chưa thể hỏi tên của cô ấy.. - Sym! - Lời đang nói bỗng bị cắt ngang bởi một tiếng gọi, buộc người đàn ông phải ngừng lại. Mary vốn chẳng để tâm đến thiền thần gì đó của con trai mình, bà cũng không có hứng nghe anh kể về đứa con gái ngoại quốc ấy, liền lên tiếng: - Mẹ không cần biết con ở bên ngoài đã gặp ai, quen biết với bao nhiêu cô gái, thậm chí là nhớ nhung một người phụ nữ nào đó, nhưng mà con hãy nhớ kĩ, tuyệt đối đừng tiến quá xa. Con chơi bời như thế nào cũng được, nhưng không được dùng đến con tim, bởi vì sau này con sẽ phải lấy một người môn đăng hộ đối với con, đặc biệt là có thể giúp đỡ cho tương lai phía trước, tình yêu sẽ cản bước của con rất nhiều, và mẹ không muốn nó trở thành một mối đe dọa. Nói tóm lại, nhu cầu của đàn ông mẹ sẽ không ép buộc, nhưng con tuyệt đối không được lưu lại một mầm mống nào bên ngoài, nghe rõ chưa? "..." Khóe miệng lại tự chủ kéo xuống, Sym chợt cúi đầu, che đi ánh buồn trong đôi mắt, anh nhỏ giọng đáp: - Con biết, mẹ. Nói rồi, anh quay người lại, lặng lẽ đi ra ngoài. Ở thế giới này, địa vị của Sym cũng được xem như các hoàng tử thời cổ đại Trung Quốc, nhưng mà tại sao, một người có thân phận tôn quý như thế, lại mất đi thứ quan trọng nhất... chính là tự do? Cánh cửa khép lại, dường như cũng đóng chặt ranh giới của người đàn ông ấy. Ranh giới mà anh luôn đi tìm kiếm... tự do thực sự của bản thân. Con người được sinh ra tự do, nhưng ở bất cứ đâu cũng sẽ bị xiềng xích. Vậy tại sao khi đã là một người có tất cả mọi thứ... tự do vẫn là một điều khó lấy như thế? Rốt cuộc thì... tự do anh đang tìm kiếm là gì?