Tiểu bảo bối ba tuổi

Chương 1 : Tiểu bảo bối ba tuổi

Editor: Eric ( Tiểu Mộc Hinh ) Hôm nay là sinh nhật ba tuổi của Khương Khương. Ba mẹ Khương Khương đem cô bé về nhà ông bà nội, còn mời rất nhiều họ hàng cùng bạn thân của Khương Khương tới.  Toàn bộ tiệc sinh nhật rất náo nhiệt. Tối hôm nay, Khương Khương mang chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt, trên đầu đội chiếc vương miện màu vàng kim, trông rất giống tiểu thiên sứ. Cô bé còn nhận được rất nhiều quà, có quà của bạn tốt Tống Tử Nhiên, Triệu Hi và quà của Hứa Vọng đi du lịch nước ngoài với ba mẹ mới trở về. Tống Tử Nhiên tặng Khương Khương một bộ búp bê Tây Dương, Triệu Hi tặng một cái hộp nhạc màu lam bên trong có hình chibi, mà Hứa Vọng tuy rằng lúc trước cãi nhau với Khương Khương nhưng vẫn nghĩ một đằng làm một nẻo tặng cho Khương Khương một bộ cọ màu mang về từ Italy.     Hứa Vọng có khuôn mặt rất tinh xảo, lông mi rất dài, mặc một chiếc áo sơ mi và quần jean màu lam, đẹp tựa như búp bê nam trong tử kính. Lúc đưa quà cho Khương Khương cả người cậu vô cùng khó chịu. Cậu đi tới, đưa màu cho Khương Khương, nói: " Đây là quà cho cậu, cậu nhận quà của tớ, chúng ta liền làm hòa" Bọn họ cãi nhau từ hai tháng trước, quả thật bây giờ Khương Khương không còn nhớ rõ bọn họ vì cái gì mà cãi nhau. Cô đang nói chuyện cùng Tống Tử Nhiên, nhìn thoáng qua Hứa Vọng đưa cọ tới, nói một tiếng " Ừ", rồi lại tiếp tục nói chuyện cùng Tống Tử Nhiên. Khương Khương: " Tử Nhiên Tử Nhiên, cậu nói xem báo cái Châu Mỹ lớn như vậy, có phải sẽ cắn người không? " Tống Tử Nhiên thắt hai cái bím tóc, mặc váy lụa màu vàng, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp, nói: " Chúng nó đều được nhốt ở vườn Bách thú, có người chăn nuôi trông chừng, sẽ không cắn người." Khương Khương: " Oa, người chăn nuôi thật lợi hại nha, bọn họ là siêu nhân sao? " Tống Tử Nhiên nghiêm túc nói: " Ba mẹ tớ nói bọn họ không phải siêu nhân, chỉ là họ hiểu biết về động vật nhiều hơn chúng ta mà thôi." ...... Khương Khương nhận quà của Hứa Vọng xong liền không để ý đến cậu, Hứa Vọng cảm thấy Khương Khương rất quá đáng. Thấy Khương Khương đang nói về báo cái Châu Mỹ cùng Tống Tử Nhiên, Hứa Vọng liền đi qua. " Khương Khương, báo cái Châu Mỹ thì tính là gì, tớ đã thấy khổng tước, hồ ly, sư tử nữa đó." Bị cắt ngang lời nói, Khương Khương quay đầu, trắng trợn liếc Hứa Vọng một cái: " Vậy cậu đã gặp báo Châu Mỹ sao? " " Đương nhiên" Hứa Vọng ưỡn ngực. Sau đó thấy Khương Khương nói " Không thèm" liền kéo Tống Tử Nhiên đi rồi. " Tử Nhiên đi thôi,tớ lấy cho cậu một cái vương miện, chúng ta cùng nhau đội." Vẻ mặt Hứa Vọng ngốc ra, không biết vì sao Khương Khương lại không để ý đến cậu. Cậu đã xin lỗi, vì sao còn không để ý tới cậu. Hứa Vọng đuổi theo Khương Khương, giữ chặt váy của cô, hỏi: " Khương Khương, vì sao cậu không để ý tới tớ? " Khương Khương quay đầu lại, đôi mắt to tròn lóe lên: " Không phải tớ không để ý tới cậu, chỉ là không thích cậu tự tiện chen vào nói, lại còn vênh váo tự đắc." Khương Khương lấy tay Hứa Vọng đang túm váy mình ra: " Được rồi, tớ cùng Tử Nhiên đi chơi đây. Cậu đi theo bọn An Mạc chơi đi." Nói xong, Khương Khương cùng Tống Tử Nhiên nhảy nhót mà rời đi. Bị bỏ lại ở sau, Hứa Vọng gãi gãi mái tóc đen, nhìn các cô rời đi, bĩu môi, có chút khó hiểu. Cậu vênh váo tự đắc lúc nào chứ? Cậu