Mục Cửu Ca
Chương 1 : Vào viện dưỡng lão thăm mẹ
Mục Cửu Ca ngồi trên bậc thang ước chừng nửa giờ, sau đó mới đứng dậy chậm rãi đi vào viện dưỡng lão.
Viện dưỡng lão này được xem như là ngôi nhà của người già, có diện tích rộng lớn, từ biệt thự cho đến khách sạn, mọi tiện nghi trong một khu nhà đều có.
Bởi vì viện có điều kiện tốt, cơ sở hạ tầng đầy đủ, lại có thêm đội ngũ y tá và bác sỹ nội trú được đào tạo chuyên nghiệp, cho nên rất nhiều người có tiền sau khi về hưu đã chọn sống ngay trong viện này để an hưởng nốt quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời.
Mà ngoài những người tự nguyện đến ở, cũng có không ít người bị con cái hoặc người thân đưa đến, hoặc một bộ phận những người không có khả năng tự chăm sóc bản thân phải cần hộ lý chăm sóc suốt 24 giờ
Mẹ Mục Cửu Ca là một trong số những người không thể tự chăm sóc bản thân.
“Tiểu Mục, cháu lại tới thăm mẹ à?.”
Ở hành lang, một người mặc trang phục hộ lý đang chăm sóc cho một người đàn ông ngồi trên ghế, vừa thuần thục mát xa cánh tay cho người đàn ông bị liệt nửa người phải ngồi trên xe lăn, vừa nói chuyện với Mục Cửu Ca.
Mục Cửu Ca dừng bước, lễ phép chào hỏi nói: “Cháu chào dì Vương, mẹ cháu trong khoảng thời gian này vẫn tốt chứ ạ?”
“Ừ, vẫn như cũ, không tốt cũng không xấu. Đúng rồi, nghe nói viện chúng ta mới nhập một loại thuốc mới do Mĩ sản xuất, dì nghe nói điều trị bệnh cho người bị Alzheimer tương đối hiệu quả, nếu cháu quan tâm, có thể đến hỏi qua bác sĩ Trương xem sao. Dì thấy ông ấy cho bệnh nhân ở biệt thự bên kia uống thuốc này, hộ sỹ bên kia nói dùng có chút hiệu quả đấy.”
“Cám ơn Dì Vương, cháu sẽ đến tìm bác sĩ Trương hỏi thử”.
Đã làm việc ở đây nhiều năm nên Dì Vương quen thân với tất cả mọi người. Tạm biệt Dì Vương, Mục Cửu Ca nhìn đồng hồ, mười giờ sáng, khoảng thời gian này, mẹ cô hẳn là đang ở đại sảnh của khu giải trí.
Khu giải trí nằm ở lầu một, men theo hành lang, đi đến cuối dãy, đi qua cửa lớn rồi đi thẳng nữa là đến.
Bởi vì hôm nay không phải ngày cuối tuần, cho nên ở khu giải trí thật yên tĩnh, trừ những người già và hộ lý, khách đến chơi chỉ có một mình Mục Cửu Ca.
Mục Cửu Ca nhìn quanh khu giải trí một vòng, tại quầy sách báo nhìn thấy được mẹ cô -Tô Ngải.
Tô Ngải đang ngồi ở trên sô pha chăm chú đọc một quyển sách.
Hộ lý chăm sóc bà rất tốt, mái tóc được buộc gọn gàng cẩn thận, mặc một bộ quần áo sạch sẽ thanh lịch, dưới chân một đôi dép lê đi trong nhà của viện dưỡng lão.
Mục Cửu Ca để ý thấy mẹ cô còn thoa chút son môi, nhìn qua trông rất có tinh thần.
“Mẹ.” Mục Cửu Ca ngồi xổm xuống ngay bên cạnh mẹ cô.
Tô Ngải lật một trang sách, vẻ mặt dường như hoàn toàn bị thế giới trong cuốn sách hấp dẫn, mọi chuyện xung quanh đều không thể ảnh hưởng đến bà.
Mục Cửu Ca biết mặc dù bà đang đọc sách, nhưng không có nghĩa nội dung của quyển sách sẽ vào trong đầu.
