Triệu Trinh vừa tan triều một cái là bước nhanh đi thăm nhi tử béo của mình, thời gian qua tâm trạng hắn rất tốt, ai ngờ được Địch Thanh ba ngày phá hùng quan của Đại Lý, Vân Tranh cũng đánh tan Nông Trí Cao, truy kích Hoàng Thủ Nguyên, khiến các ky mi châu liên tục dâng tấu quy thuận, cả Nông Hạ Thành tù trưởng Đặc Ma trại vốn bại trận bỏ chạy, cũng bị thổ dân nộp lại dâng lên cho quân Tống. Biên cương đã hoàn toàn chiếm ưu thế, Triệu Trinh đem hết tâm tư đặt lên người nhi tử, vừa mới tới gần Tử Trúc cung liền nghe thấy tiếng cười không ngớt của Tào hoàng hậu và Thục phi, nhíu mày, Tào thị thường ngày ít nói ít cười, Lâm thị càng ôn uyển hiền thục không nói cười to tiếng, làm sao hôm nay lại thất thố như thế. - Ôi, cười chết mất, y hái hoa vô tình gặp nữ tử đang... vậy mà thản nhiên tiếp tục, đã thế không đàng hoàng nhận lỗi, còn bày trò cho người đóng giả mình qua mắt một tiểu nha đầu à? Tào thị cười chảy nước mắt: - Ta hiểu rồi, dân gian có câu gả gà theo gà, gả chó theo chó, nhưng y lại là con khỉ thích chạy nhảy khắp nơi, quả thực không phải lương phối cho những nữ tử chỉ muốn ngôi nhà yên ấm như chúng ta. Triệu Trinh không hiểu gì hết đi vào trách: - Cười gì đó, lỡ làm con sợ thì sao? Đi vào phòng một cái, theo thói quen bế ngay nhi tử bị bỏ rơi một mình trên thảm lên, lau đi nước bọt bên mép, nhìn Tào hoàng hậu đợi trả lời. Tào hoàng hậu vội đứng lên nghênh đón, lấy khăn tay chấm nước mắt, xem ra truyện Vân Tranh với Thục phi chỉ là có kẻ cố ý thổi phòng thôi, không cần nói với quan gia làm gì: - Không có gì ạ, chỉ là vài chuyện của nữ nhân thôi. Nói tới đó nhìn thấy cành hoa đào trên bàn, liên tưởng tới chuyện hoang đường Vân Tranh làm lại phì cười: Lâm Lam Lam thấy thế vội sai Tiểu Bân Tử mang bình hoa đi chỗ khác. Triệu Trinh thực ra loáng thoáng nghe thấy hai nàng nhắc tới Vân Tranh, có điều không quá bận tâm, hiện trong ngoài triều Địch Thanh và Vân Tranh là đề tài nóng, Vân Tranh là thiếu niên anh hùng, tất nhiên ưu ái hơn, nhắc tới y, Triệu Trinh cũng thực sự nửa mừng nửa lo. Hiện giờ tấu sớ đàn hặc Vân Tranh chất thành đống trên bàn hắn, không ngờ nhiều nhất lại từ quan văn Quảng Nam, đàn hặc y không nhiệt tình tiễu phỉ, có hiềm nghi nuôi giặc uy hiếp địa phương trục lợi; đàn hặc y qua lại với thổ tộc, vì hám lợi mà bất chấp gây nguy hại cho quốc gia; đàn hặc y tham ô đút đầy túi riêng, còn đưa ra dẫn chứng không thể chối cãi là khi Nông Trí Cao đánh cướp Hợp Phố đã vét sạch trân châu nơi đó, vậy mà khi Vân Tranh đánh vào Tân Dương nộp lên chỉ có lương thực, tiền đồng, vải vóc linh tinh, số châu báu kia đã đi đâu. Riêng điều này Triệu Trinh biết, Vân Tranh không bao giờ tham một đồng của quân tốt, toàn bộ tiền y đem nuôi Vũ Thắng quân, chỉ là thà Vân Tranh đút túi riêng Triệu Trinh còn yên tâm hơn, y nhiệt tình lấy lòng sĩ tốt thế để làm gì? Triệu Húc vươn tay tóm được râu Triệu Trinh giật mạnh, thằng nhóc này giờ khỏe lắm rồi, làm Triệu Trinh đau chảy nước mắt, vội giao nó cho Tào hoàng hậu. Tào hoàng hậu nhận lấy Triệu Húc, hỏi: - Bệ hạ vì cớ gì lại ưu tư thế, nay biên quan phương bắc sóng yên biển lặng, phía nam tiếp báo liên tục, đây là phúc lành bao năm mới có, bệ hạ lại có vẻ không yên lòng? Triệu Trinh cười nói cho qua: - Ha ha ha, không có gì, là trẫm đột nhiên nảy lòng tham thôi, trước khi Địch khanh, Vân khanh dẫn quân nam hạ, trẫm chỉ mong diệt được Nông tặc đã là phúc phận của Đại Tống, nay khô lâu Nông Trí Cao, đầu của phản tặc Hoàng thị đang bày trong Giảng Vũ điện, có thể nói là tâm nguyện của trẫm đã thành. Địch soái lại còn không ngại gian lao, viễn chinh Đại Lý, mở rộng cương thô, sắp tới ngày thành công, Vân khanh ở thành Ô Sào vừa phòng ôn dịch, vừa cầm chân kẻ thù, cả trung nghĩa dũng đều hiếm có. Lâm Lam Lam đỡ Triệu Trinh ngồi xuống giường: - Đại tống ta xuất hiện hai vị danh tướng một già một trẻ, đây là phúc khí của bệ hạ, ít nhất không lo biên quan trong vòng bao