Mèo con cún con quần sịp con
Chương 1 : Chương 1-6
1. Có một buổi sáng thấy cậu dậy khi mặt trời còn chưa lên, vừa phun nước cho cây vừa hút thuốc. Mới ngồi nhổm dậy thì cậu đã đưa đầu từ ban công vào nói: “Ê này, chào buổi sáng. Hai cây xương rồng của anh chết hẳn rồi.”
Trời lành lạnh, quấn mền đi ra xem, đúng là chúng nó đã chết thật. Tính đến nay là ba cây xương rồng.
“Hình như tôi đúng là đồ sát-xương-rồng thật.”
Cậu cười, vẫn vừa hút thuốc vừa phun một đống nước cho cây xương rồng quéo quắt. Đó cũng là lần đầu tiên cậu chăm cây. Còn tôi? Kinh nghiệm nhiều năm rồi.
2. Ánh nắng
Đi theo cậu đến một vùng đất xa, lần đầu tiên được nhìn thấy cậu làm việc ngoài trời.
Từng hạt nắng đổ lên da cậu lấp lánh như mời gọi. Trong khoảnh khắc, tự dưng muốn ôm chúng vào lòng, nhưng chỉ có thể đứng từ xa ngưỡng vọng.
3. Làm việc muộn
Một buổi khuya ngồi bên bàn phòng khách làm việc, cả căn phòng chỉ có ánh sáng từ máy vi tính xách tay.
Cậu từ phòng ngủ bước ra, đứng tựa cửa khoan thai nhìn. Tôi thấy cậu từ khóe mắt, nhưng vẫn nhìn màn hình máy tính.
Được một lát, cậu vào bếp lịch kịch, sau đó mang ra một ly trà và một lát bánh kem.
4. Phim
Có một bữa đi xem phim về, phim rất cảm động, thật ra nếu đã xem bản kịch gốc thì sẽ thấy nó vẫn còn thiếu nhiều, nhưng cũng vì đã xem bản kịch gốc mà không thể kiềm được cảm xúc.
Người xem phim cùng nói, phim này cũng bình thường ha, không hay như người ta nói trên mạng. Tôi ừ.
Chạy vội về nhà cậu khi trời đã khuya, vứt hết quần áo trên người chỉ để lại mỗi cái quần đùi, nhào vào trong chăn cuộn tới cuộn lui. Cậu nửa tỉnh nửa mê hỏi, “Gì vậy?”.
Tôi không trả lời. Cậu luồn mấy ngón tay thật dài vào trong tóc, “It’s a thing, you know?”.
Tôi thật sự không biết dịch câu này như thế nào. Nhưng tự dưng có mong muốn ích kỷ rằng cậu cũng biết tiếng Việt, để là người cùng tôi xem bộ phim vừa rồi.
5. Giấc mơ
Tôi thường ít khi nào ngủ sâu, không cho phép mình ngủ sâu ngoại trừ khi quá mệt mỏi. Thường khi mơ tôi sẽ ghi nhớ từng chi tiết ngay trong lúc đang mơ, khi tỉnh dậy sẽ có thể tường thuật lại rành mạch.
Một lần tôi mơ thấy mình là sát thủ đi ám sát một ông cha xứ trong nhà thờ, đâm thẳng một cây kiếm xuyên qua cổ họng ông ấy, máu phun phèo phèo khá là ghê. Sau đó tôi giải nghệ, sống ở một khu tập thể xập xệ trong một thị trấn lớn mang kiến trúc châu Âu cổ. Khu tập thể có nuôi một con chó nhỏ lông ngắn màu trắng. Mặc dù lông nguyên bản màu trắng nhưng nó khá quậy nên lông hơi ngả sang màu cháo lòng. Nó trông y như con chó mà nhà tôi nuôi gần mười lăm năm về trước, đã bị người ta đánh chết, và cũng là con chó tôi suốt đời không quên.
Một lần đó thị trấn bị đánh bom, con chó bị lạc đứng ngơ ngác giữa dòng người đang chạy. Tôi đứng từ xa thấy một tòa nhà đang có dấu hiệu sập xuống thì chạy ngay đến định đưa nó ra nhưng có vẻ không kịp. Ngay đúng lúc tòa nhà sắp đổ xuống đầu rồi thì cậu chạy một chiếc xe Jeep tới túm lấy cả người lẫn chó lên xe. Tóc cậu ấy vàng óng lên như một vị thần vậy, tôi vì ngạt khói bụi nên cũng ngất xỉu luôn.
