Trả ôn hòa cho tôi
Chương 13
Hành lang khu hội trường, An Cẩn Minh đứng ở một ngã quẹo, tư thế thoải mái.
Nam Cung Xuyên: Cậu không về lớp à?
Chờ Ôn Hoà. An Cẩn Minh đáp. Bỗng nhớ ra gì đó, hỏi: Còn cậu không chờ Cảnh Nhạc à?
Nam Cung Xuyên lắc đầu, Dính lấy một người sẽ khiến họ khó chịu. Mình không muốn Cảnh Nhạc cảm thấy mình bám đuôi cậu ấy.
Ranh giới giữa theo đuổi và bám đuôi rất mỏng manh, nhưng Nam Cung Xuyên nhận thức được rõ ràng điểm mấu chốt đó, không để mình đi sai đường.
An Cẩn Minh không nói gì, để mặc cậu ấy đi. Trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ: Ôn Hoà cũng giống Nam Cung Xuyên, nhiệt thành theo đuổi anh nhưng không bám riết khiến anh khó chịu. Ngược lại cô còn rất nhu thuận, sự ôn hoà thiện lương toả ra từ nụ cười trên đôi môi nhỏ mỗi khi được cô quan tâm, An Cẩn Minh rất hưởng thụ.
Bỗng nhiên, một giọng nữ bắt chuyện với anh.
Cẩn Minh, chào cậu.
An Cẩn Minh nâng mắt nhìn nữ sinh trước mặt, trong đầu không tìm thấy ấn tượng. Anh không quen biết cô ta, vì đâu mà cô ta lại thân mật gọi anh hai tiếng Cẩn Minh như thế?!
Tuy không thích nhưng An Cẩn Minh vẫn lịch sự gật đầu, Chào.
Mình là Tần Tử Bội của lớp ba. Giọng nữ vẫn duy trì thái độ thân thiết. An Cẩn Minh nghe qua lớp ba thì chú tâm hơn một chút.
Là bạn học của Ôn Hoà. - Anh nghĩ thầm, thái độ nới lỏng hơn nhưng không mỉm cười lấy một cái, cũng không giới thiệu bản thân. Lúc nãy người ta đã bắt chuyện, đương nhiên biết anh là ai, giới thiệu làm gì nữa?
Tần Tử Bội thấy anh không tỏ thái độ, cũng không bài xích mình liền nở nụ cười, tiếp tục tác nghiệp:
Cậu có thể cho mình Wechat không?
An Cẩn Minh nhìn Tần Tử Bội, không trả lời. Tần Tử Bội vẫn mỉm cười, bình thản đối mắt với anh, không chút mảy may biến sắc.
Lúc ra đến hành lang khu hội trường, Ôn Hoà nhìn thấy một cảnh như vậy: An Cẩn Minh chú tâm nhìn Tần Tử Bội, cô ta lại mỉm cười tự tin hưởng thụ ánh mắt của anh đang gắn trên người mình.
Lồng ngực có chút đau.
Ôn Hoà vội quay mặt, đi đường khác về dãy phòng học khối mười. Cảnh Nhạc giật mình, vội lớn tiếng gọi tên cô nhưng bóng dáng nhỏ nhắn đã khuất sau ngã rẽ. Tiếng kêu của Cảnh Nhạc khiến An Cẩn Minh dời đi sự chú ý, nhìn về hướng này.
Anh thấy Ôn Hoà chạy đi, Cảnh Nhạc lo lắng đuổi theo cô ấy, còn An Dung lại đang lạnh lùng nhìn mình.
Tần Tử Bội nhạy bén hiểu được sự tình, càng áp sát đến trước ngực An Cẩn Minh, dúi vào tay anh một mẩu giấy. Trước khi đi còn vui vẻ nói:
Đây là Wechat của mình. Cậu add nhé!
An Cẩn Minh nhìn tờ giấy trong tay, không nói gì. An Dung liếc mắt bóng lưng Tần Tử Bội đã đi xa, hừ một tiếng, tỏ rõ thái độ không hài lòng.