Mẹ cô không giống những người bị bệnh Alzheimer khác, khi đến giai đoạn giữa của bệnh thì họ sẽ thường xuyên ngồi ở nơi nào đó ngẩn người, chuyện gì cũng mặc kệ, còn bà thì luôn luôn thích cầm một quyển sách hoặc tạp chí để đọc, tuy rằng cùng một trang nhưng mà nội dung bà đã đọc đi đọc lại vô số lần.
Mục Cửu Ca đứng dậy, ngồi xuống vị trí tay vịnh trên sô pha, tay trái nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho bà, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai cánh cửa được mở ra, gió thổi tấm rèm nhẹ nhàng lay động, bên ngoài truyền đến tiếng chim hót líu lo, lọt vào tầm mắt là rừng cây cối xanh biếc, thỉnh thoảng sẽ có vài đóa hoa rực rỡ xen lẫn giữa màu xanh tươi mát.
Mục Cửu Ca tựa như đang trò chuyện, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ nhẹ giọng nói: “Mẹ, nếu một người phụ nữ không thể sinh con, thì trong mắt người khác có phải người đó đã mất đi giá trị cơ bản nhất của người phụ nữ phải không mẹ?”
Tô Ngải hơi nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau, bà lại lật trang sách một lần nữa.
“Trước kia con không nghĩ chuyện có con lại quan trọng đến vậy, nhưng bây giờ khi con biết bản thân con có khả năng mất đi quyền làm mẹ thì con bỗng có khát vọng muốn có một đứa con. Thật nực cười đúng không mẹ? Con cũng thấy thật nực cười.”
Mục Cửu Ca nhún vai, thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, dịu dàng nhìn Tô Ngải.
“Mẹ, trước kia mẹ luôn nói con sẽ kết hôn sớm, nhưng bây giờ con đã 26 mà vẫn còn là gái độc thân. À đúng rồi, ngày hôm qua con và Hàn Gia Duệ đã chia tay. Nói thật, con vốn định gả cho anh ấy, dù sao người giỏi giang, trẻ tuổi, chưa lập gia đình lại đẹp trai như anh ấy không hề dễ tìm.”
Mục Cửu Ca thở dài: “Nhưng con luôn cảm thấy từ khi anh ấy biết tử cung con phát triển không bình thường, khó có con thì anh ấy bắt đầu cố ý hoặc vô ý xa lánh con, tuy rằng anh ấy nói anh ấy không để ý chuyện có con, còn nói có thể tìm người đẻ thay. Nhưng… Được rồi, có lẽ là do con tự ti, anh ấy xa lánh con, anh ấy thờ ơ với con có lẽ là do con tưởng tượng lung tung.”
Tô Ngải lại nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng khi bên tai luôn có tạp âm lải nhải không ngừng, bà ngẩng đầu không vui nhìn Mục Cửu Ca, mở miệng hỏi: “Xin chào, cô có chuyện gì sao?”
Mục Cửu Ca dường như bị mẹ xem là người xa lạ hỏi han đã thành thói quen, mỉm cười, trả lời: “Mẹ, con là Mục Cửu Ca, con gái mẹ, hôm nay con trực ca tối, có thể ở thêm với mẹ một lát.”
“Cửu Ca?”
“Vâng, là con.”
“Cô là ai?”
“Con là con gái mẹ.”
“Con gái của tôi?” Tô Ngải nghiêng đầu tựa như đang nhớ lại mình có con gái hay không, một lát sau bà bỗng cúi đầu, tiếp tục đọc quyển sách không biết đã đọc bao nhiêu lần.
Mục Cửu Ca cũng không để ý đến chuyện này, cô lại tự nói với mình một lúc lâu, cho đến khi hộ lý tới muốn dẫn Tô Ngải đi dạo. Mải mê đến quên cả lịch sinh hoạt của mẹ. Cô cười nói tạm biệt.
“Lái xe cẩn thận.”
“Dạ?” Mục Cửu Ca quay đầu: “Mẹ, mẹ vừa rồi mới nói cái gì?”
