Cả ngày hôm ấy, Ôn Hoà vui vẻ ra mặt. Những bạn học khác thấy cô cứ tủm tỉm cười mãi, liền biết An Cẩn Minh đã dỗ được cô cái gì rồi. Nháy mắt đã qua hai tuần, cận kề quãng thời gian đáng mong đợi nhất trong năm: hội thao. Cao trung Trí Viễn có một truyền thống ngay từ những đời hiệu trưởng đầu tiên. Nhằm thúc đẩy tinh thần đoàn kết và rèn luyện khả năng làm việc nhóm giữa các thành viên trong một lớp học, mỗi năm, sau lần kiểm tra chất lượng giữa học kỳ đầu, trường sẽ tổ chức hội thao ba khối. Tất cả mọi người có cơ hội làm việc cùng nhau từ khâu chuẩn bị đến công tác hậu cần như cổ vũ, đồng phục thi đấu, băng rôn, logo của lớp,... Từ đó, những ý tưởng được sáng tạo và được mọi người tôn trọng, cùng nhau hoàn thành mục đích, để lại kỷ niệm đáng nhớ trong lòng mỗi học sinh khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Khối mười toàn bộ là tân học sinh, đối với quá trình chuẩn bị hội thao có chút thiếu kinh nghiệm. Vì vậy, thầy tổng phụ trách hoạt động Văn - Thể - Mỹ khích lệ các lớp trên cùng số thứ tự chủ động liên lạc với lớp tương ứng khối mười để hướng dẫn học đệ, học muội. Ví dụ như lớp của Ôn Hoà, cô học lớp ba khối mười, lớp trưởng lớp hai khối mười một và khối mười hai đã hẹn cô cùng thảo luận khâu chuẩn bị. Địa điểm là phòng tự học số ba, nằm gần khu phòng học khối mười một. Ôn Hoà sau khi tan tiết bốn lập tức thu dọn sách vở. An Dung thấy vậy liền hỏi: Cậu đi đâu thế? Còn một tiết tự học nữa kia mà? Mình đi gặp hai học trưởng khoá trên, cùng thứ tự lớp với lớp chúng ta để nghe anh chị ấy hướng dẫn chuẩn bị hội thao. An Dung khó hiểu: Lý Thứ đâu? Cậu ấy là lớp trưởng sao không đi? Lại bắt lớp phó học tập là cô đi? Ôn Hoà: Cậu ấy phải họp ban ở văn phòng Đoàn trường. Bí thư của lớp là Nguyễn Ánh hôm nay nghỉ bệnh nên Lý Thứ đành đi thay. Lớp trưởng đi thay bí thư, tự nhiên lớp phó sẽ phải đi thay lớp trưởng. An Dung: Ồ, vậy mình sẽ trông cặp giúp cậu. Ôn Hoà gật đầu. Cô lấy một quyển sổ tay nhỏ màu lam và một cây bút, ổn định trật tự của lớp rồi đi phòng tự học số ba. Học trưởng Cao lần đó trêu chọc cô đến rất sớm. Học tỷ lớp hai khối mười hai cũng đã đến, cả hai đều đang chờ cô. Ôn Hoà áy náy, lí nhí xin lỗi: Thật ngại quá! Em mới tan tiết bốn nên để anh chị chờ. Học tỷ kia họ Phương, rất hoà nhã nở nụ cười, dáng vẻ không để trong lòng, Không sao đâu. Tụi chị cũng mới đến thôi! Ôn Hoà thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy bút và sổ tay ra, hoàn toàn là một thái độ nghiêm túc mong chờ được hướng dẫn. Bộ dáng này của cô khiến học trưởng Cao bật cười, tiếp tục chọc ghẹo: Tiểu học muội, em căng thẳng như thế làm gì? Sợ anh ăn em sao? Ôn Hoà đỏ bừng mặt, lắc đầu cũng không đúng, mà gật đầu cũng không phải. Phương Nhan giải vây cho cô, trừng mắt liếc học đệ Cao một cái, Cậu thôi đi. Suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, chị lại vả cho bây giờ! Ôn Hoà gật gật đầu. Học tỷ nói đúng, cô phải gật đầu tán thành. Cao Dực: ... Phương Nhan không muốn dong dài thêm nữa. Năm cuối cấp, chị có rất