Sau đó tôi với cậu yêu nhau. Mọi người đều ngăn cấm chúng tôi vì nói cậu bị thiểu năng mà, yêu đương cái gì. Không trách tôi được, ngoài đời tôi cũng yêu cậu dù cậu thỉnh thoảng rất ngu si. Trong giấc mơ, tôi là một người thổi kèn saxo, cậu thì là một người đánh dương cầm (ngoài đời cậu biết chơi keyboard sơ sơ, còn tôi chỉ biết thổi harmonica). Cậu mắc chứng thiểu năng thật, thường xuyên cười ngớ ngẩn và chẳng hiểu chuyện gì cả.
Đến một ngày nọ, cậu nắm tay tôi đưa ra một cánh đồng xanh mướt cạnh nhà thờ, đến trước một ngôi mộ, cậu nói: Đây là mộ cha nuôi của cậu. Tôi nhìn di ảnh phía trên, đúng là vị cha xứ mà mình đã giết. Cậu còn nói, vì ông là cha xứ, nên chúng ta có thể kết hôn ngay tại đây.
Khi tôi quay lại nhìn cậu thì gương mặt cậu đã trở thành gương mặt của cha xứ. Tôi toan bỏ chạy thì cha xứ nói, hãy nhìn kỹ gương mặt này đi, lúc trước ngươi đã giết ta như thế nào, bây giờ còn muốn cưới con trai nuôi của ta trong khi ngươi là đàn ông ư? Ngươi muốn nó đi ngược lại với điều răn dạy của Chúa à?
Tôi vừa nói khoan đã, chưa kịp giải thích gì thêm thì cha xứ đã đâm một thanh sắt nhọn vào cổ họng, chuẩn bị đâm một nhát nữa xuyên qua sọ não. Nhưng khi tôi nhìn lại lần nữa thì người đâm tôi không phải là cha xứ, mà đã trở lại thành cậu mất rồi.
Sau đó trong hồi tưởng, tôi nhìn thấy cậu khi còn là một đứa bé, co ro trong một góc kín của nhà thờ, chứng kiến cảnh tôi giết ông.
Cậu vừa nhấn thanh sắt vào cổ họng tôi vừa khóc, sau đó cậu chạy đi không quay lại nữa.
Tôi vẫn không chết, mặc dù máu chảy từ cổ họng không ngừng, đến cảm giác đau đớn nơi cổ họng mình cũng có thể thấy được mặc dù là trong mơ. Tôi bỗng dưng xuất hiện ở trên sân khấu nhỏ của một quán bar, tay cầm saxo.
Vậy là tôi, với cái cổ họng bị lủng lỗ, bắt đầu thổi saxo.
Khi tôi đang thổi thì nhận ra piano cũng đang tự động chơi. Tôi chạy đến bên ghế xin lỗi cậu.
Cậu lờ mờ hiện ra trên chiếc ghế, nói rằng cậu không thể tha thứ cho tôi được. Tôi đành bảo muốn nhìn thật rõ cậu lần cuối, cậu mới hiện lên. Sau khi tôi nhìn thấy cậu xong, tôi chết, cậu cũng tan vào trong hư vô.
Đến khi tỉnh dậy, tôi vẫn thấy nhói nhói nơi cổ họng.
Tôi nghĩ, đúng là mình đang kéo cậu vào vũng bùn lầy.
Không tránh khỏi.
Tôi kể lại cho cậu giấc mơ đầy kịch tính mình vừa thấy. Cậu nghe xong một hồi thì hỏi:
“Thế con chó kia có giống em không?”
Tôi: “…”.
Thường thường khi nhắc đến cậu với mấy đứa em đứa bạn của mình, tôi sẽ gọi cậu là chó-lông-vàng. Bởi vì tóc cậu màu vàng, và tính cậu giống chó thật. Tôi cảm thấy mình vừa được một con cún con cứu rỗi.
6. Đồ đạc
Tôi thích mua mấy vật dụng để dùng trong nhà. Kiểu kiểu như… chén đũa, muỗng nĩa, ly tách, nồi chảo, thậm chí là cái thảm chùi chân, hay một cây chổi. Một căn nhà trống tôi có thể chịu được, nhưng tôi vẫn thích mua cái này cái kia.
Căn hộ của cậu trống tới mức độ nếu người cho thuê không lắp sẵn nội thất thì chắc chắn nó sẽ chỉ có một cái ghế sofa và một cái bàn. Chắc chắn.
Tôi mua rất nhiều thứ nhưng sẵn sàng để chúng ở lại. Cậu chẳng mua gì cả để sẵn sàng có thể rời đi. Chúng ta đều biết chuyện đó.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
798 chương
6 chương
37 chương
83 chương
21 chương