Liễm Mi
Chương 1
Cuối thu, lá rơi đầy mặt đất.
Một nam tử trẻ tuổi mặc áo xám một mình đứng ở phía sau núi giả, một bên miệt mài dọn dẹp lá cây vương đầy trên đất, một bên tự nhủ nói thầm: “Phía nam —— không có, phía bắc —— cũng không có, chỉ còn lại phía đông cùng phía tây là chưa tìm qua. Bất quá chỉ là một cái ma giáo mà thôi, thần thần bí bí như vậy làm quái gì chứ, ngay cả địa lao ở nơi nào cũng tìm không thấy? Thật đáng giận!”
Đương lúc mắng tới hăng say, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng kêu: “Tiểu Dược.”
“A!” Lâm Dược lắp bắp kinh hãi, vội vàng đè nén lại nỗi lòng, dán lên bộ mặt tươi cười, cao giọng đáp lại: “Trương đại ca, ta ở trong này.”
Lúc nói chuyện, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi tướng mạo bình thường vác theo một cây chổi to đi về phía cậu, miệng còn ngậm nửa ổ bánh mì lớn, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Tiểu Dược, ngươi hôm nay lại thức dậy sớm vậy a? Đúng là chịu khó ghê.”
“Hì hì.” Lâm Dược có chút ngượng ngùng cười cười, không trả lời.
Nam tử kia liền đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cậu, lại nói: “Tuy rằng làm việc là quan trọng nhưng đến trưa cũng đừng để bỏ lỡ giờ cơm.”
“Ừm.”
“Ta đi trước đây, quét rác sạch sẽ đi.”
“Dạ.”
Lâm Dược gật đầu một cái thiệt mạnh, tươi cười hết sức ngây thơ.
Mãi cho đến lúc nhìn thấy nam tử họ Trương kia rời đi, cậu mới khôi phục lại biểu tình nghiến răng nghiến lợi, đem ma giáo hại người thê thảm này từ trên xuống dưới mắng mấy lần.
Đúng vậy, cậu chính là gian tế thường thấy trong võ lâm.
Trăm phương ngàn kế trà trộn vào ma giáo này, lại ủy khuất bản thân giả dạng thành một tên tiểu tư quét rác, mục đích là vì muốn dò la tung tích của cha. Đáng tiếc cậu ở trong này quét rác nửa tháng trời, ngay cả bóng dáng địa lao cũng tìm không thấy, hiện giờ chỉ còn hai phương hướng là chưa có tra qua, không biết rốt cuộc là ở nơi nào?
Phía đông là vài cái cửa đá, phía tây lại là một khoảnh rừng rậm… Hừm, thôi đi tìm phía tây trước đi.
Nghĩ xong, Lâm Dược vác cây chổi lên vai, nhìn khắp xung quanh một phen, sau đó len lén đi về phía mảnh rừng phía tây.
Nghe nói nơi này là cấm địa của ma giáo, cậu quét lâu như vậy còn chưa từng đặt chân đến, hiện giờ tìm tới tìm lui mới phát hiện bên trong có một hang động. Thì ra sau khi xuyên qua khoảnh rừng kia là một cái bích đàm[1], lại đi tiếp sẽ đến mấy gian phòng nhỏ, trước cửa trồng đầy kỳ hoa dị thảo, khung cảnh thật xinh đẹp cùng tĩnh mịch.
Lâm Dược nhìn thấy ngẩn ngơ, đang đoán thử xem trong phòng có người ở hay không, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nước rào rào, ngay sau đó liền thấy một bóng dáng từ trong đầm nước trồi lên —— đầu tiên là mái tóc dài đen nhánh mềm mại, kế đến là tấm lưng trần bóng loáng trắng nõn, và cuối cùng là vòng eo nhỏ nhắn hết sức động lòng người…
Thình thịch.
Lâm Dược từ xa xa liếc mắt một cái, liền thấy miệng đắng lưỡi khô, tay chân cứng còng, cả khuôn mặt không thể khống chế đỏ ửng lên.
