Trả ôn hòa cho tôi
Chương 9
Sau khi kết thúc nội dung chạy nhanh 100m nữ, Ôn Hoà kinh ngạc nhìn An Dung với cặp mắt khác. Không chỉ riêng cô, tất cả bạn học cũng nhìn An Dung bằng đôi mắt nhìn quái thai.
Nhây lầy như An Dung lại ăn đứt huy chương Vàng chạy nhanh 100m với thành tích chỉ vỏn vẹn 10.36s?
Kỷ lục 100m thế giới cũng chỉ suýt sao 9.48s. Vậy mà An Dung mới mười sáu tuổi chỉ mất 10.36s để hoàn thành đường chạy 100m...
Ôn Hoà thốt lên: Thiên tài! Mọi người cũng gật gù tán thành. An Dung rất tiềm năng! Ngay cả thầy ghi kết quả thấy vậy cũng đã kêu An Dung lại nói chuyện, đại ý là muốn cô gia nhập đội điền kinh nữ của trường để tham gia các giải đấu phạm vi lớn hơn.
An Dung khó khăn lắm mới về lớp được, lại nhìn thấy cả một rừng cặp mắt đang trợn lên nhìn mình.
Gì... gì nhìn ghê vậy? An Dung rợn hết cả gai ốc.
Mọi người tâng bốc An Dung lên tận trời cao. Ôn Hoà đứng ở một bên, vui vẻ phụ hoạ. Cô rất tự hào vì bạn của mình đạt được thành tựu được nhiều người ca ngợi. Lại nhìn đồng hồ, ừm, sắp đến nội dung mà An Cẩn Minh tham gia thi đấu rồi...
An Dung tuy bị vây kín nhưng vẫn nhạy bén bắt được bóng lưng của Ôn Hoà, lớn tiếng hỏi: Cậu cần mình đi cùng không?
Ôn Hoà vui vẻ đáp, Không cần, tranh thủ tận hưởng vinh quang của cậu đi.
An Dung: ... Nhưng mình lại cần đi cùng cậu đó, sắp ngạt đến nơi rồi này!
Đoạn đường từ khu A sang khu B không xa lắm, chỉ đi ngang dãy phòng học khối mười một. Trên đường đi, Ôn Hoà thấy vài anh chị đang tụm lại, vui vẻ nói cười. Còn có vài cặp đôi ngồi ở ghế đá, học tỷ có lẽ vừa hoàn thành xong nội dung chạy, mồ hôi nhễ nhại; học trưởng lại rất ân cần dùng khăn lau cho chị ấy.
Hình ảnh đó khiến Ôn Hoà không khỏi liên tưởng xa xôi...
Khu B, nội dung chạy nhanh 100m nam.
Ôn Hoà ngước ngước. Mọi người cao quá, cô lại thấp bé nên không thấy bóng dáng của An Cẩn Minh đâu. Phải chật vật lắm mới chen vào được một chút, tầm nhìn rộng hơn nhưng cô vẫn không thấy anh ở đâu cả.
Bỗng, vai bị vỗ một cái.
Ôn Hoà quay đầu. Là một bạn học cùng lớp với anh, họ kép Nam Cung, tên Xuyên. Cô lịch sự chào cậu ta một tiếng. Nam Cung Xuyên mỉm cười, hỏi cô, Tìm Cẩn Minh hả?
Ôn Hoà gật gật đầu, ánh mắt lấp lánh.
Bên đó kìa. Nam Cung Xuyên chỉ tay về một hướng, cô liền nhìn theo. Một tốp nam sinh đang chuẩn bị, có người cột dây giày, có người uống chút nước. Ngoài ra, vài học tỷ túc trực đưa khăn cho những ai cần.
Ôn Hoà nhìn thấy An Cẩn Minh, lập tức muốn chạy qua đó. Khựng lại một chút, cô cúi đầu cảm ơn Nam Cung Xuyên rồi mới chạy đi.
Nam Cung Xuyên nhìn bóng lưng nhỏ, khẽ cười.