Tô Ngải đứng ở trước giá sách luyến tiếc nhìn hộ lý cất quyển sách kia về lại giá sách.
Hộ lý Tiểu Lưu thông cảm nhìn sang Mục Cửu Ca, nhẹ giọng nói: ” Dì Tô thường xuyên nói rất nhiều câu rất kì quái không đầu không đuôi, có thể bà không cố ý nói cho cô nghe đâu.”
Mục Cửu Ca gật đầu, miễn cưỡng cười nói: “Mẹ cháu nhờ Dì chăm sóc nhé.”
Dì Lưu cười: “Là trách nhiệm của dì mà.”
Mục Cửu Ca quay người rời khu giải trí, nhưng cô không có rời đi luôn mà đi đường vòng đến khu văn phòng của bác sĩ nội trú.
Một hộ lý trẻ tuổi, xinh đẹp, lễ phép hỏi cô: “Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Không có. Xin hỏi bác sĩ Trương có đây không vậy?”
“Có, nhưng ông ấy bây giờ đang bận tiếp khách, cô có thể ngồi đây chờ một lát, hoặc là tới khi khác ạ.”
“Vậy tôi sẽ chờ ông ấy ở đây.” Mục Cửu Ca ngồi xuống sô pha bên cạnh.
Mục Cửu Ca quyết định cô sẽ đợi nhiều nhất là nửa giờ, vì cô còn phải đến công ty làm việc. May mà khách bên trong không để cô chờ quá lâu, mười phút sau, cửa văn phòng bác sĩ Trương mở ra, một cô gái xinh đẹp khí chất xuất chúng, dáng người nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo từ bên trong đi ra.
“Điềm Phương?” Mục Cửu Ca ngẩng đầu, kinh ngạc khẽ gọi.
Hàn Điềm Phương dừng bước, dường như không nghĩ tới sẽ gặp Mục Cửu Ca ở đây, nhưng cô rất nhanh tươi cười, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Mục Cửu Ca: “Tin tức của chị cũng thật nhạy, anh em đã nói với chị chưa?”
Mục Cửu Ca đứng dậy: “Anh em nói gì với chị cơ?”
Hàn Điềm Phương chớp mắt: “Chẳng lẽ chị đến đây không phải là vì biết ông nội em tính rời nhà chuyển đến đây ở, nên muốn thay anh em tới đây xem trước sao?”
“… Chị thật sự không biết chuyện này.” Mục Cửu Ca dừng một lát: “Chị và anh em đã chia tay.”
“Cái gì? Không thể nào?” Hàn Điềm Phương che cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không tin: “Lúc nào vậy? Sao hai người lại chia tay? Không phải anh em nói muốn kết hôn với chị mà?”
Mục Cửu Ca cười khổ: “Thật không, chị cũng không nhớ anh ấy có cầu hôn chị đấy.”
“Trời ơi, hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đến mức phải chia tay thế này? Aiz, hai người làm em bắt đầu không tin tình yêu tồn tại trên đời rồi.”
Mục Cửu Ca bị Hàn Điềm Phương chọc cười: “Được rồi, chị còn có chút việc tìm bác sĩ Trương, em có việc thì đi trước đi, lần sau chúng ta nói chuyện nhé.”
“Lần sau là khi nào?” Hàn Điềm Phương hơi u sầu nói: “Chị và anh em chia tay, đừng nói ngay cả đứa bạn này chị cũng không cần chứ? Em còn muốn tiếp tục theo chị học thêu đây này.”
“Anh em là anh em, chị là chị, em muốn đến thì cứ đến, em biết khi nào chị rảnh mà.”
Nghe vậy, vẻ u sầu trên mặt Hàn Điềm Phương lập tức biến mất: “Đây là chị hứa đấy nhé, ngày mai em sẽ đi tìm chị, ngày mai chị được nghỉ đúng không?”
“Ừ, mà em tới buổi chiều ấy, buổi sáng chị phải tới thăm ông bà nội rồi.”
“Vâng ạ.”
Hàn Điềm Phương nhìn Mục Cửu Ca đi vào văn phòng của bác sĩ Trương, sau đó mới xoay người đi đến thang máy.