Nhanh lên!
Quay đầu rời đi!
Trong lòng cậu tuy kêu gào như vậy nhưng bất kể thế nào cũng không thể chuyển tầm nhìn, trơ mắt thấy người trong đầm kia lay động bọt nước, chậm rãi xoay người qua.
Ý ý? Ngực xẹp lép?
… Nam nhân?
Lâm Dược thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau khi thấy rõ gương mặt người nọ, tâm can vậy mà lại điên cuồng nhảy dựng lên.
Rõ ràng là ngũ quan tinh xảo mê người, dung nhan thanh tú tuấn mỹ, khuôn mặt kia thế nhưng trắng bệch trắng bợt, trên môi không một chút huyết sắc, con ngươi đen huyền lại sâu thẳm dọa người, mơ hồ lộ ra quỷ khí dày đặc.
Ngón tay Lâm Dược run lên, sau lưng từng hồi từng hồi ớn lạnh, quả thực không cách nào xác định được đứng ở trước mặt mình đến tột cùng là một người sống sờ sờ, hay là… một u hồn?
Ngay lúc cậu định xoay người chạy trốn, người trong nước kia bỗng nhiên từng bước đi về phía trước, mặt không chút thay đổi mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta ta ta…” Lâm Dược cà lăm cả nửa ngày mới nhớ tới cây chổi còn khiêng trên vai, vội vàng lấy xuống quơ quơ hai cái, nói: “Ta là quét rác! Mỗi ngày ta làm việc từ sáng sớm tới chiều tối, da vừa dai vừa dày, tuyệt đối ăn không ngon! Cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng ăn ta.”
Cậu gấp đến độ mồ hôi túa đầy đầu, bộ dạng hốt ha hốt hoảng, luống cuống tay chân kia thật sự rất buồn cười.
Nhưng nam tử đứng trong nước kia lại giống như nhìn mà không thấy, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Quét rác? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Ta… Không cẩn thận bị lạc đường.”
“Quẹo trái, đi thẳng về phía trước, liền có thể tìm đường ra.” Người nọ giơ tay vén mái tóc dài ướt sũng lên, con ngươi đen tuyền lại tối đi vài phần, mênh mông sương mù. “Nơi này là cấm địa trong giáo, sau này không được đến nữa.”
Lâm Dược gật đầu như giã tỏi, tới giờ khắc này mới phát hiện người trước mặt này nói chuyện cực kỳ cổ quái. Giọng nói trầm thấp khàn khàn, âm điệu vừa nhẹ vừa chậm, giống như chỉ cần nói nhiều thêm một câu là sẽ tắt thở.
Cậu rõ ràng hẳn là nên xoay người bỏ chạy, nhưng rốt cuộc lại nhịn không được mà hỏi: “Thời tiết như vầy, ngươi tắm rửa ở ngoài này không thấy lạnh sao?”
Ngụ ý, thật ra là muốn hỏi đối phương đến tột cùng là người hay quỷ.
Nhưng người này lại không đáp lời, chỉ thản nhiên quét mắt liếc cậu một cái, lần nữa chìm vào đáy nước
Quả nhiên là quỷ!
Hơn nữa còn là một con quỷ nước! Lâm Dược bỗng nhiên thấy hai chân như nhũn ra, vội vàng ném cây chổi đang cầm trong tay đi, quay đầu bỏ chạy.
Cậu chạy một lèo ra khỏi mảnh rừng kia, lại một lèo chạy trở về bên cạnh cái núi giả ngày thường vẫn hay quét rác, thân thể run rẩy không ngừng, tim đập binh binh trong lồng ngực, quả thực tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài.
Mãi cho đến khi Trương Phong đi tới gọi cậu ăn cơm trưa, cậu mới bình tĩnh lại một chút, vừa gặm bánh mì khô queo vừa cẩn thận hỏi: “Trương đại ca, ngươi có từng vào khu rừng phía tây kia chưa?”