nhiều mục tiêu cần phải hoàn thành. Việc hướng dẫn học muội nằm trong phạm vi công việc cần làm, Phương Nhan muốn hoàn thành nhanh nhất có thể, hiệu suất cao. Chị đưa cho Ôn Hoà một cái USB màu đỏ, nói: Đây là video hậu trường chuẩn bị của lớp chị vào năm ngoái. Em lấy về tham khảo, sinh hoạt cán sự đầu tuần sau trả cho chị là được. Ôn Hoà hai tay nhận lấy, lễ phép nói lời cảm ơn. Cao Dực hỏi Phương Nhan: Vậy em đến đây làm gì? Phương Nhan khinh thường nhìn anh ta, Ôn Hoà thốt ra một chữ: Nhìn. Phương Nhan nhếch môi, Học muội Ôn nói đúng đấy! Cao Dực: ... Phương Nhan dặn dò Ôn Hoà thêm vài câu rồi về lớp trước. Ôn Hoà rất cảm kích chị ấy, thầm nghĩ đến hội thao nếu gặp chị đang thi đấu, cô nhất định sẽ tặng chị một chai nước. Cao Dực huých vai cô, Anh cũng có vài điều cần em lưu ý đây! Ôn Hoà nghi hoặc nhìn anh ta. Cao Dực dở khóc dở cười, than thân nói: Tuy anh không đứng đắn thật nhưng anh cũng có thể nghiêm túc mà. Đáy mắt Ôn Hoà phai nhạt một chút hồ nghi. Cao Dực mới nói, ngữ điệu trầm nặng, nghe qua khiến cho người ta cảm giác bí bách, nhưng nội dung lại chẳng hề liên quan: Các em không nên sử dụng màu đỏ. Lịch sử hội thao chưa bao giờ có lớp vô địch nào mang đồng phục thi đấu hay băng rôn cổ vũ có màu đỏ cả. Ôn Hoà: ... Học tỷ nói đúng, người này đến đây tốt nhất là nhìn thôi, nói làm gì để cho cô khinh thường anh ta dị đoan mê tín. Lúc trở về lớp, Ôn Hoà bắt gặp An Cẩn Minh cũng đang ngồi thảo luận với anh chị lớp trên, phòng tự học số bảy, cách phòng tự học số ba không xa. Cô ngừng bước chân, quyết định đứng bên ngoài chờ anh. Không lâu sau, An Cẩn Minh đi ra, bắt gặp Ôn Hoà đang ngồi nghịch mũi giày. Anh lại gần, ánh sáng mặt trời rọi lên tấm lưng, bóng của anh che khuất cả thân hình nhỏ nhắn của cô. Ôn Hoà ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời. Cậu đang làm gì vậy? An Cẩn Minh nhìn mũi giày cô. Ôn Hoà ngẩng mặt, Mình đang đợi cậu. An Cẩn Minh tầm mắt dừng lại trên gò má hây đỏ, đáy mắt loé lên một cái. Ôn Hoà phủi mông đứng dậy, tóc mai hai bên má của cô bung ra, rối loạn. Lớp trưởng của lớp một khối mười một và mười hai đều là nam. Hai người đi ra ngay sau anh, nhìn thấy cô liền mỉm cười chào hỏi: Trùng hợp quá, học muội. Em là Ôn Hoà của lớp ba đúng không? Ôn Hoà gật đầu, Chào các anh ạ. Hai người học trưởng định hàn huyên thêm vài câu. Nhưng bắt gặp ánh mắt hờ hững của học đệ An này, hành động có chút chần chừ... Hai người này là mối quan hệ gì chứ? Học muội có vẻ đang đợi cậu ấy. Cuối cùng vẫn là Ôn Hoà lên tiếng trước: Tụi em còn có giờ tự học, xin phép hai anh ạ. Được, hẹn gặp lại. An Cẩn Minh gật đầu một tiếng, cùng Ôn Hoà trở về dãy phòng học khối mười. Lúc đi ngang vườn trường, anh cúi đầu hỏi cô: Lúc nãy rõ ràng là cậu nghịch mũi giày, còn dám nói là đợi mình? Ôn Hoà bĩu môi, Mệnh đề chính xác phải là: trong lúc đợi cậu, mình nghịch mũi giày. ... Cũng biết phản biện cơ đấy! An Cẩn Minh nhún nhún vai, giống như vô tình hỏi lại: Cậu thật sự đợi mình? Ôn Hoà gật đầu chắc nịch. Vậy cậu đợi được mình rồi!