rõ ràng là nói sự thật ! Đứng tại chỗ hờn dỗi một chút, Hứa Vọng liền quay đầu đi sang phòng khách bên kia tìm An Mạc chơi. Khương Khương đi sang phòng khác bên cạnh tìm tìm, liền tìm được một cái vương miện khác so với caqis của mình đang đội trên đầu lấp lánh hơn một chút. Sau đó chờ Tống Tử Nhiên đội lên trên trên đầu, cười cong đôi mắt. " Tử Nhiên, cậu cũng có vương miện." Tống tử Nhiên sờ sờ vương miện trên đầu nói: " Vương miện này thật nặng." Khương Khương nháy mắt: " Mẹ tớ nói, vương miện này thật sự làm bằng vàng, bên trên còn có hồng bảo thạch, đương nhiên sẽ nặng." Tống Tử Nhiên đương nhiên không muốn đội, lấy vương miện trên đầu xuống: " Thôi, tớ không đội." Khương Khương tất nhiên không vui rồi. Lúc này, mẹ của Khương Khương - Tần Thư Ninh bước vào nắm lấy tay Khương Khương " Tiểu bảo bối, tiệc sinh nhật sắp bắt đầu rồi." Tống Tử Nhiên cũng đi ra ngoài. Chiếc vương miện lúc nãy đương nhiên bị để lại trong phòng. Bánh kem được đẩy ra rất nhanh. Bên trên còn điểm xuyến dâu tây, thanh long, quả xoài. Khương Khương ngồi bên bàn, mở to đôi mắt, nhìn cả nhà hát chúc mình sinh nhật cho mình, hát tiếng Trung xong lại hát tiếng Anh. " Chúc Khương Khương sinh nhật vui vẻ, chúc Khương Khương sinh nhật vui vẻ." "Happy birthday to you, happy birthday to you!" .... Có một ít ngọn nến trong phòng khách, có tiếng người lớn, cũng có tiếng trẻ con hát. Hát xong, ba mẹ liền bảo Khương Khương thổi nến. " Tới đây tiểu Khương Khương, cùng daddy mommy thổi nến nào." Đang muốn thổi nến thì một âm thanh non nớt vang lên: " Tớ còn chưa hát xong đâu." Là Hứa Vọng. Gương mặt của cậu nghiêm túc nói. Tần Thư Ninh nhướng mày, ôn nhu nói: " Vậy để con hát bài chúc mừng sinh nhật cho tiểu Khương Khương nhé." Âm thanh non nớt của Hứa Vọng vang lên rất nhanh: "Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật!"   Cậu hát bài chúc mừng sinh nhật bản tiếng Đức. Hát rất lưu loát, khẩu ẩm cũng rất thuần khiết. Mẹ của Hứa Vọng – Lâm Ưu cũng nghe, vừa cười vừa nhéo hai má Hứa Vọng, sung sướng nói: “ Không nghĩ tới con lại làm một điều đặc biệt nha.” Lâm Ưu trước kia là giáo sư dạy tiếng Đức danh tiếng, con trai cô lúc còn nhỏ cũng sẽ nói một ít tiếng Đức. Nhưng mà hát ở tiệc sinh nhật của Khương Khương, thật sự là nằm ngoài dự kiến của cô. "Chúc mừng sinh nhật Giang gia thân yêu!" Hát xong, Hứa Vọng bất mãn đánh vào tay mẹ mình: “ Mommy, đừng nhéo vào mặt con, tay của mẹ dơ chết đi được.” Bị con trai ghét bỏ, Lâm Ưu vừa tức giận vừa buồn cười. Mắng một tiếng: “ Tiểu tử thối” Hứa Vọng hát chúc mừng sinh nhật riêng cho Khương Khương làm cô thoải mái không ít, cô cũng không cảm thấy cậu phiền chán. Cùng ba mẹ thổi tắt ngọn nến trên bánh sinh, đèn trong phòng khách lập tức sáng lên. Tất cả mọi người đều chúc mừng sinh nhật cho Khương Khương. “ Khương Khương sinh nhật vui vẻ” “ Chúc Khương Khương vui vẻ, lại lớn thêm một tuổi.” Lúc chia bánh ngọt, Khương Khương lấy cho Hứa Vọng một miếng bánh rất lớn, Hứa Vọng rất vui vẻ, nói: “ Khương Khương cậu không tức giận?” Khương Khương: “ Tớ giận tức giận.” Khương Khương lại đến chỗ ba mẹ lấy bánh ngọt chia cho các bạn nhỏ khác. Tiệc sinh nhật kết thúc, Khương Khương nghịch xong quà lại gọi cho tiểu thúc thúc cùng tiểu thẩm thẩm ở nước ngoài. Sau khi gọi điện thoại xong liền tắm rửa đi ngủ, đi vào giấc mộng ngọt ngào.