Trương Phong chấn động cả người, dường như bị kinh sợ quá độ, vội đáp lại: “Ta cũng không phải chán sống, làm sao có thể chạy tới cái chỗ quỷ quái kia chớ?”
“Chỗ kia rất nguy hiểm sao?”
“Đương nhiên, chỉ cần đi vào, không có một người nào còn sống.”
Nghe vậy, Lâm Dược nhịn không được lại phát run, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên… Quỷ nước là muốn tìm người thế mạng…”
Đáng thương cậu xuất sư còn chưa lập nghiệp lớn, cũng chưa kịp cứu cha của mình ra đã sắp phải xuống địa phủ trình diện.
Lâm Dược càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, diễn cảm ai oán khóc thương bản thân tuổi trẻ chết sớm, Trương Phong thấy vậy thì kỳ quái trừng cậu một cái, hỏi: “Cái gì mà quỷ với không quỷ? Ngươi rốt cuộc đang nói bậy bạ gì đó?”
“Ủa? Không phải trong rừng cây kia có một con lệ quỷ sao?”
“Bậy, trong đó là người ở.” Dừng một chút, khuôn mặt thoáng vặn vẹo, ánh mắt lộ ra ý sợ hãi. “Một mỹ nhân hại chết người.”
“A? Sát thủ?”
“Đồ đần.” Trương Phong bó tay trừng mắt thiệt lớn, đưa tay cốc lên trán Lâm Dược, nói từng chữ từng chữ một: “Người kia… chính là nam sủng của giáo chủ đại nhân.”
“Ồ, thì ra là thế.” Lâm Dược tỉnh ngộ gật đầu, nhưng lập tức lại cau mày hỏi: “Vì sao nam sủng của giáo chủ lại lợi hại như vậy?”
“Tiểu tử thúi, ngươi rốt cuộc có đầu óc hay không vậy?” Trương Phong nhịn không được lại gõ gõ lên trán Lâm Dược, nói: “Đương nhiên là bởi vì giáo chủ ghen rất dữ dội, không cho phép bất kỳ ai tiếp cận nam sủng của hắn. Kẻ nào nhìn thấy người trong rừng kia thì chỉ có một con đường chết.”
Lâm Dược vốn đã hận ma giáo bắt cóc cha của mình, giờ phút này trong lòng lại càng căm tức, không khỏi bật thốt lên: “Giáo chủ thật sự khinh người quá đáng!”
“A? Tiểu Dược, ngươi lại đang nói bậy nói bạ gì đó?”
“Ặc…” Lâm Dược lúc này mới giật mình phát hiện bản thân nói sai rồi, vội vàng gặm một miếng bánh mì trong tay, đáp: “Không có, ta không có nói cái gì hết.”
“Giáo chủ đại nhân tâm ngoan thủ lạt, giết người như ngóe, ngươi ngàn vạn lần không được xằng bậy.” Nét mặt Trương Phong cổ quái nhìn Lâm Dược vài lần, đặc biệt nhồi thêm một câu: “Hơn nữa, đừng bước vào mảnh rừng kia.”
“Ừ, ta biết rồi.”
Lâm Dược liên tục gật đầu, trước mắt lại không tự chủ được hiện ra dung nhan diễm lệ của “Quỷ nước” —— đôi mắt đen huyền như mực, bờ môi mỏng không chút huyết sắc, quả thực tuấn tú vô cùng.
Khó trách giáo chủ cưng chiều y như vậy, ngay cả nhìn cũng không cho người ta nhìn một cái.
Phải mà biết trước người nọ không phải quỷ quái gì thì đã rề rà trong rừng thêm một chút, nói với y thêm vài câu rồi.
Lâm Dược vừa nghĩ vừa nâng mắt lên nhìn về hướng cánh rừng phía tây, sau đó lại cấp tốc đỏ mặt, cúi đầu tiếp tục cắn bánh mì. Sau khi ăn cơm trưa xong, cậu vốn nghĩ sẽ đổi sang quét rác chỗ khác nhưng đột nhiên nhớ ra mình đã ném cây chổi ở trong mảnh rừng kia, thiệt tình không thể mặc kệ.
