Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 416
Vivian há miệng chủ động ngậm lấy môi của người đàn ông, cô di chuyển thân thể, bạo dạn ngồi lên đùi Andrew, vòng tay ra sau ôm chặt lấy cổ anh, khiến nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Andrew lúc đầu không có phản ứng gì, nhưng chỉ vài giây sau, anh liền đưa tay lên ôm lấy người phụ nữ, đáp trả lại nụ hôn của cô một cách cuồng nhiệt.
Không khí trong chốc lát bỗng thay đổi bởi những tiếng "va chạm" mờ ám, cả hai người đều chìm đắm trong sự ngọt ngao và quyến rũ của đối phương, hơi rượu tỏa ra từ miệng của họ càng đẩy sự hưng phấn lên cao hơn nữa, quấn quít không dứt ra được.
Lúc này, dường như sự cuồng nhiệt đã lên đến đỉnh điểm, Andrew bế Vivian đứng dậy, vừa hôn cô vừa di chuyển vào trong phòng.
Đặt thân thể mềm mại của người phụ nữ lên giường, Andrew dời khỏi môi của Vivian, anh nghiêng đầu hôn lên vành tai của cô, rồi dọc xuống cần cổ thon dài, ngửi lấy những hương thơm tinh tế.
Vivian như chìm đắm trong sự đê mê mà người đàn ông mang lại, bàn tay cô vô thức luồn vào mái tóc Andrew, tận hưởng khoái lạc tuyệt đỉnh, hơi thở của cô dồn dập, mắt cũng lờ đờ nhắm nghiền lại.
Thế nhưng, khi mọi thứ đang dần đến đến cao trào, thì đột nhiên Andrew ngưng hành động của mình lại, anh ngước mặt lên, thở nặng nề nhìn người phụ nữ.
Vivian cũng bất ngờ không kém, cô mở mắt ra nhìn Andrew, nhíu mày khó hiểu. Chợt cảm giác dưới bụng có thứ gì đó ấm áp, cô cúi đầu nhìn xuống, thấy từ lúc nào mà Andrew đã lấy chăn đắp lên ngang người cô, bao bọc lại phần thân thể phía dưới của người phụ nữ.
Vivian nhận ra được điều này có ý nghĩa gì, cô cười một hơi, nằm xuống giường lên tiếng:
- Ây da, xem ra là cậu muốn "giữ" cho ai đó rồi. Thật đáng tiếc, không được "ăn" cậu ngon miệng như lần đầu nữa.
Andrew nhướn mày, anh điều chỉnh lại hơi thở của mình, trầm giọng nói:
- Đừng tiếc nuối làm gì, lúc đó căn bản cả hai chúng ta đều say, cô tưởng tôi là Vô Thần, tôi cũng tưởng cô là Elena mà.
Nói rồi, anh chống tay đứng dậy, đôi con ngươi màu hổ phách trong đêm tối như phát sáng lên kì diệu:
- Cô ở đây đi, tôi sẽ nằm bên ngoài. Ngủ ngon, Vivian!
Dứt lời, người đàn ông liền quay người đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại.
Vivian nằm trên giường, cô nở một nụ cười chế giễu, đưa tay lau miệng mình. Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên, Vivian nhăn mặt, cô vươn tay lấy di động từ trong túi mình ra, khó chịu lên tiếng:
- Ngươi không biết bây giờ ở Trung Quốc đang là đêm à? Tại sao cứ gọi cho ta như vậy?
Từ đầu dây bên kia vang lên lời xin lỗi của một người phụ nữ, cùng với giọng hấp tấp. dường như đang rất vội vàng. Vivian cười nhếch mép, lên giọng khinh bạc:
- Chỉ mới như thế mà đã không đợi được sao? Ta đã về Trung Quốc rồi, còn có thể trốn đi đâu được chứ?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
18 chương
151 chương
20 chương
95 chương
117 chương