Sau khi ra khỏi thang máy, Hàn Điềm Phương lập tức lấy di động gọi điện, tiếng nhạc chờ vang lên ngắn ngủi lập tức có người nhận.
“Anh, em vừa gặp Mục Cửu Ca.”
“Yên tâm, cô ta không hề nghi ngờ. Em lấy cớ đến làm thủ tục cho ông chuyển vào đây nên cô ta không biết.” Hàn Điềm Phương thuật lại cuộc nói chuyện vừa nãy với Mục Cửu Ca cho anh trai.
“Vâng, em đảm bảo sáng mai cô ta không có nhà, cô ta nói muốn sang thăm ông bà nội.”
“Anh, em không khuyên anh phải chia tay cô ta bây giờ… Đương nhiên cái chiến lược như gần như xa câu cá của anh đã bị phản tác dụng hoàn toàn rồi, anh hẳn phải nên cứng rắn một chút, hoặc là dùng chút thủ đoạn, biến cô ta hoàn toàn là người của anh, dùng thủ đoạn gì á… em nghĩ anh không cần em phải dạy cho anh chứ?”
Không biết bên kia điện thoại nói gì đó khiến Hàn Điềm Phương cười khẽ: “Đàn bà ấy mà, chỉ cần cùng cô ta lên giường, cho dù không yêu anh thì chỉ cần sau này anh đối tốt với cô ta, cô ta sẽ dần một lòng một dạ với anh thôi. Anh, còn một chút nữa thôi, anh không để thất bại trong gang tấc được. Em nói Hàn Gia Duệ này… không phải anh mềm lòng đó chứ?”
Tài xế đã đợi ở dưới bãi đỗ xe rất lâu, nhìn thấy Hàn Điềm Phương lập tức khởi động xe chạy đến cửa chính.
Hàn Điềm Phương cất điện thoại, tài xế mở cửa xe cho cô ngồi vào trong.
Tài xế đóng cửa, lên xe, khởi động xe, chiếc xe hiệu Cadillac số lượng có hạn nhanh chóng rời khỏi viện dưỡng lão.
Mà Mục Cửu Ca bên này hoàn toàn không nghi ngờ Hàn Điềm Phương, trái lại khi bác sĩ Trương nhìn thấy cô, thoáng ngẩn người, nhưng nghĩ đến vị khách trước đó đã dặn dò ông rất kỹ, ông cũng không nhiều chuyện chủ động mở miệng.
Mục Cửu Ca lo cho mẹ mình, không có tâm tình tán gẫu với bác sĩ Trương, trực tiếp nói luôn mục đích mình đến đây.
Bác sĩ Trương sau khi nghe cô nói liền đứng dậy cầm một tập tài liệu từ giá sách đưa cho cô.
“Đây là thông tin của loại thuốc tân dược này, nhưng nếu muốn đạt hiệu quả tốt thì cần phải kết hợp với việc cấy tế bào gốc. Bên Mĩ đã có nhiều ca điều trị thành công, nhưng tôi vẫn phải nói thật cho cô biết, loại phương án điều trị này vẫn nằm trong giai đoạn thử nghiệm.”
“Có thể chữa khỏi cho người bệnh ư?”
Bác sĩ Trương mỉm cười, lắc đầu, sau đó lấy hồ sơ bệnh án của Tô Ngải trong máy tính đưa cô xem: “Mẹ của cô bị tổn thương não do bệnh Alzheimer, mà tổn thương não là bệnh khó chữa nhất, ở bên Mĩ có rất nhiều trường hợp cấy ghép tế bào gốc thành công, bệnh nhân có cải thiện đôi chút, nhưng trước mắt vẫn chưa nghe nói có thể chữa khỏi hoàn toàn.”
Bác sĩ Trương xoay màn hình cho Mục Cửu Ca nhìn: “Não của mẹ cô tạm thời chưa có dấu hiệu bị teo nhỏ, nhưng vùng hải mã* của bà ấy rất kỳ lạ, cô xem, đây là kết quả chụp cộng hưởng từ não bộ của mẹ cô tuần trước.”