Làm sao giờ? Có nên quay lại lấy hay không?
Đáp án kỳ thật rất rõ ràng.
Lâm Dược giống như bị một ma lực nào đó hấp dẫn, sau khi hết nhìn đông lại ngó tây một phen, lặng lẽ nhấc hai chân lên, đi từng bước một vào mảnh rừng kia. Lúc tới trước bích đàm, vừa nhìn liền thấy “quỷ nước” kia từ trong đàm đi ra, trên thân khoác một bộ trường sam màu đen, mái tóc vẫn như cũ ướt sũng nhỏ nước, quỷ khí bức người.
Lâm Dược cảm thấy trống ngực lại điên cuồng đập ầm ầm, rõ ràng sợ muốn chết, tầm mắt lại hoàn toàn dính trên thân người kia, bất kể như thế nào cũng không dời đi được.
Mà người nọ sau khi nhìn thấy cậu, trên mặt cũng không có chút vẻ kinh ngạc nào, chỉ lạnh lùng hỏi một câu: “Tại sao ngươi lại tới nữa?”
“Ta…” Lâm Dược đỏ mặt, lắp ba lắp bắp một hồi mới tiến đến nhặt cây chổi dưới đất lên, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng mà ôm thật chặt, “Ta là tới lấy cái này!”
Nghe vậy, người nọ thản nhiên quét mắt liếc cậu một cái, gương mặt từ đầu tới cuối không một chút biến đổi. “Nếu đã nhặt được, vậy đi nhanh đi.”
“Ừ.”
Lâm Dược ngoài miệng sảng khoái đáp lời, hai chân lại cả ngày không nhúc nhích được, giãy dụa hồi lâu, rốt cuộc mới xoay người đi. Nhưng vừa đi được hai bước, liền lại liều mạng quay trở về, lấy hết dũng khí tuôn ra một câu thiệt dài: “Ta tới nơi này mới được nửa tháng, chuyên môn quét rác ở trong vườn, mọi người đều gọi ta là tiểu Dược. Ngươi… Ngươi tên gì?”
“…” Người nọ thản nhiên nhìn cậu, không đáp lời.
Lâm Dược thấy thế thở dài, tay siết chặt cây chổi trong lòng thêm một chút, lưu luyến xoay người rời đi.
Nào biết cậu mới vừa đi được mấy bước, chợt nghe sau lưng truyền đến một hồi tiếng ho khan bị đè nén, ngay sau đó lại nghe thấy âm thanh kia càng ngày càng dọa người, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.
Lâm Dược lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại nhìn, mới phát hiện hắc y nam tử kia đã quỳ xuống đất, hai tay ôm chặt ngực, khuôn mặt bởi vì thống khổ mà vặn vẹo, bộ dáng cực kỳ khủng bố.
“Này, ngươi làm sao vậy?” Lâm Dược vội vàng tiến lên đỡ lấy bờ vai của y, hỏi: “Thân thể không thoải mái? Có muốn vào nhà nghỉ ngơi không? Cần đi mời đại phu không?”
Hắc y nam tử cúi đầu, ho khan kịch liệt một lúc lâu mới hết sức chậm chạp, hữu khí vô lực đáp: “Đừng đụng vào ta.”
“Hả?”
“Ngươi chẳng lẽ không biết… Ta là người như thế nào sao?” Y giơ tay lên, lại không có chút sức lực nào, hao tốn rất nhiều công phu cũng chỉ đẩy Lâm Dược được một cái, thanh âm khàn khàn hỏi.
Mặt Lâm Dược lại đỏ, lúng ta lúng túng đáp: “Đương nhiên biết.”
“Vậy còn không mau buông tay?”
