Trói buộc cả đời
Chương 2 : Trói buộc cả đời
Edit: Heulwen
Lâm Noãn dựa vào trong lồng ngực của anh, người thấy mùi hương thanh mát từ cơ thể của anh, cô tham lam khẽ hít hà mùi thơm đó vì chỉ sợ bị anh phát hiện ra.
Chờ hô hấp của cô bình ổn, sức nặng đè trên tay cô mới mất đi, lúc sau cô nghe thấy tiếng xả nước từ trong phòng tắm.
Chờ anh đi vào phòng tắm, Lâm Noãn mới nhẹ nhàng di chuyển cơ thể, cô đưa tay chạm vào gò mà nóng hổi mình, cảm giác thỏa mãn lan toả trong lòng.
Cô thích anh đối xử với cô như vậy, vì chỉ có lúc đấy trong mắt anh mới có sự dịu dàng, ôn nhu còn khi ở thực tại, ánh mắt ấy hoàn toàn bất đồng.
Chỉ khi nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt anh, cô mới có thể cảm nhận được rằng anh đang quan tâm đến cô.
Chuẩn bị xong nước tắm, Thẩm Hoán quay trở lại phòng ngủ, anh cởi áo sơ mi của mình, xoay người bế cô lên nhân tiện cầm cả chiếc cà vạt màu đen.
Đặt cô vào bồn tắm đã được chuẩn bị sẵn nước ấm, cô nhắm mắt lại thoải mái thở dài một hơi.
Ánh mắt Thẩm Hoán tối sầm lại, cầm lấy tay của cô một tay một tay đặt lên thành bồn tắm còn một tay nắm chặt lấy.
Cô buộc lòng phải nhấc tay lên, đầu vô thức tựa vào thành bồn tắm, cô nhíu mày cảm thấy hơi khó chịu, nhưng ngay sau đó đã có một chiếc khăn lông được gấp thành một cái gối đặt sau đầu cô để cô tựa thoải mái hơn.
Hai bầu ngực mượt mà ngạo nghễ dựng thẳng, nhũ hoa hồng phấn trên bầu ngực trắng ngần dao động theo từng dòng nước, nhìn hình ảnh như vậy, cổ họng anh có chút khô nóng.
Lâm Noãn hơi vặn vẹo cơ thể một chút, tuy rằng đã quen bị trói nhưng đây là đầu tiên cô bị trói khi tắm rửa.
Anh sờ cánh tay trắng mịn của cô, nói: “Nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho tốt đi, vừa rồi em cũng tốn không ít sức rồi.”
Sau đó, hai tay của anh bắt đầu lần mò sờ soạng bộ ngực căng tròn, và nhũ hoa hồng phấn được rửa bằng nước trở nên ướt át hơn.
Lưu luyến một lúc, anh mới lần xuống dưới, mơn trớn vùng bụng rồi mới tới giữa hai chân, nhẹ nhàng rửa sạch nơi đó.
“Đừng... Em từ bỏ, từ bỏ.” Cô lắc đầu, cơ thể của cô đã rất mệt, thật sự chịu không được nếu anh đụng vào lần nữa.
Sau một hồi suy nghĩ, anh nói: “ Đừng sợ, anh chỉ rửa sạch cho em thôi.”
Cảm nhận được sự kháng cự rõ ràng của cô, anh chuyển hai tay qua đôi chân tinh tế của cô từ từ vuốt ve.
Chờ sau khi rửa sạch sẽ, cô đã mơ màng sắp ngủ, hai tay của anh vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa lần cao trào vừa rồi đã khiến cho cô cảm thấy mệt mỏi.
Anh dường như cũng cảm nhận được nên không tắm rửa quá lâu, bọc cô trong một chiếc khăn tắm sạch sẽ rồi ôm ra giường.
Anh nâng nửa người trên của cô lên để mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông hồng cho cô, sau đó từ từ nâng chân cô mặc quần lót màu trắng vào.
Cô xấu hổ trốn đầu ở trong chăn, tuy chỉ hơn có ba tuổi, nhưng sao cô cảm thấy mình được chăm sóc như con gái thế này?
