Mũi tên quay tròn như chong chóng. Rồi chậm dần, chậm dần và dừng lại, chỉ ngay trên người của một nam sinh. Câu hỏi được đặt ra, đồng hồ đếm ngược cũng bắt đầu hoạt động. chợt…
AAAAAAAAAAAA……
Tiếng hét dài xé rách sự im lặng của căn phòng, mang đến một bầu không khí quỷ dị và có chút… rợn người.
Không ai bảo ai, tất cả đều không tự chủ mà rùng mình một cái. Nếu không nhầm thì đây đúng là tiếng hét của tên con trai khi nãy.
-Thiếu gia, thời gian sắp hết rồi kìa.
Một giọng nói kiều mị vang lên. Mọi người chỉ thấy một cô hầu gái tiến đến, ghé sát vào tai nam sinh kia, nhắc nhở, sau đó nở một nụ cười. chẳng hiểu sao khi nhìn đến nụ cười đó, ai cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Còn học viên kia, lúc này mồ hôi đã bắt đầu chảy ra đầm đìa, mặc dù trong phòng rất lạnh. Sợ sao? Sợ. Run à? Tất nhiên là run. Mặc dù chưa có gì xảy ra nhưng cái cảm giác mình đang ở địa ngục không cách nào thoát li được.
Tinh!
-Hihi…Làm thế nào bây giờ? Hết thời gian rồi. thiếu gia, nói tạm biệt đi.
Tiếng cười thật trong trẻo, thật đẹp nhưng ở đây chẳng còn cai có tâm trạng đi thưởng thức nó cả. mọi người chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
AAAAAAAA…
Tên con trai không trả lời được câu hỏi đứng dậy lao vụt đi, ra sức đập cửa.
-Thiếu gia đi đâu vậy?
Giọng nói nghe chừng như tiếng chuông bang bạc giờ phút này lại chẳng khác nào tiếng gọi của tử thần.
Đột nhiên…
AAAAAAAAAAA…
Từ trên trần, một vật thể màu đen rơi xuống. hình ảnh cuối cùng mà nhóm học viên kia nhìn thấy là… một gương mặt bị nát bét đang nở nụ cười, cùng với máu.
Phụt!! Choang…
Điện tắt. ánh trăng mờ mờ ảo ảo hòa cùng tiếng cười của gió, chen lẫn từng nhịp tim của mỗi người làm cả đám co rúm lại. Nhanh chóng, nỗi sợ hãi bao trùm lên tất cả. Mấy đứa sờ túi, run run lục lọi tìm cái nút mà nhà trường phân phát. Nhưng… cái nút đâu? Không thấy.
Mấy đứa con gái bình thường thích đập phá, ăn chơi lêu lổng như bọn đầu đường xó chợ không biết sợ là gì giờ cũng khóc thét lên. Giờ phút này đây, cả tòa lâu đài bao trùm một vẻ âm u khó tả. tiếng quạ kêu thê lương trong đêm lạnh. Tiếng côn trùng cất lên một bản hòa ca. còn có, sau lùm cây lập lập lòe lòe những đốm lửa xanh…
-Kim… Kim… biến mất rồi…
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên. Một nữ sinh hoảng sợ nhìn chiếc ghế bên cạnh mình đã chống không từ bao giờ không biết.
Aaaaaaaaaaaaaaaa……………
Một lần nữa, tiếng hét lại vang lên. Lần này nghe sao thảm thiết, nghe sao rùng rợn đến ghê người.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
54 chương
54 chương
51 chương
15 chương
82 chương