Năm năm trước, thành phố A.
Ban đêm đầu hạ, gió mát hiu hiu, từng trận dạ hương. Con đừơng trong thành phố bốn phương thông suốt, đèn đường lấp lánh, nhìn qua đèn đóm leo lét. Từng nóc nhà cao tầng đứng sừng sững, thấp thoáng ở bóng đêm thẳng đến tận trời. Một vài ngọn đèn đêm đầy màu sắc chợt lóe chợt lóe, tô điểm cho ban đêm không ngủ ở thành thị.
Trên đường cái xe vội vàng qua lại không ngớt, người lui lui tới tới. Trong câu lạc bộ đêm của một quán bar cực kỳ náo nhiệt, có thể tùy ý thấy được đám ngừơi hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc từng nhóm điên cuồng nhảy múa ngợp trong vàng son.
Đối mặt với áp lực của cuộc sống thành thị làm cho bọn họ lựa chọn sống ban đêm, ở trong hoàn cảnh ầm ỹ này mà buông lỏng mình, buông thả công việc ban ngày mang tới đủ loại phiền não cùng áp lực.
Nhưng, ở trong bóng đêm ồn ào náo nhiệt này, có một địa phương lại yên tĩnh. Một ngọn đèn đường nhỏ sáng ngời từ đường núi nối thẳng đến giữa sườn núi. Xa xa nhìn lại loáng thoáng có thể thấy được giữa sườn núi có một nóc toà nhà màu trắng lẻ loi.
Đó là một ngôi biệt thự xây dựng kiểu Châu Âu.
Màn đêm tối đen như mực, ngôi biệt thự màu trắng như ánh sáng, một đen một trắng này tương phản mãnh liệt, càng có vẻ quỷ dị hơn.
Trong biệt thự tối đen một mảnh, cũng yên tĩnh dị thường, yên tĩnh đến độ tiếng côn trùng kêu vang rất nhỏ bên ngoài biệt thự cũng có thể nghe được rõ ràng.
Tại đây ở trong bóng đêm yên tĩnh, âm thanh vang lên, từng bóng đen nhẹ nhàng linh hoạt tựa như âm hồn hướng đến gần biệt thự trên núi, chợt lóe rồi biến mất ở trong bóng đêm, nhanh đến độ không phân rõ bóng đen kia là người hay là quỷ.
Ban đêm gió lớn, thật là một buổi tối giết người rất tốt.
Mộc Đồ đứng ở trong bóng đêm, nhìn người của mình đã đến nơi toàn bộ, khóe miệng nâng lên, cười không ra tiếng. Hôm nay, thật sự là một ngày rất tốt; tối nay, ngôi sao lẩn trốn, thật sự là một buối tối tốt.
Mộc Đồ chậm rãi đi tới ngôi biệt thự màu trắng, cười đắc ý.
Có ai sẽ nghĩ tới ngôi biệt thự cô lập ở lưng chừng núi này lại là tổng bộ của Hồng bang? Nghĩ lại lúc hắn nhận được tin tình báo, cũng đã khó tin.
Cho tới nay Thanh bang của bọn họ cùng Hồng bang là hai bang phái lớn trong hắc đạo của thành phố A, có địa bàn của riêng mình, anh em của riêng mình, cho tới bây giờ đều là nước giếng không phạm nước sông.
Nhưng kể từ hai năm trước, Hồng bang tuôn ra một con hắc mã Hồng Bưu, Thanh bang của ông liền bị quản chế khắp nơi, rơi vào tình thế xấu. Vốn trên nguyên tắc mọi người đều là người trong đồng đạo, lại nể tình Hồng Bưu này là một hậu sinh trẻ tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, nghĩ hắn cũng không có dám làm ra chuyện quá đáng.
Hơn nữa Thanh bang bọn họ cùng Hồng bang ít nhiều gì cũng có chút giao tình, nể mặt đại ca Hồng bang có quen biết với mình, Mộc Đồ căn cứ ý nghĩ dĩ hòa vi quý cảm thấy cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, nhịn một chút thì qua thôi.
Nhưng ai ngờ Hồng bang lại không biết phân biệt, đem sự nhượng bộ của Mộc Đồ ông thành quả hồng mềm dễ bóp, động tác càng lúc càng lớn. Từ lúc mới bắt đầu giành một địa bàn nhỏ, thuộc hạ và một vài anh em ra tay phát triển đến mức theo dõi tất cả vùng đất của Thanh bang ông, hơn nữa đả thương nhiều ngừơi quản lý ở vùng đó.
Vì thế không thể chịu đựng đựơc nữa.
Cho nên ngoài mặt Mộc Đồ không biến sắc, để cho Hồng bang bắt nạt, vụng trộm nghĩ tới làm thế nào tiêu diệt Hồng bang. Ông đang nghĩ nếu như Hồng Kinh Thiên đã không nể mặt mũi của ông mà công khai dung túng Hồng Bưu ra tay với Thanh bang bọn họ, như vậy cũng đừng trách ông lòng dạ độc ác.
Những năm gần đây, mặc dù Thanh bang cùng Hồng bang vẫn bình an vô sự, tất cả đều tuân thủ bổn phận quản lý địa bàn của mình, nhưng ai cũng lén lút muốn nuốt địa bàn của đối phương.
Lần này Hồng bang đã chủ động khơi lên sự việc, như vậy cũng đừng trách Thanh bang của ông nhân cơ hội trả đũa, mượn cớ diệt Hồng bang.
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
71 chương
27 chương
10 chương