Trí Tuệ Đại Tống
Chương 446
Trăng đã lên, mang theo một vầng sáng bàng bạc thanh mát, trăng hôm nay rất đẹp, nhưng bị lu mờ bởi hoa đăng dưới mặt đất, cung hằng phải nhường bước trước sự phồn hoa của nhân gian. Hoa đăng khắp nơi, hai bên đường không chỉ mỗi phường tạo hoa đăng theo một chủ đề, mà từng nhà từng hộ đều có ngọn đèn riêng, nào là đèn kéo quân, đèn cá chép, đèn thỏ ngọc, đèn khổng tước, đều sống động như thật, mỗi người ra đường đều mang theo chiếc đèn nhỏ, vừa ngắm hoa đăng rực rỡ muôn màu, còn khoe nhau hoa đăng của mình, cười nói vui vẻ, tưng bừng chỉ hơn Giao Thừa chứ chẳng kém.
Lúc này người gần như đều đổ về phía hoàng thành, tạo nên đợt sóng thủy triều cuốn tất cả chỉ còn cách nương theo nó đi về phía trước, được cái là nam nữ đều có điểm đến riêng, cho nên không đi cùng nhau, nếu không, tha hồ mà vui.
Xe ngựa của hai nhà vốn đi song song, nhưng ra đường lớn thì Vân Tranh phải vượt lên, vì đường quá mức đông, hôm nay có thể nói là toàn bộ người Đông Kinh đều ra đường ngắm hoa đăng, nên đừng nói là xe ngựa, người đi còn khó khăn.
May mà ở tuyến đường lớn đường dẫn tới Tuyên Đức môn có sai dịch nha môn chuyên ngăn thành đường riêng, nên xe hai nhà đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới nơi. Tuyên Đức Môn đã bị cấm quân phong tỏa rồi, phải đợi lát nữa quan gia tuyên bố toàn dân chung vui mới rút đi, bách tính sẽ thực sự được thấy quan gia và bách quan uống rượu chung vui, coi như vô cùng thân dân rồi.
Tới nơi xe ngựa được cấm quân dẫn đi, Vân Tranh phất tay một cái, Hầu Tử và Hàm Ngưu hô lớn một tiếng rồi vui sướng chạy biến mất, vừa nãy xem nữ tử múa lụa còn chưa đã, giờ phải bù lại, bọn chúng sớm nghe nói Mã Tam Nương của Yến Xuân lâu sẽ biểu diễn Phi Thiên, đám nữ nhân hở mông bay đi bay lại chỉ làm nóng không khí thôi, lát nữa còn nhiều màn kích thích hơn nhiều.
Vì hai lão bà ghen tị với nhau cho nên Vân gia tới đã hơi muộn, không ít văn võ đã tụ tập bên ngoài Tuyên Vũ môn chào hỏi chúc tụng nhau rộn ràng.
Vân Tranh vừa chơi đùa quạt gấp vừa cùng Địch Thanh chào mấy vị đồng liêu, chợt đi qua một đám quan viên trẻ, đám người này nhìn y với vẻ mặt đầy thù hận, chẳng cần hỏi cũng biết là ngự sử ngôn quan rồi, Vân Tranh xoạch một cái, gấp quạt lại, xỉa vào mồm tên gần nhất: - Hôm nay lão tử tâm tình tốt, chớ nói ra những lời không hay, lão tử mất hứng thì các ngươi mất răng.
Tên kia mặt đỏ bừng bừng, định nói vài câu gỡ thể diện, nhưng đồng liêu bên cạnh vội vàng kéo đi, nghe nói Vân Tranh vào đêm trăng tròn cực kỳ thích giết người, hồi ở Quảng Nam từng hóa thành sói ăn thi thể kẻ địch mà mình giết ban ngày.