năm. - Đáng lý là thế, nhưng Vân Tranh lại đang chuẩn bị tham gia đại khảo năm nay, làm trẫm đau đầu không thôi. Tào hoàng hậu tròn mắt: - Y đã là Bảo Văn các đại học sĩ rồi, còn tham gia khoa khảo làm gì nữa, từ khai quốc đến giờ, làm gì có chuyện một đại học sĩ lại đi khảo thí chứ? Triệu Trinh cười khổ: - Thì đó, Vân Tranh mấy năm qua quân vụ bận rộn, buông lơi đèn sách, đường đường đại học sĩ, chẳng may không thi đỗ hóa ra thành trò cười cho khắp thiên hạ à? - Đại Tống ta làm sao lại xuất hiện thứ bảo bối thế này, thần thiếp thực sự muốn gặp một lần, nếu y không thi nổi, bệ hạ phải cho y một trong ba thứ hạng đầu, nếu không thể diện Đại Tống bị y làm mất hết. Tào hoàng hậu nghe thế càng tin lời Lâm Lam Lam, Vân Tranh là thứ quái tài, đầu óc bất thường làm người ta khó chịu nổi: - Nàng muốn thấy Vân Tranh thì phải đợi y khải hoàn rồi, nhưng có thể gặp đệ đệ y, Bành Lễ tiên sinh đã lên kinh, mang theo ba đứa đệ tử, một trong số đó là Vân Việt, hai đứa còn lại là huynh đệ Tô gia, trẫm không rảnh tiếp kiến, nếu hoàng hậu có thời gian khảo giáo xem sao, nghe nói chúng nó có tiếng thần đồng. Có điều trẫm nói trước, đừng kiểm tra toán học, ti thiên giám Hoàng Duy Thành đã bại trong tay Vân Việt, nàng kiểm tra môn khác xem, trẫm không tin Vân gia toàn sinh yêu nghiệt. - Bệ hạ, Hoàng Duy Thành cũng không phải đối thủ thì đã là yêu nghiệt rồi còn gì, thứ như vậy thì làm sao thiếp thân khảo giáo nổi, trừ khi bệ hạ mời hai vị Âu Dương Tu, Tư Mã Quang tới kiếp tra. Tào hoàng hậu kiến nghị với Triệu Trinh, nàng cảm thấy chuyện này rất hứng thú: Triệu Trinh cười lớn, nay ba tên tiểu tử đó đã dương danh kinh thành, hoàng hậu ra đề e là không làm khó được chúng, có điều dùng Âu Dương Tu và Tư Mã Quang thì giết gà dùng dao mổ trâu rồi: - Nàng và Thục phi cứ ra đề, nếu chúng qua được thì mới hai vị kia cũng chưa muộn. Triệu Trinh và Tào hoàng hậu đi rồi, Lâm Lam Lam sai cung nữ đóng cửa, vừa rồi còn cười tươi như hoa, khi hai cánh cửa khép kín, khuôn mặt liền phủ sương giá. Triệu Húc nằm yên tĩnh trong lòng nàng, ngủ say sưa, một bàn tay nắm bầu ngực mẹ, Lâm Lam Lam đuổi hết hoạn quan cung nữ, cho nó vào nôi, ngồi bên cạnh ru con ngủ. Đẩy nôi được một lúc, nàng đưa tay ra béo mũi Triệu Húc, đứa bé này rất giống nàng, chỉ có cái mũi bèn bẹt giống Triệu Trinh, cho nên nàng hay nhéo mũi nó, hi vọng thông qua chuyện này, lớn lên Triệu Húc sẽ có cái mũi gọn gàng như của Vân Tranh. Ở hoàng cung, hưởng thụ lớn nhất của Lâm Lam Lam chỉ có hai điều, những tin tức về Vân Tranh, và hồi ức, trong hồi ức đó thì đa phần là về Vân Tranh. Nàng luôn nhớ những bữa cơm ở Vân gia, tất cả mọi người đều ngồi quây quần quanh một cái bàn, Vân Tranh luôn chu đáo chiếu cố mọi người, như Lục Khinh Doanh, như Vân Nhị, như Tô Thức, Tô Triệt, Tịch Nhục... Và cả mình nữa. Chẳng biết huynh ấy lúc gắp bánh bao cho mình nghĩ cái gì, hành vi đó với một nữ tử mà nói là rất thất lễ, vậy mà huynh ấy làm một cách hết sức đương nhiên. "Trừ huynh ấy, chưa bao giờ có ai gắp thức ăn cho vào bát mình, cha mình cũng chưa bao giờ làm thế." Lâm Lam Lam nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra hình ảnh Vân gia, từng bụi cây từng ngọn cỏ đều chính xác, tháng ba thả diều, diều của mình rõ ràng bay cao nhất, người ta chỉ nói:" Nhìn kia, diều của Vân gia bay thật cao." Bây giờ lại tới tháng ba hoa đào nở, lại tới lúc thả diều rồi, có cung nữ mơ mộng viết thơ lên cánh diều, hi vọng diều đứt dây bay đi, được một nam tử tuấn tú ôn nhuận như ngọc nhặt được, dù chẳng bao giờ nhìn thấy, ít nhất có thể tương tư. Lâm Lam Lam chẳng có tâm tư thả diều, cho dù nàng cũng hi vọng diều của mình bay qua muôn núi ngàn sông, tới Lĩnh Nam xa xôi, rơi vào tay Vân Tranh, cho dù không cần ký tên, huynh ấy cũng sẽ biết là của mình. Chỉ tiếc rằng lúc này gió từ phương đông thổi tới, dù thả diều cũng chỉ bay được tới phương bắc thôi. Vân đại ca, muội chỉ mong huynh khải hoàn trở về.