Bạn học nữ họ Hoàng, lớp phó lớp một rất kiêu ngạo. Đối với bạn học khác tương đối xa cách, nhưng với An Cẩn Minh thì khác: cô ấy cực kỳ nhiệt tình. Ai cùng lớp cũng biết, lớp phó có ý với An Cẩn Minh.
Nhưng anh thì không!
An Cẩn Minh phiền chán lặp lại một lần nữa, Thật xin lỗi, mình không khát. Mặt hất sang hướng một nam sinh khác, Hàn Uy đang khát kìa, cậu đưa cho cậu ấy đi.
Lớp phó Hoàng bất mãn nhưng cũng đi đưa nước cho nam sinh tên Hàn Uy. Nếu không, mặt mũi có lẽ sẽ bị mất sạch vì ngữ khí của anh đã bắt đầu lớn hơn, khó chịu lộ rõ hơn.
Bóng lưng lướt qua tầm mắt, dáng vẻ hồ hởi của Ôn Hoà hiện ra, dần dần đến gần chỗ anh.
An Cẩn Minh nhướn nhướn mày, ngoắc ngoắc cô lại. Ôn Hoà vui vẻ chạy đến, mỉm cười tươi rói. Cô hỏi anh: Chuẩn bị xong hết chưa?
Còn đeo giày nữa. Anh vừa nói, vừa lấy đôi giày thể thao trong túi vải.
Ôn Hoà chăm chú nhìn anh.
An Cẩn Minh: Định nhìn mình thay giày?
Gật đầu.
An Cẩn Minh: ... Anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, liếc mắt nói: Ngồi xuống đi.
Ôn Hoà ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
Vóc dáng An Cẩn Minh cao ráo. Lúc anh cúi người cột dây giày, tấm lưng dài sọc kết hợp với cánh tay trần hữu lực nhìn rất thích mắt. Anh mặc áo thể thao, hai vai để trần. Ôn Hoà nhìn kỹ mới thấy cơ bắp, thích thú chọt một cái.
Rất chắc.
An Cẩn Minh lườm cô, Gì đấy?
Lắc đầu, Không có gì.
An Cẩn Minh cốc trán cô. Ôn Hoà mỉm cười, vẻ mặt hưởng thủ. Anh nhíu nhíu mày, bâng quơ hỏi:
Thích bị mình ngược à?
Ôn Hoà không cho đó là ngược đãi.
An Cẩn Minh hừ một tiếng, bóp bóp hai má cô, ngón tay vuốt hai miếng decal trơn nhẵn.
Đồng phục lớp cậu đấy hả?
Ôn Hoà gật đầu, Là thiết kế của Cảnh Nhạc. Anh em Phạm Tuân và Lữ Giao lo phần chất vải và màu sắc, mọi người thích màu xanh, nhìn tươi mát nên thống nhất được như thế này.
Không những tươi mát, cậu mặc lên nhìn rất xinh xắn.
Ôn Hoà ngẩng đầu, Hả? Cô không nghe lầm chứ? Anh... vừa mới khen cô sao?
An Cẩn Minh hắng giọng, nói một câu chẳng liên quan, Nếu cậu để người khác đụng vào trán cậu thì mình không thèm cốc nữa! Ngữ điệu nghe có chút chua.
Ôn Hoà trợn mắt ngạc nhiên. Thì ra lúc Lý Thứ cốc trán cô, anh có nhìn thấy?
Một cảm xúc ấm áp tràn lấp trong lòng, cô đỏ mặt gật đầu, bộ dáng rất ngoan ngoãn. An Cẩn Minh buông cô ra, bình thản nói:
Mình vào vị trí đây! Cậu chờ mình ở cuối đường chạy nhé!
Được.
Dưới ánh mặt trời, một nữ sinh mặc áo cổ vũ màu trắng xanh, nhìn rất dịu mát. Cô đi sau lưng một nam sinh, hai tay ôm khăn lau mồ hôi và nước khoáng. Nam sinh đi phía trước, cánh tay trần che nắng cho cả hai. Dáng người cao ráo, tấm lưng đủ rộng khiến cho cô gái lọt thỏm trong vùng bóng mát của anh trên mặt đất.
Hội thao năm nay sao rực rỡ đến thế...
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
18 chương
51 chương
7 chương
51 chương