Mọi người cứ nghĩ Ôn Hoà sẽ không tiếp tục đi tìm An Cẩn Minh nữa. Nhưng sự thật chứng minh, không phải như vậy! Sáng hôm sau, Ôn Hoà vẫn đến lớp rất sớm. Cô để cặp ở chỗ ngồi của mình rồi ôm quyển sách Vật lý đi ghế đá dãy phòng tự học. Mọi người trong lớp rất bất ngờ, Tần Tử Bội nhíu mày, muốn đi theo phá bĩnh nhưng chưa ra khỏi cửa, cô ta đã bị An Dung chặn lại. Tần Tử Bội tức giận nói: Mình cần đi vệ sinh, tránh ra! An Dung bình thản nhếch môi, Không tránh. Mình xem cậu có dám tè ra quần không? Cậu!!! Tần Tử Bội muốn đẩy An Dung. Nhưng An Dung là người tập thể dục thể thao, sức lực khoẻ hơn tiểu nữ sinh cô ta rất nhiều. Cảnh Nhạc cầm đồ lau bảng, không nhanh không chậm nói: Hình như hôm nay đến phiên cậu trực đấy! Tần Tử Bội là tổ viên trong tổ của Cảnh Nhạc. Cô ta bất mãn trợn mắt, giọng oai oái: Cái gì mà đến phiên mình? Không phải là phiên trực của Cảnh Tú sao? Cảnh Tú ngồi gần đó giơ cái tay quấn băng chống va chạm lên, ngữ điệu cười nhạo, Tử Bội bạn cũng ích kỷ quá rồi! Mình bị đau tay cũng không thể trực giúp đi. Tần Tử Bội ấm ức chỉ từng người, Các cậu... các cậu hùa nhau bắt nạt mình! Cô ta nói, mắt rưng rưng làm như sắp khóc. An Dung khinh thường nhìn cô ta, không nói cũng không tránh đường. Một bạn học nam là cùng họ Tần - Tần Quý hiếm khi nói chuyện, lúc này cũng cau mày, góp thêm lời: Tử Bội, nếu cậu không liên tục gây sự với Ôn Hoà, mọi người cũng không khó dễ cậu. Thử nhìn lại bản thân cậu xem? Cùng họ Tần với cậu, mình cũng thấy vạ lây điều tiếng. Những bạn học khác không ai nói gì nữa, trầm mặc xem như đồng ý. Nhiều bạn học nữ đối với Tần Tử Bội từ đầu đã phản cảm. Cô ta lúc nào cũng kiêu ngạo, tính khí cục cằn xem mình như thiên kim lá ngọc cành vàng, quen tính muốn gì được đó, nhiều lần không xem người khác ra thể thống gì. Một bạn học nữ khinh khỉnh đổ thêm dầu vào lửa: Không nhìn lại bản thân tốt được bao nhiêu mặt. Riêng Ôn Hoà hiền lành chất phác cũng đủ ăn đứt cái tính công chúa chảnh choẹ của cậu, hừ! Một bạn học nữ khác: Ai cũng biết cậu và Ôn Hoà cùng thích An Cẩn Minh. Nhưng Ôn Hoà biết cố gắng, dũng cảm theo đuổi. Còn cậu thì sao? Suốt ngày cho mình ở trên cao, muốn An Cẩn Minh quỳ xuống dưới chân cậu hả? An Dung nhếch nhếch môi, ánh mắt còn khích lệ họ nói tiếp. Bạn học nữ ấy nói xong, quay đầu nhìn Lữ Giao, Cậu nói một tiếng xem, mình nói có đúng không? Tần Tử Bội quyết liệt nhìn Lữ Giao. Lữ Giao bình thản hạ bút, mỉm cười hỏi đùa bạn nữ kia: Há miệng chờ sung có bao giờ no bụng được không? Nhóm bạn học nữ bật cười, cùng một đáp án: Đương nhiên là không rồi! Tần Tử Bội quay phắt người đi. An Dung cũng không cản nữa, còn khẩy cô ta: Đi giặt khăn cho sạch đấy! Cảnh Nhạc thở dài, tiếp tục vệ sinh bàn giáo viên và chậu hoa trang trí. Lúc này, Lý Thứ mới lên tiếng: Thôi được rồi, không giải lao thì ôn bài đi thôi. Tiết tiếp