Địch Thanh tặc lưỡi nhìn Vân Tranh: - Lão phu là Phá Quân, thế mà uy phong không bằng Tham Lang nhà ngươi, thế có kỳ không cơ chứ?
Vân Tranh mỉm cười, nói cho cùng y không sinh ra và lớn lên nơi này, không có cảm giác ăn sâu vào máu thịt, dù lý trí phân tích ra cả trăm lý do đám người này ghét mình, vẫn không hiểu nổi làm sao mình lại có giá trị thù hận cao như thế, ngẩng đầu nhìn trăng còn chưa lên giữa trời, chỉ sao lấm tấm trên màn lụa đen: - Có Phá Quân, Tham Lang thì phải có Thất Sát mới trọn bộ Sát Phá Lang, chỉ là không biết Thất Sát Tinh nay ở phương nào?
- Nghe đồn người tinh thông tử vi nhất Đại Tống ta là lão hoạn quan Trần Lâm, thực ra trước kia còn có một tên là Lôi Duẫn Cung, nhưng tên này vì trộm bảo bối trong hoàng lăng nên đầy ra đảo Sa Môn ngoài Đông Hải rồi, giờ ngươi muốn tìm Thất Sát, chỉ còn cách hỏi Trần Lâm thôi.
Cứ tưởng là sẽ phải trải qua một loạt ghi thức dài lê thê buồn ngủ, ai ngờ lại rất đơn giản, khi hoàng đế xuất hiện, mọi người tung hô vạn tế, coi hoàng đế là Táo công, tế bái một hồi, sau đó ai nấy tìm quan viên thân thiết uống rượu làm thơ.
Khen chưa dứt lời đã muốn chửi rồi, ai mà ngờ đám bại não lại tổ chức tiệc trên tường thành hoàng thành chứ? Mẹ ơi cái chỗ này mà Trung Thu trăng thanh gió mát thì tuyệt đấy, chứ giữa tháng Giêng, hoa đào chưa nở, chim én chưa về, lạnh cắt da cắt thịt khác quái nào đi đầy, dù vị trí đẹp có thể ngắm hoa đăng toàn thành, dù cung nữ xinh đẹp, Vân Tranh chẳng có hứng nhìn.
Cái gọi là chung vui cùng dân nghe hay ho lắm, thực ra hoàng đế thì ngồi trên tường thành, bách tính ở dưới chân thành, chẳng qua đem ít thức ăn trong cung ra chia sẻ, ăn cùng một món uống cùng thứ rượu với hoàng đế, nên gọi là chung vui.
Cơ mà bách tính còn sướng chán, họ có tường thành, nhà cửa tránh gió, có một đống lửa cực lớn đốt trước cổng Tuyên Đức sưởi ấm, còn quan lại ở trên tường thành uống gió.
Nếu đã là ác nhân, vậy có quyền ưu tiên lựa chọn vị trí, một chỗ khuất gió sau ụ thành, âm u, thoải mái chính là lựa chọn của Vân Tranh và Địch Thanh, định nhân lúc trăng sáng sao thưa thảo luận tử vi, nên đi nhờ Trâu Đồng Minh mời Trần Lâm tới cùng uống rượu.
Thứ rượu hoàng đế ban cho càng uống càng lạnh, cứ hình dung mùa đông rét cóng tay mà còn nốc bia vào thì hiểu rồi, cho nên Vân Tranh cống hiến ra rượu của nhà mình, không cần nhiều, mỗi người một vò cùng với một gói thịt trâu khô đặc sản Đậu Sa trại là đủ uống tới khi yến hội kết thúc.
Chỉ là nhìn Trần Lâm vừa uống vừa ho, ho càng tợn thì uống càng dữ, Vân Tranh hơi hối hận, chẳng may ông già này chết quay ra đó thì xúi quẩy.