“Ngươi bệnh nặng như vậy, ta sao có thể bỏ ngươi mặc kệ? Ta đương nhiên biết ngươi là nam sủng của giáo chủ, cũng biết giáo chủ tâm ngoan thủ lạt giết người không chớp mắt, phàm là người đã từng nhìn thấy ngươi tất cả đều chỉ có một con đường chết, nhưng mà…” Lâm Dược nói nói một hồi, lời nói có chút lộn xộn, thanh âm lại càng nhỏ đến không thể nghe. “Nhưng mà, ta vừa gặp được ngươi, trong lòng đã thấy thích thích, nhịn không được muốn gần gũi ngươi.”
Lời này của Lâm Dược nói ra không đầu không đuôi, hắc y nam tử kia nghe được lại cực kỳ sửng sốt, hơi có chút kinh ngạc mà mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cậu. Một lúc lâu sau, y mới nhắm mắt lại, khôi phục thành bộ dáng lạnh lùng, nhẹ nhàng gọi: “Đỡ ta đến bờ đàm đi.”
“A, được.” Lâm Dược mặc dù không rõ y vì sao thay đổi chủ ý, nhưng trong lòng vẫn thấy vui vẻ, vội vàng kéo người lên, thật cẩn thận đi tới bờ đàm.
Hắc y nam tử kia lúc này lại không trực tiếp nhảy xuống nước, mà khom lưng, chậm rãi trầm người xuống, đem cả khuôn mặt vùi vào trong nước.
Lâm Dược ở bên cạnh nhìn thấy hết hồn, thầm nghĩ cho dù là quỷ nước chân chính cũng không khủng bố như thế, vài lần do dự muốn bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn cứng rắn nhịn được, ngoan ngoãn đứng chờ ở một bên.
Một lát sau, chỉ nghe tiếng nước ào ào vang lên, người nọ rốt cuộc cũng ngẩng đầu, hé miệng thở dốc. Khuôn mặt y thấm đầy nước, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, đôi mắt lại càng sâu thẳm âm u, quỷ khí lành lạnh.
Lâm Dược sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vừa kinh ngạc lại vừa hoảng hốt, hai chân như nhũn ra, không thể nhúc nhích. Lúc trước, cậu là luyến tiếc chạy đi, hiện giờ là muốn chạy cũng chạy không nổi, chỉ đành cười gượng vài tiếng, run giọng hỏi: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?”
Đôi mắt cậu chớp a chớp, đáy mắt dâng lên hơi nước, biểu tình rõ ràng là sợ muốn chết, thật sự rất buồn cười.
Hắc y nam tử nhìn thấy ngẩn ngơ, quả nhiên khóe miệng khẽ cong, hơi hơi nở nụ cười.
“Không phải ngươi muốn hỏi tên của ta sao?”
“A, đúng vậy.”
“Ta họ Từ,” Y nâng tay đem mái tóc rối dán vào bên má vén ra sau tai, giọng nói trầm thấp khàn khàn, khóe mắt đuôi mày lộ vẻ yêu dã mê hoặc, chậm rãi phun ra hai chữ: “Từ Tình.”
Lâm Dược thầm giật mình, cơ hồ nhìn đến ngây dại. Sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, trộm dò xét Từ Tình vài lần, thì thào nói nhỏ: “Tên này rất êm tai.”
Dừng một chút, lại mặt đỏ tai hồng thêm một câu: “Ngươi cười lên thật sự rất đẹp.”
Cậu vừa nói xong, Từ Tình liền thu lại nụ cười, đáy mắt nổi lên hàn ý, lành lạnh nói một câu: “Ngươi có thể đi rồi.”
Lâm Dược cũng cảm giác mình không nên ở chỗ này lâu, nhưng hai chân mềm nhũn, hoàn toàn không chịu nghe lời, tầm mắt lại càng dính chặt lên người nam tử trước mặt, căn bản luyến tiếc dời đi.
Cho nên cậu chẳng những không có nghe lời rời đi, mà ngược lại càng tiến gần về phía trước, há mồm hỏi: “Vừa rồi, tại sao ngươi lại vùi đầu vào trong nước?”
Nghe vậy, Từ Tình chỉ lạnh lùng liếc Lâm Dược một cái, nâng tay lau đi bọt nước đọng trên mặt, rõ ràng lười để ý đến cậu.
