Trả ôn hòa cho tôi
Chương 7
Câu nói kia của An Cẩn Minh cứ khiến Ôn Hoà ngẩn ngơ mãi...
An Dung vỗ đầu cô, nhíu mày hỏi:
Làm gì ngơ ngáo như con dở vậy?
Ôn Hoà xoa xoa chỗ bị búng đau, bĩu môi nói: Không thèm nói cho cậu.
An Dung phì một cái, khinh thường liếc cô, Mình lại thèm nghe cậu nói quá cơ!
Ôn Hoà phụng phịu, Cậu rảnh rỗi như vậy thì giúp mình may băng rôn đi. Xung quanh cô là một đống vải vóc, kim chỉ. Cô bận như vậy, thế mà An Dung lại nhởn nhơ ngồi trêu ghẹo cô.
Cả lớp quyết định chọn màu trắng và màu lam làm màu chủ đạo, băng rôn, đồng phục thi đấu đến đề can logo lớp đều sử dụng hai màu này là chính. Lý Thứ là lớp trưởng, đã phân công công việc chuẩn bị cho từng nhóm:
Thiết kế đồng phục thi đấu + đặt may: Phạm Tuân, Phạm Tuấn, Lữ Giao, Cảnh Nhạc phụ trách.
Thiết kế logo lớp + in decal: Trịnh Cung, Tần Quý, Lý Thuấn phụ trách.
May băng rôn + cờ cổ vũ: Ôn Hoà, Cảnh Tú, Dương Lâm, Nguyễn Ánh, Đường Xuân, Tần Tử Bội phụ trách.
Những thành viên còn lại phụ giúp khuân vác, di chuyển đồ đạc từ nhà các bạn phụ trách đến trường. Một số khác lo việc mua nước khoáng, khăn lau mồ hôi.
Công tác chuẩn bị bước đầu hoàn thành thoả đáng.
Ôn Hoà không tham gia thi đấu bất kỳ nội dung nào. An Dung thì có tham gia chạy nhanh 100m nữ, chạy bền 1000m nữ. Ôn Hoà rất kinh ngạc, trông An Dung vóc người nhỏ nhắn như cô thôi nhưng lại có khả năng chạy rất tốt.
Ôn Hoà khích lệ cô ấy. An Dung chỉ nhìn cô, nhếch môi một cái, tâm trạng vì được khen nên rất tốt, Nói thừa.
Ôn Hoà: ...
Chuẩn bị ròng rã một tuần, hội thao cũng đến.
Ôn Hoà mặc đồng phục cổ vũ, áo cổ cao có vai và váy quần màu lam, nhìn rất thanh tú. Cô đem băng rôn và decal đến lớp rất sớm. Vì số lượng băng rôn và băng quấn tay rất nhiều, cô phải chia ra làm hai balo, một để băng rôn, một để băng quấn tay.
Lúc đi ngang qua dãy phòng học khối mười, Cao Dực nhìn thấy một nữ sinh tóc ngắn mang trên lưng một cái balo rất to. Trông giống con rùa nhỏ dễ thương, màu xanh trên trang phục cô nhìn qua rất mát mắt.
Cao Dực biết nữ sinh ấy, là học muội Ôn hiền lành nhút nhát.
Tiểu học muội. Cao Dực vẫy tay gọi cô.
Ôn Hoà nhìn qua, lễ phép cúi chào, Học trưởng Cao.
Cao Dực: Em đeo mai rùa gì lớn vậy?
Đồ dùng cho lớp hơi nhiều ấy mà. Ôn Hoà cười cười.
Cao Thứ: Có cần anh cầm giúp không? Nói xong, đưa tay muốn lấy balo cô đang ôm trước ngực.
Ôn Hoà khách sáo lắc đầu, hiền lành nói:
Không phiền anh đâu, học trưởng Cao. Em tự mình đem được.
Cao Thứ nhướn mày, Nhưng trông em rất chật vật.
Cậu ấy không cần phiền anh. Bỗng, một giọng nam quen thuộc ngắt ngang. Ôn Hoà ngoảnh đầu. Cao Dực cũng nhìn theo hướng mắt của cô.
Là An Cẩn Minh.
