Ngày 2 - tháng 6 - năm 2016 Trên chuyến bay từ Đài bắc đến Đài Nam , trên chiếc máy bay nào đó ở số ghế nào đó , nó đang ung dung ngậm kéo mút mà đọc tiểu thuyết cười ha hả . Trời đất quay quồng mọi thứ rung lắc thật mạnh . Động đất là động đất sao , nó đang cười ha ha thì bừng tỉnh , mà đây là trên máy bay thì làm gì có động đất . Chưa kịp định thần thì tiếng nổ lớn vang vọng trên không trung , nó mơ hồ mất ý thức . Trước khi ngắt mắt nó thầm rủa lão thiên bất công thật bất công a , nó mới 19. tuổi là cô nhi số khổ từ bé mà còn chết yểu . Lão thiên khốn kiếp khốn kiếp mà ..... Năm thứ 10 Vũ Vương Hoàng cung hùng vĩ , tại Thanh Nhã cung nào đó tiếng khóc của nha hoàn nức nở . - Tiểu thư .... hức hức người mau tỉnh đi hức ...... hức . - Tiểu thư ... đừng bỏ em ... hức ... Khi nó mơ hồ tỉnh dậy chỉ cảm giác toàn thân ê ẩm , một trận đau buốt khắp thân khiến nó khó chịu nhíu mày , thầm than đã chết mà cũng còn đau như vậy sao nó hết mắng lão thiên lại mắng tới lão Vương . Nó đã chết rồi có cần hành cái linh hồn nó đau như vậy không . Đang thầm than chưởi rủa 2 lão , nó lại nghe tiếng nức nở bên tai . Cái gì mà tiểu thư a , ai khóc vậy . Cố mở cặp mắt nặng trịch nó quan sát xung quanh . Rèm tơ màu hồng , nóc nhà toàn ngói lưu ly , một khung cảnh lạ hoắc lạ hua , toàn là đồ cổ . Nó thầm than nhà ai mà giàu quá ta .Thì lại nghe tiếng nói bên cạnh , ngước mắt nhìn nó thấy một nữ tử lục y tuổi tầm 14 15 , một thân cổ phục , nước mắt nước mũi tèm lem . - Tiểu thư , tiểu thư người đã tỉnh . Cô bé thấy nó mở mắt thì kêu lên xung sướng . Cố gượng dậy nó hỏi - Ta chết chưa - Tiểu thư nói gì vậy , người chỉ bị đánh 30 đại bản thôi mà - . cô bé trả lời nó mà ngơ ngơ không hiểu . Cái gì tiểu thư , còn lại bị đánh , nó đang trên máy bay cơ mà máy bay nổ và bây giờ là thế nào . Hay là mơ , nhắn mắt lại rồi mở ra khung cảnh vẫn như vậy , vậy có nghĩa không phải mơ . Định thần lại nó hỏi cô bé vẫn đang ngơ ngác nhìn nó . -Em gọi ta là tiểu thư , vậy ta là ai . - Tiểu thư người bị sao vậy .- cô bé lo lắng hỏi -Ta mất trí nhớ , em kể cho ta nghe ta là ai . Nghe nó giải thích cô bé mới gật gù bớt lo lắng , nhẹ nhàng đáp nó . - Tiểu thư người tên Vương Nhược Băng . Là con gái duy nhất của tể tướng đương triều Vương Thái Uý . Năm nay người tròn 18 tuổi được gả cho hoàng thượng một năm trước được sắc phong Băng Phi , ở Thanh Nhã cung này nha . Kể về lai lịch của cái người được gọi là tiểu thư này mắt cô bé sáng lên . Giờ thì nó hiểu thực sự hiểu rồi nha . Tiểu thuyết xuyên không à thì tiểu thuyết giờ thì ứng lên người nó rồi . Nó xuyên thực sự xuyên nha , còn là con gái tể tướng với Băng phi gì đó . - Ta đã hiểu , vậy em tên gì ? . - lấy lại bình tĩnh nó hỏi cô bé - Dạ en tên Xuân Nhi thưa tiểu thư .- cô bé đáp nhanh nhảu Nhắm mắt lại nó từ từ cảm nhận cái quá khứ của cơ thể này . Thì ra nguyên lãi lão công của Băng Phi này không gần nữ sắc a , làm lũ ong bướm trong hậu cung này tự tranh giành đấu đá mà cái cơ thể nó đang ở này nhu nhược yếu đuối mới bị kê khác khi dễ bắt nạt đi . Vuốt vuốt tóc nó tự nhủ ừm dù sao cũng được sống lần nữa nó phải sống cho tốt , chịu khó vận động một chút cho không uổng tâm ý của lão thiên cho nó trọng sinh đi . - Xuân Nhi lấy cho ta cái gương . - nói với Xuân Nhi cho mượn cái gương ít nhất nó cũng phải biết người cho mình mượn cơ thể là ai a , Nhìn vào trong gương , nó há hốc mồm . Đây là người sao , mày liễu mắt phượng , má trắng môi đào , trên mặt không dư một nét , tuyệt sắc là tuyệt sắc khuynh thành . Aaaaaaaa nó càng thêm hào hứng mượn được cái cơ thể thật hảo nha . Phân phó Xuân Nhi một vài vấn đề nó quyết tâm ngủ , ngủ để dưỡng sức ngày mai dậy đi quậy phá cái nơi cổ đại không có trong lịch sử này.