Mục Cửu Ca chăm chú nhìn kỹ, tập trung nhìn vào vùng hải mã của não mẹ cô: “Tôi xin lỗi, tôi nhìn không ra điểm khác biệt nào so với phim chụp lần trước cả.”
Bác sĩ Trương kích chuột vào vùng hải mã, phóng to cho cô xem: “Bên trái là ảnh chụp ba tháng trước, bên phải là ảnh chụp một tuần trước, cô có thấy xung quanh nó có rất nhiều vòng tròn lạ không?
“A! Đó là gì? Khối u ư?”
“Tôi cần phải quan sát thêm.” Bác sĩ Trương không trả lời rõ câu hỏi của cô “Trước mắt tôi đề nghị tạm thời nên duy trì phương án trị liệu cũ. Nếu vùng hải mã của mẹ tiếp tục bị tổn thương thì chúng ta sẽ phải áp dụng phương pháp trị liệu cấy tế bào gốc, nhưng phương pháp này có rủi ro nhất định, điểm ấy tôi nghĩ cô hiểu được.”
Mục Cửu Ca chậm rãi nói: “Có phải mẹ tôi bị mất ký ức là do vùng hải mã bị tổn thương gây ra không ạ?”
Bác sĩ Trương hiểu được tâm tình của cô, nhưng đành xin lỗi nói: “Mẹ cô đã ở đây hơn ba năm, theo kết quả chụp cộng hưởng những năm qua thì vùng hải mã của bà ấy bị thay đổi có lẽ là mới đây thôi.”
Mục Cửu Ca nhìn màn hình máy tính thật lâu không nói gì.
Bác sĩ Trương quay màn hình lại, do dự nói: “Nếu điều kiện kinh tế của cô cho phép, tôi đề nghị cô nên áp dụng đồng thời hai phương pháp là sử dụng thuốc mới và vật lý trị liệu.”
“… nếu sử dụng thuốc mới, thì một đợt trị liệu cần khoảng bao nhiêu ạ?”
“Loại thuốc này không nằm trong phạm vi thanh toán của bảo hiểm, cho nên cô phải thanh toán hoàn toàn, ba tháng điều trị một lần, có lẽ cần khoảng 2 triệu.”
“Nếu cộng thêm phương pháp cấy ghép tế bào gốc thì sao ạ?”
Bác sĩ Trương đan tay vào nhau, nói thật: “Bệnh viện chúng tôi không thể thực hiện loại phẫu thuật này, cô cần phải đưa mẹ cô sang Mĩ.”
Mục Cửu Ca lại trầm mặc.
Bác sĩ Trương thở dài trong lòng: “Tôi nghĩ cô hẳn đã biết, bắt đầu từ tháng sau lệ phí nằm viện và lệ phí thuê hộ lý chăm sóc sẽ tăng lên 15%, trong đó không bao gồm cả thuốc và chi phí vật lý trị liệu, nếu cô chọn thuốc mới thì trong tương lai, chi phí hàng tháng cô phải trả lên tới mười triệu, cô… nên suy nghĩ kỹ về điều này.”
“Cám ơn, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, tối mai tôi sẽ trả lời ông.”
*Hải mã hay hồi cá ngựa (hippocampus) là một phần của não trước, là một cấu trúc nằm bên trong thuỳ thái dương. Nó tạo thành một phần của hệ thống Limbic và có liên quan đến hoạt động lưu giữ thông tin và hình thành ký ức trong trí nhớ dài hạn và khả năng định hướng trong không gian. Con người và các loài động vật có vú khác có hai hồi hải mã, mỗi cái ở một bán cầu não.
Trong bệnh Alzheimer, hồi hải mã là một trong những khu vực đầu tiên của bộ não chịu tổn thương; các vấn đề về trí nhớ và mất khả năng định hướng nằm trong số những triệu chứng đầu tiên. Tổn thương đối với hồi hải mã còn có thể có nguyên nhân từ sự thiếu ôxi (anoxia) và bệnh viêm não (encephalitis).
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
57 chương
60 chương
24 chương