Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 497
Mã Nhược Anh liếc ánh mắt nhạt nhẽo, nói:
- Haizz, tôi thật sự rất muốn ở Trung Quốc đón năm mới một lần mà. Không ngờ còn dính cả nhiệm vụ. Nhưng mà, không phải mới vừa hoàn thành xong một đợt rồi sao, hội muốn vắt kiệt sức lực hay sao mà cứ thêm nhiệm vụ cho chúng ta vậy?
Andrew lắc đầu, tỏ vẻ bất lực. Anh cũng cảm thấy bất mãn việc này khi nghe thông báo của hội. Nhóm của anh một năm chỉ nhận làm nhiệm vụ một lần, và tùy vào mức độ mà nhận, chứ không phải loại nào cũng làm. Hơn thế, mỗi người trong nhóm đều nhận nhiệm vụ đơn lẻ của mình nữa, không phải bao giờ cũng làm chung.
Lần này, hội đã hai lần ra chỉ thị nhóm làm nhiệm vụ rồi, vả lại còn yêu cầu tất cả tham gia, lần thứ nhất thì bình thường, nhưng lần thứ hai còn muốn nhóm hợp tác với Thời gia, điều này đã cho thấy mức độ làm việc nâng lên rất cao rồi. Nếu không phải là lệnh trực tiếp của người đó, anh tin chắc chẳng ai dám điều động tất cả mọi người trong nhóm đến hai lần đâu.
Mà nếu cũng không phải nể mặt người đó, thì nhóm anh đã sớm từ chối lâu rồi, chứ không phải để đến bây giờ phải đi hỏi ý kiến của Âu Dương Vô Thần.
Còn Thời Cảnh Thường nữa, anh ta là ai chứ? Ủy thác được anh ta hỗ trợ nhiệm vụ lần này thực sự không phải chuyện đơn giản đâu.
Haizz, càng ngày càng cảm thấy đời sống khó khăn hơn rồi.
========================
Tối hôm đó, Âu Dương Thiên Thiên ở cùng phòng với Âu Dương Vô Thần, không biết có phải vì cả ngày mệt quá hay không mà cô ngủ quên lúc nào không hay.
Âu Dương Vô Thần thấy vậy, liền bế cô lên giường, anh để đầu Âu Dương Thiên Thiên gối lên trên tay mình, rồi cẩn thận đắp chăn lên.
Nằm bên cạnh Âu Dương Thiên Thiên, người đàn ông cứ nhìn chằm chằm cô không dời mắt, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang say giấc, khóe miệng anh cứ câu lên cao.
Hơi thở của Âu Dương Thiên Thiên đều đặn, nhẹ nhàng, và ấm áp, phả lên bắp tay của Âu Dương Vô Thần, làm anh cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Đưa một tay lên vuốt ve mang tai cô, người đàn ông thích thú với xúc giác mềm mại trong lòng bàn tay mình. Anh sờ đôi tai bé nhỏ, khiến cô cảm thấy nhột mà dụi dụi đầu vào tay anh, sau đó lại mơn trớn đôi má mịn màng đỏ hồng.
Tất cả mọi thứ trên gương mặt Âu Dương Thiên Thiên, Âu Dương Vô Thần đều nhìn, đều sờ không sót một chỗ nào. Anh để ý tỉ mỉ đến từng chi tiết, như muốn khắc sâu bóng hình cô vào trong tâm trí.
Đôi con ngươi đen láy trong đêm lóe lên thứ ánh sáng chiếm hữu, Âu Dương Vô Thần siết vòng tay của mình, anh ôm chặt lấy người cô gái, như muốn khảm cô ấy vào trong cơ thể của anh, không dứt ra.
Đặt lên trán Âu Dương Thiên Thiên một nụ hôn nhẹ, anh thì thầm;
- Thiên Thiên, em đã bỏ thứ thuốc gì vào trong người tôi, em đã reo rắc thứ bùa mê gì vào trong đầu tôi, mà lại khiến tôi không muốn rời đi?
Tôi không muốn bỏ em lại, nhưng tôi cũng không thể mang theo em bên mình đi vào nơi nguy hiểm.
Âu Dương Thiên Thiên, tôi phải làm gì với em đây?
Ngoài trời, cái giá rét của mùa đông bao trùm lấy toàn bộ không gian, mang theo từng hơi thở lạnh giá luồn lách qua những khe cửa sổ. Mặc dù bên trong kia ấm áp và gần gũi không tưởng, thế nhưng, liệu sự ấm áp này sẽ tồn tại được bao lâu, khi mà cái lạnh cùng sương mù…. vẫn lăm le đứng đợi xung quanh…
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
18 chương
151 chương
20 chương
95 chương
117 chương