Ôn Hoà vui vẻ vào lớp. Lúc phát băng rôn và decal cho bạn học, đến kẻ ngu cũng nhận ra rằng tâm trạng cô rất tốt. Cũng thật hiếm thấy, nữ sinh hiền lành đến nhút nhát như cô cũng có thể biểu lộ cảm xúc một cái rõ ràng như vậy... Cảnh Nhạc đối với hai người An Dung - Ôn Hoà khá thân thiết, là người hỏi cô trước: Trúng số hả Tiểu Ôn? Ôn Hoà lắc đầu, Nhưng đúng là có chuyện vui. Cô cười hì hì, gương mặt có chút ngây ngốc. Cảnh Nhạc tinh ý nhận ra, mỉm cười hỏi: An Cẩn Minh đã nói gì lọt tai nào? Ôn Hoà đỏ mặt, theo quán tính đem băng rôn che khuất nửa mặt. Chỉ có đôi mắt trong vắt, lấp lánh ý cười là nhìn thấy được. Cảnh Nhạc thấy vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa, câu trả lời đã viết rõ trên mặt của Ôn Hoà rồi. Tần Tử Bội lúc này vào lớp, nghe thấy chuyện của hai người liền nhíu mày, bâng quơ nói: Giả vờ ngây ngô cái gì? Chỉ giỏi lừa người, hừ! Ngữ điệu nghe ra khinh bỉ. Ôn Hoà không hiểu ngẩng đầu. Tần Tử Bội càng chán ghét gương mặt thanh tú trong sáng kia, giọng nói hậm hực hơn, Ngoài việc bày ra biểu cảm ngu dốt này để quyến rũ An Cẩn Minh, cậu không làm được gì khác hả? Cảnh Nhạc nhìn qua, không hài lòng nói: Ăn nói đàng hoàng chút đi. Tần Tử Bội hừ một tiếng, Mình cũng không có nói cậu, xen vào làm gì? Cảnh Nhạc định phản bác nhưng cánh tay bị kéo lại. Cảnh Nhạc quay đầu, Ôn Hoà lắc đầu một cái rồi dời mắt sang Tần Tử Bội, bình thản hỏi: Cậu nói mình ngây ngô cái gì? Không ngây ngô được như mình nên cậu ganh tỵ sao? Lại nói cái gì mà biểu cảm ngu dốt? Ha, mình ngu dốt nên điểm thi giữa kỳ vừa rồi cao đứt điểm của cậu nhỉ? Tần Tử Bội tái mặt. Ôn Hoà chỉ bình thản nhìn cô ta, ánh mắt trong veo không chột dạ. Vài bạn học khác thấy vậy liền góp lời, Tử Bội, không chọc vào cậu thì cần gì phải làm khó Ôn Hoà như thế? Tần Tử Bội hậm hực bỏ đi, vô trách nhiệm để ruy băng và băng đeo tay trên bàn, không phát cho mọi người, cũng không bàn giao lại cho ai. Cảnh Nhạc nhìn Ôn Hoà một cái, hai người đồng loạt lắc đầu. Đúng lúc này, An Dung đi vào, thấy không khí có chút nặng nhẹ, khó hiểu hỏi: Mọi người làm sao vậy? Một bạn học lúc nãy nhìn thấy toàn bộ sự việc - Tôn Dương nói: Tần Tử Bội không hiểu tại sao lại nói Ôn Hoà giả vờ ngu dốt. An Dung nhướn mày, Thì cậu ấy ngu dốt thật mà? Ôn Hoà: ... Cảnh Nhạc: ... Những bạn học khác: ... An Dung thấy mọi người câm nín, nghi hoặc nhìn qua Ôn Hoà, giống như xem xét sắc mặt Ôn Hoà có tức giận hay không. Ôn Hoà lại hết sức bình tĩnh, từ tốn phun từng chữ: Kẻ ngu dốt không dám chỉ cậu làm bài thêm một-lần-nào-nữa! An Dung: ... Cô nói chơi thôi, nhưng Ôn Hoà làm thật à? Cảnh Nhạc nhếch môi, bâng quơ nói với Ôn Hoà: Cậu vẫn chỉ cho mình đúng không? Ôn Hoà gật đầu. Cảnh Nhạc cười trên nỗi đau của An Dung, Xem ta cuối kỳ này mình lên hạng rồi. Học lực của hai người ngang nhau. Nhưng An Dung thân thiết với Ôn Hoà hơn, thường xuyên được cô chỉ bài nên thành tích nhỉnh hơn so với Cảnh Nhạc. Lần này Ôn Hoà nói như vậy, Cảnh Nhạc lập tức nhân cơ hội trêu chọc An Dung một chút. Đơn thuần là trêu chọc, không có ý xấu nào. An Dung nhìn Ôn Hoà, lòng than: