Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 415
Andrew đặt ly rượu lên bàn, anh đan hai tay vào nhau, nói với giọng buồn buồn:
- Tôi thích Elena ngay từ lần đầu gặp gỡ, nhưng mà... cô ấy chưa bao giờ để ý đến tôi, ánh mắt của cô ấy chỉ luôn hướng về phía Vô Thần.
- Tôi biết bản thân mình kém cậu ta, không thể đem ra so sánh được, nên chẳng có gì để oan ức cả. Tôi âm thầm ở bên cạnh Elena, bảo vệ cô ấy thật tốt, chăm sóc cô ấy mọi thứ, cũng đã gần 10 năm rồi, lặng lẽ như một bóng ma, kể cả việc yêu cô ấy.
Vivian nhướn mày, cô chống tay lên thành ghế sofa, nghiêng đầu nhìn người đàn ông, đột nhiên lên tiếng:
- Tại sao trước giờ tôi không nhận ra cậu là một người như thế này nhỉ? Cậu hèn nhát hơn tôi tưởng đấy, Andrew. Sao không trực tiếp tranh giành Elena mà phải nhường cô ta cho Phelan chứ?
Andrew liếc ánh mắt lạnh nhạt, đáp:
- Không phải tôi nhường, tôi chỉ rút lui mà thôi. Khi thấy Elena quyết tâm với Vô Thần như vậy, tôi đã biết bản thân mình không có cơ hội, vậy nên... so với việc tranh giành, tôi càng muốn cô ấy hạnh phúc hơn.
Vivian nhếch khóe miệng, để lộ ra nụ cười quyến rũ, cô mím môi, im lặng nghe anh nói tiếp:
- Chu kỳ của việc tôi thích Elena, Elena thích Vô Thần vẫn sẽ cứ xoay vòng và tiếp diễn mãi mãi nếu như không có sự xuất hiện của Âu Dương Thiên Thiên. Và như cô nói, thiên thần đã mở cửa được trái tim của ác quỷ, Vô Thần yêu thương và say mê Âu Dương Thiên Thiên, không hề biết ở đằng sau còn một người khác đang đau khổ.
- Tôi không muốn cô ấy như vậy, tôi không thể để Elena đau khổ, tôi chỉ muốn cô ấy hạnh phúc, vậy nên.... lần này tôi quyết định tiến lên. Tôi không muốn chạy sau cô ấy nữa, tôi muốn được đi bên cạnh.... thật ngang bằng.
Vivian gật đầu, cô rướn môi, đáp:
- Vậy hóa ra là vì điều này mà cậu và Elena cư xử lạ lùng suốt 2 tháng qua sao? Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy hai người có biểu hiện như vậy trong thời gian làm nhiệm vụ, không ngờ đó là bước tiến mới của cậu. Nhưng mà.... có vẻ Elena vẫn chưa chấp nhận tình cảm của cậu nhỉ?
Andrew chớp mắt, anh thở một hơi dài, trả lời:
- Phải.... cô ấy vẫn chưa chấp nhận tôi. Cô ấy thậm chí còn trốn tránh, suốt thời gian làm nhiệm vụ, còn không nói chuyện với tôi nữa.
Vivian nghe đến đây, đột nhiên thấy Andrew thật tội nghiệp, giống như một đứa trẻ tủi thân vậy. Cô đảo mắt, hỏi:
- Elena đối với cậu như vậy sao cậu còn làm nhiều thứ vì cô ta thế? Cô ta có biết bây giờ cậu đang lo lắng và sợ mất cô ta hay không chứ? Andrew, tình yêu của cậu thật sự sâu đậm hơn tôi tưởng đấy.
Người đàn ông lần này lại nở nụ cười châm biếm, anh ngước mặt lên nhìn Vivian, nói:
- Đúng vậy, cô ấy chắc không để tâm đến việc tôi lo lắng đâu. Từ đầu đến cuối, vẫn luôn có một mình tôi đơn phương mà, chỉ là không ngờ.... thích cô ấy đã dần trở thành một thói quen... khó dứt ra được quá...
Vivian đảo mắt, như nghĩ đến thứ gì đó cô nhếch môi, nhìn Andrew, lên tiếng:
- Vậy thì... hãy để tôi giúp cậu.
Vừa dứt lời, người phụ nữ liền nhướn người tới phía trước, nhắm ngay môi của Andrew, đặt xuống đó một nụ hôn...
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
18 chương
151 chương
20 chương
95 chương
117 chương