Trói buộc cả đời
Chương 3 : Trói buộc cả đời
Edit: Heulwen
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời nương theo làn gió nhè nhẹ thổi vào rèm cửa màu trắng chiếu vào phòng, chăn bông trên giường vẫn còn nhô cao.
Người đàn ông hơi khó chịu vì bị ánh nắng chiếu vào, tối hôm qua anh nhất thời vô ý quên đóng cửa sổ.
Đang muốn nhổm dậy thì cô gái nằm trong lòng anh dường như bị hành động của anh quấy nhiễu, cô nhăn mày, gương mặt cọ cọ trong ngực anh rồi lại ngủ tiếp, “Sao lại ham ngủ thế hả!” Anh thấp giọng nói, lắc lắc đầu….
Ánh ban mai chiếu trên người cô, anh nheo mắt nhìn cô đang nằm ngược nắng, cả người cô tựa như đang phát ra vầng sáng mỏng manh.
Khuôn mặt trắng nõn hồng hào, cả người vừa quyến rũ vừa đơn thuần.
Anh đột nhiên cảm thấy sự vô ý của mình tối hôm qua cũng vẫn có thể chấp nhận được, anh ôm cô một lúc rồi mới đứng dậy đóng cửa lại.
Cho đến khi cô nhắm hai mắt vẫn còn cảm nhận được hơi nóng của ánh mặt trời, theo bản năng cô giơ tay dụi mắt, nhưng sự trói buộc ở tay đã khiến cô bừng tỉnh giấc.
Cô….. Ngày hôm qua đã ở cùng anh, gối bên cạnh đã trống trơn, cô dùng gương mặt cọ vào chiếc gối, tuy rằng không còn hơi ấm nhưng vẫn lưu lại mùi hương của anh.
Cô kìm không được nghiêng sang chỗ anh, chôn đầu mình vào gối của anh, tham lam hít hà mùi hương đặc trưng ấy.
Nghe được tiếng bước chân, cô nằm im tại chỗ, giả vờ mình còn chưa tỉnh ngủ, làm như mình nằm nghiêng sang anh là hành động vô thức.
Khi anh lên tầng thì nhìn thấy cảnh này, trong đầu thoáng qua hai chữ ‘lười biếng’. Anh đi lên trước, nâng cô dậy, lắc nhẹ cho ôm tỉnh lại, “Đến lúc dời giường rồi, em đi đánh răng rửa mặt đi rồi xuống ăn cơm”, nói xong anh tháo cà vạt cho cô rồi nhét vào túi.
Cánh tay bị trói cả một đêm đột nhiên mất đi chỗ dựa, sau khi lấy lại được tự do thì sự nhức mỏi trên cổ tay ập tới, cô cố nhịn đau, nhẹ nhàng cử động
Để không bị anh phát hiện, cô khẽ ‘ừ’ một tiếng, xuống giường đi vào phòng tắm.
Rửa mặt xong, cô xuống phòng ăn, anh đang ngồi trước bàn ăn chờ cô. Nhưng trên bàn của anh lại trống trơn còn bên cô thì bày đĩa bữa sáng phong phú, “Anh ăn chưa, sao trên bàn chỉ có mỗi của em?”, cô thắc mắc.
Thẩm Hoán kéo cô ngồi xuống ghế, rồi thuần thục kéo tay cô ra sau lưng, móc cà vạt trong túi ra, trói lại, “Anh mới ăn xong, để anh đút cho em ăn.”
Nhìn anh đưa muỗng cơm lại gần, mặt Lâm Noãn nóng bừng bừng, cô có phải là trẻ mẫu giáo đâu mà còn cần đút cơm!?!
Vừa nhai vừa đau khổ suy nghĩ, chẳng lẽ anh thật sự coi cô là trẻ con mà đối xử sao? Anh luôn đối xử tốt với cô như em gái vậy, nếu để anh biết suy nghĩ của cô thì anh sẽ như thế nào? Liệu anh nghĩ rằng đây là loạn luân, là thứ tình yêu cấm kị??!!!?!
Cô bị những suy nghĩ này làm cho hốt hoảng, hoảng sợ lắc mạnh đầu muốn vứt suy nghĩ kinh khủng này ra khỏi đầu.
“Sao vậy? Không muốn ăn à?” Nhìn cô lắc đầu, trong lòng Thẩm Hoán cảm thấy khó hiểu, anh cầm một thìa cháo ngao lên nếm thử, gạo rất mềm, hương vị thơm ngon mà sao anh thấy cô ăn khỏ sở thế nhỉ?
“Không…. Không phải, em mới nhớ tới một chuyện, cũng không có gì quan trọng đâu.” Cô nhanh chóng dời đi sự chú ý của anh.
Nhưng anh đã sớm nhìn thấy ánh mắt mông lung của cô, chỉ là anh không vạch trần.
Ăn xong bữa sáng, anh cởi trói cho cô, không kìm được mà xoa xoa cổ tay đỏ ửng của cô, đau lòng nói: “Trói en lâu như vậy, nghỉ ngơi ở nhà một ngày cho tốt đi, hôm nay em không cần đến công ty đâu.”
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
43 chương
80 chương
10 chương
10 chương
10 chương