Trả ôn hòa cho tôi
Chương 14
Suốt hai tiết học tiếp theo, Ôn Hoà ít nói hơn hẳn.
An Dung ngồi bên cạnh cô, thấy vậy cũng không nói gì. Từ lúc trở về tới giờ, Ôn Hoà không buồn cũng không khóc, đối với Tần Tử Bội cũng không có thái độ. Cô chỉ yên lặng như thế, giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất...
Tiết Toán, giáo viên Trịnh muốn kiểm tra bài tập, phân công cho lớp trưởng thu vở bài tập hai dãy bàn sát cửa ra vào bên ngoài, lớp phó thu vở bài tập hai dãy bàn sát cửa sổ bên trong.
Lý Thứ thu được một nửa, mắt thấy Ôn Hoà vẫn ngồi lỳ trên ghế.
An Dung nhìn cậu, lắc đầu. Lý Thứ ngừng một giây, lại bàn của Ôn Hoà, nhẹ nhàng nói:
Tiểu Ôn, cô Trịnh muốn cậu thu vở bài tập.
Ôn Hoà lúc này mới hoàn hồn, vội ừm một tiếng rồi lấy vở bài tập của mình, đứng dậy đi thu của các bạn còn lại. Lý Thứ nhìn cô máy móc như vậy có chút không quen. Cậu quay sang hỏi Cảnh Nhạc:
Tiểu Ôn làm sao vậy?
Cảnh Nhạc cười buồn, Lúc nãy Tần Tử Bội và An Cẩn Minh có gặp nhau, thái độ thân thiết. Cậu ấy nhìn thấy liền đau lòng chạy đi.
Lý Thứ trầm mặc.
Tần Tử Bội lại đắc ý nhếch môi, cũng không hề chọt vào. Chỉ có thái độ của cô ta là khiêu khích ra mặt, khiến cho vài bạn học bên cạnh không khỏi khó chịu.
Trong đó có Lữ Giao.
Nhìn Ôn Hoà yên lặng không sức sống, Lữ Giao chậc một tiếng, cúi đầu tiếp tục viết bài.
Giờ nghỉ trưa.
Tiếng chuông vừa reo lên, học sinh cả lớp như được đại xá. Giáo viên môn Sử cười cười, căn dặn bài học cho mọi người rồi mới cho lớp nghỉ. Cảnh Tú gấp sách, huých vai Cảnh Nhạc, Đi ăn cùng anh không?
Cảnh Nhạc lắc đầu, Anh đi với hai người Phạm Tuân đi. Em ăn cùng Ôn Hoà.
Cảnh Tú: Trọng bạn khinh sắc. Vẻ mặt bất mãn khinh thường cô em họ.
Cảnh Nhạc muốn cười nhưng không cười nổi, chỉ ngắn gọn giải thích: Đừng đùa nữa! Ôn Hoà có chuyện không vui.
Cảnh Tú lúc này mới thu lại dáng vẻ thiếu nghiêm túc. Không phải cậu không thấy biểu hiện của Ôn Hoà, đương nhiên nhận ra được sự khác lạ của cô ấy. Cảnh Nhạc đã nói vậy, cậu cũng không tiếp tục trêu đùa nữa, để cô ăn trưa cùng Ôn Hoà, tiện thể khích lệ cô ấy.
Tần Tử Bội trước khi ra khỏi lớp còn xấu tính bâng quơ nói một câu: Đáng tiếc, hôm nay có người không cùng Cẩn Minh ăn cơm nữa.
Ôn Hoà khựng lại một chút, môi run rẩy. An Dung đau lòng vỗ vai cô, trừng mắt nhìn Tần Tử Bội, khinh miệt nói:
Cái miệng thường xuyên xía vào chuyện người khác, cẩn thận sau này bị trời đánh sứt môi đấy!
Tần Tử Bội tái mét mặt.
Cảnh Nhạc cũng không yên lặng, nói thêm một câu, Sống như cậu rồi lớn lên ai thèm làm?
Đừng nói đến An Cẩn Minh, lão già bảy tám chục tuổi cũng tắt hứng khi gặp ngữ chua ngoa như cậu mất!