theo là tiết Vật lý, có thể sẽ kiểm tra bài tập đó! Cảnh Tú vác cái tay què qua, nhe răng cười với Lý Thứ, Lớp trưởng, cậu giảng bài tập cho mình nha! Lý Thứ: ... Cảnh Nhạc phì cười. Cô biết Cảnh Tú trùng hợp bị chấn thương nhưng vẫn góp lời bênh vực Ôn Hoà. Còn lớp trưởng Lý, thái độ của cậu ấy đã quá rõ ràng: Ôn Hoà được cậu ấy bảo vệ! Cảnh Nhạc không biết Lý Thứ đối với Ôn Hoà là gì, nhưng cô mong cậu ấy đơn thuần giúp đỡ Ôn Hoà vì mọi người đều là bạn học. Dãy phòng tự học, hành lang. Nơi một cái ghế đá dài, An Cẩn Minh ngồi yên lặng. Bên cạnh không có hình bóng của cô nữ sinh nhu hoà quen thuộc nữa. Anh một mình ngồi đó, mắt nhìn sách, cũng không rõ là tâm trí có đặt trên mặt chữ hay không... Đường Hữu trên đường trở về từ văn phòng hội, nhìn thấy một người một cảnh này liền ngừng lại. Nhớ đến chuyện cũ hôm hội thao, Đường Hữu quyết định nhả chậm bước chân. Trong một khoảnh khắc, Đường Hữu đánh mất phong phạm học trưởng của mình, không còn cao ngạo nhìn xuống người khác nữa, Mà hạ mình đi ngang qua An Cẩn Minh với  suy nghĩ muốn khiêu khích... Không trùng hợp, An Cẩn Minh không nhìn Đường Hữu mà nhìn nữ sinh đang kiêu kỳ tiến lại. Tần Tử Bội cầm một phần bánh mì ngọt, mỉm cười hỏi: Mình có thể ngồi cùng cậu không? An Cẩn Minh không trả lời. Tần Tử Bội tự cho là anh đồng ý liền ngồi xuống chỗ trống bên cạnh. Ngay lập tức, An Cẩn Minh đứng dậy, không hai lời liền rời đi. Từ đầu đến cuối không hề nói với cô ta câu nào. Tần Tử Bội kinh ngạc bật dậy, lớn giọng gọi anh. Cứ tưởng Ôn Hoà tiếp tục tìm anh, nhưng thật ra không phải. Lúc nãy cũng không thấy Ôn Hoà ở đó, anh chỉ ngồi một mình. Tần Tử Bội quyết định nắm chắc thời cơ. An Cẩn Minh ngừng lại, nửa sườn mặt quay về hướng cô ta. Tần Tử Bội mừng thầm, ngữ điệu mềm mại hơn: Cậu còn có giờ học hả? An Cẩn Minh: Tần Tử Bội. Ba chữ buông ra khỏi miệng khiến Tần Tử Bội giật mình. Không ngờ tên của cô ta, từ trong miệng anh nghe ra êm tai đến thế... Mình nghe đây. An Cẩn Minh: Cậu không cần khiêu khích Ôn Hoà nữa. Mình không thích cậu. Tần Tử Bội nhíu mày, Tức là cậu thích Ôn Hoà? An Cẩn Minh đáy mắt ngưng trọng. Anh quay hẳn người, ánh mắt thẳng tắp, từng câu từng chữ tát thẳng vào mặt cô ta: Liên quan gì tới cậu? Tần Tử Bội kinh ngạc. Phía sau một thân cây, Đường Hữu cũng bất ngờ không kém. An Cẩn Minh hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát rời đi. Chuyện của anh và Ôn Hoà, thế quái nào anh phải giải thích với người ngoài? Anh chưa bao giờ nghĩ mình phải tốn thời gian một cách vô ích như vậy, Nên anh chưa từng giải thích với ai, kể cả An Dung lần đó, và cả người cần anh giải thích nhất - Ôn Hoà. Anh từng thích dáng vẻ nhu thuận của cô. Nhưng đã qua nhiều ngày như vậy, cô vẫn yên lặng không gặp anh, cũng không còn đi tìm anh nữa! An Cẩn Minh nhận ra một điều: Không có cô thì không có gì cả?!