- Ha ha ha, hầu gia chớ lo, cha gia mạng dai lắm, ai cũng nghĩ cha gia nên chết lâu rồi, mà vẫn sống khỏe mạnh đấy thôi, ít nhất hôm nay sẽ không làm cụt hứng của hầu gia đâu. Ánh mắt đó Trần Lâm gặp nhiều rồi, xua tay trấn an Vân Tranh: - Nói tới tử vi đấu số, huyền ảo vô song, nghiên cứu cả đời cũng chẳng thế thấu được một phần, thọ mệnh con người vài chúc năm ngắn ngủi muốn thăm dò tinh không vĩnh hằng thì không tự lượng sức rồi.
- Cho nên bất kể là ai tự xưng tinh thông tử vi đấu số, chẳng qua chỉ hiểu được chút vỏ ngoài thôi, phàm là kẻ nói mình biết hết thiên cơ, mười phần mười là lừa đảo.
- Cha gia biết hai vị muốn hỏi vì sao lại bị gán cho hai sát tinh là Phá Quân và Tham Lang, người ta nói Địch soái là Phá Quân cũng có lý.
Địch Thanh chắp tay một cái, tỏ ý cung kính lắng nghe.
- Phá Quân nhập miếu, trung hậu thiện lương, tính cách cương trực, có nghị lực, tranh cường háo thắng. Thiên phú thụ mệnh, chức vị hiển hách, sự nghiệp có thành tựu, thêm vào tử vi ở vị cung, thế nào cũng có tiền tài rơi xuống bất ngờ, hoặc được quý nhân phù trợ. Nếu như cùng cung với Văn Khúc, sẽ nếm trải hết gian khổ nhân gian, nếu cùng Văn Xương nắm tay, cả đời bần cùng, hãm địa, gia sát.
- Ngài được Phạm Trọng Yêm tán thưởng, từ mặt đất vọt lên trời, công thành đoạt trại không ai cản nổi, còn về phần ngài cùng triều với các vị Văn Khúc, nếm đủ chua cay, tất nhiên là Địch công tự hiểu.
- Đại trưởng phu chỉ cần chói lọi nhất thời, khiến tổ tông hài lòng, thê tử vô ưu là được, còn chịu khổ thì đáng lắm, nam nhân mà, khổ cực là gì. Địch Thanh cầm vò rượu lên mời Trần Lâm, xem ra rất hài lòng với số mệnh của mình:
Trần Lâm ôm vò rượu vào lòng, là đại tổng quản cung đình, là đại bạn của quan gia, trong cung tất nhiên ông ta uy phong, bách quan không ít người nể sợ, nhưng đa phần khinh bỉ, lại thêm kỵ húy sợ bị người ta dèm pha có quan hệ với nội thị, thực ra đây là lần đầu ông ta đường hoàng ngồi uống rượu cùng bàn với quan viên: - Thiên hạ thanh minh, cho nên tinh đấu rõ ràng, nếu Sát Phá Lang xuất hiện đồng loạt, đó là dấu hiệu của thiên hạ đại loạn, ba ngôi sao này thường mờ tỏ bất định, hoàn toàn không rõ như bây giờ.
- Vừa rồi đã nói Phá Quân, giờ tới Tham Lang, ha ha ha, cha gia cho rằng Vân hầu là người giống Tham Lang nhất trên lịch sử, thậm chí có thể gọi là mang mệnh Tham Lang đích thực.
- Tham Lang, là ngôi sao phức tạp nhất, khó diễn giải nhất, nó thuộc mộc, chủ họa cũng là chủ phúc, là thọ đồng thời cũng là tài, cho nên khó nắm bắt. Háo tửu, háo sắc, ham cờ bạc, làm việc không có kiên nhẫn, thường dục tốc bất đạt. Tham Lang có dục vọng cầu tri thức lớn, có tinh thần sống tới giờ học tới già, chỉ là vì thiếu kiên nhẫn, học thức rộng nhưng không thực sự tinh thâm.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
10 chương
32 chương
61 chương
11 chương