Vài bạn học nam trong lớp xuýt xoa. Không ngờ em họ của Cảnh Tú cá tính mạnh như vậy nha! Từ kia phát ra từ miệng Cảnh Nhạc nghe rất vui tai chứ không hề thô bỉ.
Tần Tử Bội không nói lại bọn họ, hướng mũi nhọn về phía Ôn Hoà, khinh khỉnh trêu tức, Sao hả? Cậu im lặng để người khác lên tiếng thay mình đúng không? Giả đò đủ chưa?
Lớp trưởng trung lập như Lý Thứ nghe thấy câu này liền cau mày, không nhanh không chậm nói:
Tử Bội, cậu đừng quá đáng.
Tần Tử Bội: Đến cậu cũng bênh vực con nhỏ đó! Xem ra nó lợi hại quá còn gì?
An Dung lẫn Cảnh Nhạc tức điên, đùng đùng muốn bật dậy đôi co với cô ta. Nhưng vừa đứng lên, một cánh tay mảnh khảnh đã chắn ngang hai người họ.
Ôn Hoà yên lặng từ nãy đến giờ, lúc này đứng dậy. Vẻ mặt cô bình thản không chút gợn sóng, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tần Tử Bội, khiến cô ta có chút chùn bước.
Những bạn học khác thấy thái độ này của Ôn Hoà cũng ngưng lại một giây, không dám thở mạnh.
Mình không ăn trưa cùng An Cẩn Minh thì sao? Liên quan gì đến cậu? Hay là cậu nghĩ, mình nhịn một lần gặp cậu ấy sẽ chết?
Tần Tử Bội, mình nói một lần, cậu thích An Cẩn Minh, mình không quan tâm. Đó là quyền của cậu! Vậy thì mình buồn cậu ấy, là quyền của mình. Nếu mình đã không lên tiếng chọc vào cậu, mong cậu khôn ngoan một chút, đừng chọc vào mình,
Thêm-lần-nào-nữa! Bốn chữ cuối, Ôn Hoà gần như nhấn mạnh từng từ, ngữ khí áp bách.
An Dung nhìn sắc mặt của cô, mỉm cười một cái.
Như vậy mới là Ôn Hoà chứ! Thích một người thành tâm, dùng tất cả can đảm để theo đuổi nhưng không hề vứt bỏ tự tôn của mình, cũng không để người khác có cơ hội đem ra đùa bỡn. - Đó là dũng cảm của Ôn Hoà, cũng là thứ khiến cô ngưỡng mộ...
Ánh mắt Ôn Hoà kiên định nhìn Tần Tử Bội, khiến cô ta bí bách chậc một tiếng, quay người rời đi.
Lý Thứ nhìn nữ sinh nổi tiếng hiền lành đến mức nhút nhát của lớp mình, lúc này lại có thể phản ứng mạnh mẽ như vậy, trong lòng dấy lên một cảm xúc phức tạp.
Cảnh Nhạc lo lắng hỏi:
Tiểu Ôn, cậu không sao chứ?
Mình không sao. Ôn Hoà bình thản đáp, lại nhìn sang An Dung, nở nụ cười dịu dàng như bao ngày, Chúng ta đi ăn trưa đi.
An Dung vui vẻ đồng ý.
Ở một góc lớp, Lữ Giao nhìn theo ba người rời khỏi, khoé miệng kéo lên.
Ngoài cửa sổ, mặt trời ban trưa gắt gao chiếu xuống, xuyên qua cửa kính, phác hoạ rõ một cái bóng lên hành lang.
An Cẩn Minh đứng đó, từng câu từng chữ nghe rõ mồn một. Anh nhìn Ôn Hoà, thái độ của cô kiên định như thế, trong lòng nổi lên hồi bất an. Anh có thể hiểu rằng cô đang ám chỉ: không cùng anh, cô vẫn sống tốt hay không?
... Có thể chứ!
Nam Cung Xuyên đứng bên cạnh không nói gì, thầm than trong lòng: vì hiểu lầm của hai người mà tôi không được ăn trưa cùng Cảnh Nhạc, vô lý!!!
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
18 chương
51 chương
7 chương
51 chương