Lâm Dược thấy lồng ngực lại điên cuồng nhảy dựng lên, thân thể run lẩy bẩy, thì thào lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là nghi thức nào đó của quỷ nước, trước khi ăn thịt người thì rửa mặt một phen? Ta da dày thịt dai, thật sự ăn không ngon đâu.”
Từ Tình nghe xong những lời này của cậu, quả nhiên dở khóc dở cười, nhịn không được lại nhếch khóe miệng, hừ nhẹ một tiếng: “Ai nói muốn ăn ngươi? Chỉ có nước trong hàn đàm này, mới có thể áp chế độc trong cơ thể ta.”
“A, thì ra là thế.” Lâm Dược thở phào một hơi, trong mắt cơ hồ phát ra hào quang, vô cùng hưng phấn kêu lên: “Ngươi quả nhiên là người không phải quỷ!”
Từ Tình cũng không đáp lời, chỉ tà tà nhìn cậu, môi mỏng hơi hơi cong lên, như cười như không.
Lâm Dược lại đỏ mặt, nói tiếp: “Ngươi trúng độc gì? Vì sao phải ngâm trong nước lạnh mới trị được? Sắc mặt của ngươi kém như thế, nói vậy cũng là do bị trúng độc? Bệnh của ngươi đã tìm đại phu khám qua chưa? Có uống thuốc đàng hoàng không?”
Cậu nói một tràng dài sọc không thèm dừng lại lấy hơi, Từ Tình lại dường như không nghe thấy, hoàn toàn không chịu mở miệng.
Lâm Dược vì thế lại hỏi thêm một lần.
Từ Tình lúc này rốt cục có động tĩnh, vung tay áo lên, chậm rãi đứng dậy, lung la lung lay đi về phía mấy gian thạch ốc[2].
Hai chân Lâm Dược vẫn mềm nhũn, không chống nổi thân thể, chỉ đành hướng về bóng lưng của y hô to: “Này, trên người ngươi có bệnh, nên tìm đại phu chữa trị cẩn thận mới được.”
Bước chân Từ Tình dừng lại một chút, sau khi khẽ khàng ho khan vài tiếng, bỗng nhiên quay đầu lại.
“Dù sao cũng không chết được, trị hay không có gì khác biệt? Huống chi…” Khuôn mặt y trắng bệch trắng bợt, trong mắt mơ hồ lộ vẻ trào phúng, giọng nói khàn khàn đến cùng cực, “Chết đi trái lại càng đỡ phiền phức.”
Dứt lời, giơ tay lên, bước chân lảo đảo đi vào trong phòng, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Dược bị tiếng đóng cửa kia chấn động cả người, biết rõ “Quỷ nước” kia thực rất đáng sợ, nhưng vẫn không tự chủ được mà nghĩ đến y. Nghĩ y rốt cuộc đã trúng độc gì? Nghĩ y một mình chờ đợi trong phòng có khi nào phát bệnh hay không? Nghĩ tính tình y lạnh nhạt như vậy, làm sao lại trở thành nam sủng của giáo chủ? Nghĩ…
Nghĩ tới nghĩ lui, mãi đến khi thái dương đã lặn xuống sau núi, mới lưu luyến không rời mà bước ra khỏi mảnh rừng kia.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Dược vẫn như cũ mỗi sáng sớm lại quét rác, đi khắp xung quanh dò xét nơi cha cậu mất tích, trong đầu thì hết lần này đến lần khác lại hiện ra bóng dáng của Từ Tình. Kết quả địa lao thì không tìm được, trái lại rừng cây thì một lần lại một lần tiến vào.
Cơ hồ mỗi lần đi vào, Từ Tình đều cả người ướt sũng ngâm trong hàn đàm, khuôn mặt lạnh nhạt, quỷ khí lành lạnh.
Lâm Dược tuy rằng cảm thấy sợ hãi nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được muốn gần gũi với y, cho dù rước lấy vô số lần bị xem thường, cũng phải ráng nói với y mấy câu mới chịu thôi.
