Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 656
Mặt Âu Dương Thiên Thiên trắng bệch, cô há miệng, không ngừng thở dốc.
Đưa tay lên chống trán, cô mấp máy môi lẩm bẩm:
- Là ác mộng, chỉ là ác mộng mà thôi...
Âu Dương Thiên Thiên nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh chính bản thân mình, vài giây sau, cô quay người muốn đi xuống giường.
Ngay lúc đó, rơi vào tầm mắt cô là thân thể của một người đàn ông, Âu Dương Thiên Thiên suýt nữa hét lên, cô nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc của Âu Dương Vô Thần, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Dọa chết cô rồi!
Nhưng mà khoan đã.... tại sao anh ta lại ở đây? Sao lại nằm trên giường cô?
Nhận thức được điều kì quái này, Âu Dương Thiên Thiên liền vươn tay muốn đánh người đàn ông. Thế nhưng, tay giơ lên rồi chợt ngừng giữa không trung, thật lâu cũng không thấy đánh xuống.
Nhìn khuôn mặt Âu Dương Vô Thần ngủ say, cô đột nhiên có chút.... không nỡ.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, vài giây sau, cô thu tay về, nhẹ nhàng nằm lại vị trí của mình, đồng thời quay mặt qua đối diện với người đàn ông.
Nhìn ngũ quan xuất chúng của anh ta, Âu Dương Thiên Thiên rất muốn đưa tay lên sờ thử, nhưng nghĩ đến những gì trong cơn ác mộng lúc nãy, cô lại kiềm chế, không làm hành động đó.
Cô đã bị Âu Dương Thiên Thiên cảnh báo rồi, bây giờ không thể để bị tình cảm giữa cô và Âu Dương Vô Thần chi phối nữa. Mục đích trước mắt không phải anh ta.... mà chính là hoàn thành ước nguyện đầu tiên của Âu Dương Thiên Thiên.
Đợi sau khi cô làm xong việc đó, sẽ thẳng thắn nói với anh ấy sau vậy....
Nghĩ rồi, cô gái nhắm mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ của mình.
========================
Sáng ngày hôm sau, Âu Dương Vô Thần tỉnh lại trước, anh nhìn Âu Dương Thiên Thiên vẫn ngủ ngon, đoán chắc cô ấy chưa biết chuyện mình mò sang đây, liền nhanh chóng lăn xuống giường, nhẹ nhàng bò ra khỏi phòng.
Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại không lâu sau đó, cô nhìn chỗ bên cạnh trống không, biết rằng Âu Dương Vô Thần đã rời đi rồi.
Lắc đầu không nói gì, cô mím môi bước xuống giường.
Bữa sáng hôm đó cũng trôi qua rất nhanh chóng, Âu Dương Thiên Thiên dùng xong liền lên xe trở về Âu Dương gia.
Lúc đi, Sherry cũng theo sát cô, nhưng Âu Dương Thiên Thiên không muốn cô ấy quá gần với mình, nên cho Sherry ngồi xe riêng, đi phía sau.
Eira dặn dò những gì cần thiết với Sherry xong thì để cô ấy đi, nhìn hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy xa, Eira quay đầu lại, ngước lên tầng trên, ánh mắt hướng thẳng đến vị trí của người đàn ông.
Âu Dương Vô Thần đứng ở cửa sổ phòng mình, một bên tai đang nghe điện thoại, giọng lãnh đạm nói:
- Tôi chắc chắn, Thiên Thiên đã trở lại bình thường rồi.
Ở đầu dây bên kia ngay lập tức vang lên tiếng của người phụ nữ đáp lại:
- Thật sao? Không thể tin được, cô ấy làm cách nào để vượt qua chuyện đó chứ?
Vốn nghĩ Âu Dương Thiên Thiên sẽ đau buồn trước cái chết của Elsa một thời gian dài, nhưng không ngờ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô ấy lại có thể trở lại bình thường nhanh như vậy.
Cô ấy chỉ mới 22 tuổi, chưa từng có kinh nghiệm trong bất cứ chuyện gì, tại sao lại....
Mã Nhược Anh cắn môi, nói:
- Tôi đã ngạc nhiên khi thấy thái độ bình tĩnh của Thiên Thiên trong tang lễ của Elsa, cứ tưởng cô ấy cố gắng biểu hiện như vậy thôi, không ngờ cô ấy sớm đã vượt qua được rồi.
Âu Dương Vô Thần chớp đôi mắt đen láy, chợt lên tiếng:
- Nhưng mà.... Thiên Thiên vẫn lạ lắm, tôi có cảm giác, cô ấy đã thay đổi rồi. Tuy là tính cách giống trước đây, nhưng dường như... đã kiên quyết hơn hẳn....
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
41 chương
22 chương
35 chương
36 chương