Ôn Hoà vô thức nở nụ cười. An Cẩn Minh đưa tay ra trước mặt, cô tự động đưa balo cho anh. Đeo balo lên lưng, anh nhìn qua Cao Dực, đúng mực nói:
Học trưởng, nếu không còn chuyện gì, tụi em đi trước.
Cao Dực: ... Người cũng đã tới, balo cũng đã lấy thì còn gì để phản bác đây? Lại nhìn sang Ôn Hoà, vẻ mặt cô vui vẻ thấy rõ...
Cao Dực không cách nào khác đành khách sáo tạm biệt hai người họ. An Cẩn Minh cùng Ôn Hoà rời đi, bóng lưng tương xứng đến nỗi khiến Cao Dực ngây người, đại não vụt qua một ý nghĩ:
Còn chưa bắt đầu đã thất bại...
An Cẩn Minh đưa cô đến lớp ba. Anh từ tốn tháo balo xuống, đưa cho cô, Lần sau phân công đều đặn một chút.
Đại ý là tại sao nhiều việc như vậy chỉ có mỗi cô làm? Anh không thích.
Ôn Hoà nhận ra, đỏ mặt gật gật. Cô lí nhí nói lời cảm ơn, nhưng cũng không định tiễn anh. Hai chữ tạm biệt treo ở cửa miệng rồi nhưng vẫn không đành lòng nói ra.
An Cẩn Minh tinh ý nhận ra, hỏi:
Còn gì nữa không?
Ôn Hoà lén nhìn anh một cái, cúi đầu thật thấp, balo che mất một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt ngọc lấp lánh.
Cậu... có đăng ký thi đấu môn nào không?
An Cẩn Minh nhướn mày, không ngờ cô sẽ hỏi như vậy. Anh đưa tay làm động tác vuốt mặt, thực chất chỉ che đi nụ cười bên môi.
Có. Ngữ điệu anh bình thản, Chạy nhanh 100m nam và chạy bền 1000m nam.
Ôn Hoà ừm một tiếng, lại liếc mắt nhìn anh thêm một cái. An Cẩn Minh cực kỳ chịu đựng ánh mắt lém lỉnh của cô liếc qua mặt mình, sức sát thương rất lớn. Anh muốn cười nhưng vẫn bình thản hỏi, giống như lúc nãy:
Còn gì nữa không?
Ôn Hoà: Mình có thể đến cổ vũ cho cậu không?
Có thể.
Ôn Hoà: Cậu... có thể nhận nước của mình không?
Có thể.
Ôn Hoà vui vẻ rúc mặt vào balo, cười khúc khích. Thanh âm mềm mại xuyên qua màn nhĩ khiến An Cẩn Minh ngứa ngáy, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không lộ ra dị thường:
Còn gì nữa không?
Lúc bế mạc hội thao, cậu... Nói đến đây, Ôn Hoà chợt ngẩng đầu nhìn anh, từng lời minh bạch, Có thể về nhà cùng mình không?
An Cẩn Minh ngừng một giây. Ánh mắt nhìn cô chăm chú, thẳng tắp, bức bách không để cô quay mặt sang nơi khác.
Ôn Hoà bị anh nhìn đến bối rối. Cô vội cúi đầu, tính tình cô vẫn luôn nhút nhát như vậy. Balo che khuất mặt, chỉ có giọng nói mềm mại dễ nghe là vang lên:
Ý của mình... lúc bế mạc thì cậu... có thể đi cùng mình về nhà không?
Không đúng! Là cùng nhau về nhà... Cũng không đúng, là nhà ai nấy về... Nhưng, có thể đi... cùng nhau không?
An Cẩn Minh thực sự nhìn không được, phì cười. Ôn Hoà nghe thấy, vội lén mắt nhìn anh một cái.
May quá! Cậu ấy không giận. - Cô thầm nghĩ.
An Cẩn Minh xoa đầu cô, xoa rất mạnh, mạnh đến mức máu toàn thân của Ôn Hoà đều dồn lên mặt, rất đỏ. Tuy ngượng ngùng là thế, nhưng cô vẫn cố chấp hỏi bằng được:
Ừm... có thể không?
An Cẩn Minh gật đầu, bình thản đáp: Có thể.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
18 chương
51 chương
7 chương
51 chương