Chuyện gì? An Cẩn Minh bình thản hỏi. Anh không thích người khác tỏ thái độ với mình, dù là bạn của Ôn Hoà cũng thế!
Tuổi trẻ bồng bột, cái tôi quá cao. Sĩ diện luôn là nguyên nhân giết chết một mối quan hệ...
An Dung khinh thường nhếch môi, Tội nghiệp Hoà Hoà của mình, thích nhầm một người không nên thích.
An Cẩn Minh nhíu mày, Cái gì mà thích nhầm một người không nên thích?
An Dung lạnh lùng hắc một tiếng. Cô cho rằng An Cẩn Minh đang giả ngu, ngữ điệu liền nặng hơn mấy phần:
Cậu chỉ nói một tiếng, Hoà Hoà liền không để bạn học nam cốc trán hay xoa đầu cậu ấy nữa. Còn cậu thì sao?
Hoà Hoà lúc nãy còn hi vọng cậu sẽ chờ cậu ấy cùng về lớp. Vừa ra khỏi hội trường thì hay rồi! Một màn tình chàng ý thiếp mỉm cười nhìn nhau.
An Cẩn Minh không buồn giải thích với An Dung, trong mắt thoáng qua dáng vẻ lúc nãy của Ôn Hoà, lòng thắt lại một cái, nhạt nhoà.
An Cẩn Minh, đừng nói với mình rằng cậu không nhận ra ý đồ của Tần Tử Bội. Hoà Hoà là bạn của mình, nếu cậu muốn chăn rau cũng đừng dính dáng đến cậu ấy!
Cậu cũng biết Hoà Hoà thiện lành như vậy, đối với hành động lúc nãy của cậu sẽ tổn thương cỡ nào, mình tin cậu có thể tưởng tượng được.
Người khác có thể không để bụng, nhưng Ôn Hoà thì khác. Tính tình Ôn Hoà vốn đơn thuần, thấy gì nghĩ đó. Một cảnh lúc nãy thực sự đả kích Ôn Hoà. An Dung nhìn ra được đôi mắt trong veo của cô ấy run rẩy kịch liệt, giống như kìm nén. Đặt mình vào vị trí của Ôn Hoà, cô cũng đau lòng như thế!
Nam sinh mình nhiệt thành theo đuổi, đặt cược tất cả dũng khí và tình cảm trong sáng nhất đời người,
Cuối cùng chỉ đổi lại ánh mắt người ấy đang mỉm cười với người con gái khác?
Thoáng nghĩ đã nao lòng...
An Dung không nhiều lời thêm nữa, xoay người bỏ đi. Cô không biết Ôn Hoà thế nào rồi, đã rơi lệ hay chưa? Nhưng cô biết chắc một điều, Ôn Hoà vẫn sẽ tiếp tục thích An Cẩn Minh. Cho nên lúc nãy, An Dung mới đứng lại nói chuyện với anh nhiều câu đến vậy!
Dưới ánh nắng buổi sáng đầu tuần, An Cẩn Minh đơn độc đứng đó. Phía sau anh không còn xuất hiện hình ảnh của cô gái xinh xắn hiền lành quen thuộc nữa!
Chỉ còn lại cảnh vật cô tịch, cành lá thiếu đi sức sống nhiệt thành,
Thiếu đi tiếng cười lanh lảnh,
Thiếu đi hành động quan tâm,
Thiếu đi hai má hây đỏ phúng phính,
Thiếu đi câu quan tâm thật lòng,
.
.
.
Thiếu đi Ôn Hoà của anh.
An Cẩn Minh ngẩng đầu nhìn xung quanh. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận sâu sắc thế nào là cô đơn...
Hành lang hôm ấy có một bóng người cao gầy, hai tay nhét túi, đơn độc bước đi dưới hoàng hôn nhạt nhoà. Người - cảnh đối lập!
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
18 chương
51 chương
7 chương
51 chương