Sau vài lần như thế, Từ Tình bị cậu quấn lấy không buông, cho dù nét mặt không vui, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại vài câu.
Ngày nào thời tiết tốt đẹp, Lâm Dược sau khi đi dạo qua một vòng, lại chạy vào rừng cây quấn người. Từ Tình mới từ trong nước bước ra, vừa lười biếng khoác xiêm y, vừa mở miệng hỏi: “Ngươi không phải quét rác sao? Làm sao cả ngày đều chạy vào trong này? Không cần làm việc?”
Lâm Dược chớp chớp mắt, dùng sức giơ giơ cây chổi trong tay lên, tỉnh bơ đáp: “Ở giả sơn quét rác cũng là quét, quét ở trong này cũng là quét, có liên quan gì? Hơn nữa nơi này bình thường không có người đặt chân, hẳn là càng cần quét tước cẩn thận, nếu không một đại mỹ nhân như ngươi lại ngồi ở trong đống rác, còn ra thể thống gì nữa?”
Cậu quét rác ở ma giáo một tháng, dĩ nhiên đã thành thói quen, lại thuận miệng bịa ra một bài kinh quét rác, hơn nữa nói đến rõ ràng mạch lạc, diễn cảm còn cực kỳ nghiêm túc.
Từ Tình nghe xong thiếu chút nữa bị cậu chọc cho bật cười, thật vất vả mới kềm nén được gương mặt, lạnh nhạt cất lời: “Ngươi nếu không sợ chết thì cứ tiếp tục quét đi.”
“Ta sớm nghe ngóng cả rồi, giáo chủ gần đây đang bế quan luyện công, đã lâu không lộ diện, cho nên tạm thời không lấy mạng của ta được.” Vừa nói vừa nâng cây chổi cầm trong tay lên, xuyên qua cán chổi nhìn chằm chằm Từ Tình, nhỏ giọng nói: “Mà, cho dù thực sự có nguy hiểm gì, ta cũng vẫn như cũ chạy tới gặp ngươi.”
Nam tử trước mặt này tuy rằng tướng mạo tuấn mỹ, khuôn mặt lại trắng bệch như quỷ, cực kỳ dọa người. Thêm nữa hở một chút lại ho khan kịch liệt, mỗi ngày lại thường xuyên nhảy xuống nước ngâm mình, thật sự không có gì khác biệt so với quỷ quái.
Nhưng Lâm Dược cũng không biết trúng thứ tà gì, thời thời khắc khắc lại nghĩ đến y, một ngày không nhìn thấy y liền buồn muốn chết. Lúc này thấy y không đáp lời của mình, cũng chỉ cười khổ sờ sờ cái mũi, tự mình lẩm bẩm: “Nghe nói người nào gặp qua ngươi đều chỉ có một con đường chết, nhưng ta vẫn sống cho tới bây giờ, vận khí đúng là không tệ. Giáo chủ đại nhân ghen tuông dữ dội như vậy, ngay cả nhìn cũng không cho người khác nhìn ngươi một cái, chắc là cực kỳ cưng chiều ngươi nhỉ? Ngươi, ngươi có phải hay không… Cũng thích hắn như vậy?”
Dứt lời liền nhìn Từ Tình đăm đăm, đôi mắt đen thẫm tỏa sáng, rất sợ y lại không trả lời.
Nào biết lúc này đây Từ Tình lại phản ứng mạnh đến thần kỳ, gương mặt vốn dĩ tái nhợt càng thêm âm trầm, thân thể hơi hơi phát run, ánh mắt như băng như tuyết, hàn ý bức người.
“Làm sao có thể? Ta cho tới bây giờ đều là hận hắn thấu xương.” Khi nói chuyện, khẽ thở hổn hển, cứng rắn đè ép tiếng ho khan kia xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hận không thể… Một đao giết hắn mới thỏa.”
___________________
[1] Bích đàm: đầm nước màu xanh.
[2] Thạch ốc: nhà xây bằng đá.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
316 chương
30 chương