cậu làm thật luôn hả? Ôn Hoà hiền lành vậy mà hất mặt với An Dung, còn hứ một tiếng rõ to. Những bạn học trong lớp bị biểu cảm của cô chọc cười, hùa theo Cảnh Nhạc trêu An Dung: Hạng của tớ cũng sắp tăng rồi, nhờ cả vào cậu đấy Tiểu An à. An Dung: ... Sau khi chuẩn bị xong, mỗi thành viên của lớp hai đều có một đồng phục để mặc. Có thể nói là áo lớp, màu xanh lam bắt chéo từ vai xuống eo áo, nền trắng, nhìn rất tươm tất. Những bạn thi đấu thì mặc đồng phục, cùng kiểu dáng đến màu sắc. Trên tay mỗi người cột băng cổ tay để giữ khớp tránh va chạm, hai má dán decal logo của lớp. Khối mười, lớp ba đi đến đâu, chỉ cần nhìn qua liền biết họ thuộc lớp nào. Ôn Hoà hai má dán decal, phúng phính. Cô mặc áo lớp, hai tay cầm ruy băng khẩu hiệu. Đội cổ vũ lớp hai nổi bật giữa trời nắng với màu sắc xanh lam dịu nhẹ, khiến cho những bạn học khác cảm thấy dễ chịu hơn một chút dưới cái nắng gắt gao của Bắc Kinh. Vài học trưởng, học tỷ nhìn thấy một tập thể như vậy, cười khẽ khen ngợi: Tân học sinh năm nay đáng yêu quá! Hội thao khai mạc với thứ tự thi đấu như sau: Buổi sáng từ 8:00 AM đến 10:00 AM. Khung giờ 8:00 AM: Khu A: chạy nhanh 100m nữ. Khu B: nhảy cao nữ. Khung giờ 8:30 AM: Khu A: chạy nhanh 100m nam. Khu B: nhảy cao nam. Khung giờ 9:00 AM: Khu A: chạy bền 1000m nữ. Khu B: bật xa nữ. Khung giờ 9:30 AM: Khu A: chạy bền 1000m nam. Khu B: bật xa nam. Sau khi hoàn tất thi đấu các nội dung trên, thí sinh tham dự giải lao cùng với lớp. Mỗi lớp tự túc khoản ăn trưa, nước uống, hậu cần chăm sóc vận động viên sau thi đấu hoặc chuẩn bị tốt tâm lý cho những nội dung buổi chiều. Ôn Hoà nhìn lịch thi đấu buổi sáng, tủm tỉm cười. Có nội dung mà An Cẩn Minh tham gia, cô sẽ tranh thủ đi xem một chút. Lý Thứ nhìn thấy cô ngây ngốc liền búng trán cô một cái, làm bộ giận dữ, Tập trung một chút đi Tiểu Ôn. Mọi người còn cần sự giúp đỡ của chúng ta. Ôn Hoà cúi đầu thật thấp, lí nhí xin lỗi. Cô vô ý quá! Đang lúc nghiêm túc chuẩn bị thi đấu, cô lại nghĩ về anh, như vậy thật là bất công với lớp... Nhưng đại não của cô cứ nghĩ về anh thôi! Ôn Hoà đã hứa sẽ cổ vũ An Dung, cũng muốn chạy đi cổ vũ An Cẩn Minh nữa. Khu A và khu B cách nhau một dãy phòng học khối mười một, không xa nhưng mỗi khi hoàn tất một nội dung thi đấu, chạy đi chạy lại giữa hai khu có chút... hao sức. Bỗng, An Dung vỗ vai cô, Sao hả? An Cẩn Minh thi đấu ngay sau mình đúng không? Ôn Hoà gật đầu. Vẫn muốn chạy qua chạy lại hai khu à? Ôn Hoà gật đầu. Sẽ rất mệt đấy! An Dung lườm cô. Ôn Hoà mỉm cười, lắc lắc đầu, Không mệt. Anh đồng ý nhận nước của cô sau khi thi đấu, cũng đồng ý cùng cô về nhà, cô than mệt cái gì? An Dung nghĩ ra gì đó, khiêu khích hỏi: Mình và An Cẩn Minh ai quan trọng hơn? Ôn Hoà không cần suy nghĩ, An Cẩn Minh. An Dung: ... Hình như tự rước nhục vào thân thì phải. Lý Thứ vô hình đứng bên cạnh nãy giờ, lúc này mới bật cười. An Dung bĩu môi, không thèm nói chuyện với Ôn Hoà nữa, đi khởi động tay chân để chuẩn bị thi đấu. Ôn Hoà đứng cạnh Lý Thứ, một mực nhìn theo bóng lưng của An Dung, không để ý đến có một người đang gắt gao quan sát mình.