Nhìn chiếc cà vạt vừa mới bị ném xuống đất, anh cau mày, nếu lấy đồ ướt trói vào tay cô sợ là cô sẽ không thoải mái.
Xoay người đi vào phòng thay đồ, anh chọn một cái khác mềm mại nhất để thay vào cái bị ướt vừa rồi.
Dùng ngón tay chọn một chiếc cà vạt, anh quay trở lại phòng ngủ, chỉ trong vài phút anh đã thấy cô ngủ tiếp đi mà không cần đắp chăn, người nằm ở giữa giường, bộ ngực phập phồng theo từng nhịp thở.
Đặt đầu Lâm Noãn lên chân mình rồi gập hai cổ tay của cô lại sau lưng, Thẩm
Hoán hơi thả lỏng sức lực vì phải trói cả đêm làm sao để cô không bị tắc máu nhưng chắc chắn cô cũng không thể thoát được.
Để cô nằm lên trên gối, đắp chăn bông, tắt đèn trong phòng đi, anh vào phòng tắm.
Cô từ từ mở mắt sau khi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, thật ra cô đã tỉnh từ khi anh trói cô rồi.
Hai tay sau lưng hơi ma sát một chút, quả nhiên vẫn chặt như vậy tựa như anh sợ cô chạy trốn mất.
Lâm Noãn không khỏi thở dài, làm sao mà cô có thể rời xa anh. Nói đúng ra, cô không muốn rời xa anh, có khi về sau khi anh bỏ cô có khi cô cũng sẽ khóc lóc xin anh giữ lại.
Cô thích anh suốt năm năm, chỉ là anh không biết mà cô cũng không dám cho anh biết.
Có rất nhiều cô gái thích Thẩm Hoán, cũng đến gần bắt chuyện với anh, nhưng anh cũng không vì thế mà ôn hoà với họ mà trong mắt anh toàn sự chán ghét.
Dần dà, cũng chẳng còn cô gái nào dám chủ động với anh.
Nếu anh biết suy nghĩ trong lòng cô, rất có khả năng cô cũng sẽ như những nữ sinh kia, sẽ bị anh chán ghét?
Mới nghĩ tới đây, Lâm Noãn không khỏi vặn vẹo cổ tay, thực sự rất chặt.
Nhưng cô lại thích cảm giác này, sự giam cầm của anh khiến cô có cảm giác là anh đang để ý đến cô. Sự ràng buộc chặt chẽ như vậy mới khiến anh cảm thấy an tâm còn cô lại cảm thấy như được anh bảo vệ vậy.
Cà vạt thắt trên cổ tay đang an ủi cô giống như anh làm vậy, trong lòng cô dần bình tĩnh lại rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Mười lăm phút sau, Thẩm Hoán xoa xoa tóc ướt, đi về phía mép giường.
Lâm Noãn nằm trên giường, mái tóc dài phủ kín gối, cô nằm nghiêng phía bên trái, dưới ngọn đèn ngủ màu vàng mờ ảo, khuôn mặt cô trông nhỏ nhắn, thanh tú hơn. Đường cong cơ thể nhấp nhô theo từng nhịp thở, hai tay thì bị gập phía sau.
Tuy không nhìn thấy phía sau cô nhưng Thẩm Hoán cũng biết hai tay cô bị cà vạt của anh trói chặt vào nhau, buông thõng trên giường.
Thẩm Hoán nhẹ tay nhẹ chân lên giường nằm, quay người tắt đèn ngủ trên đầu giường, cẩn thận ôm Lâm Noãn vào lòng, nhìn cô trong vòng tay thì nỗi lo lắng, sợ hãi của anh mới được hoá giải.
Nếu không tháo cà vạt, cô sẽ không bao giờ phản kháng và chạy trốn khỏi anh.
Anh hôn lên trán cô, lần nữa kéo cô sát lại gần mình, gắt gao ôm cô rồi ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
117 chương
13 chương
143 chương
96 chương
516 chương