Buổi chiều, An Cẩn Minh không có tham gia thêm bất kỳ nội dung nào. Ôn Hoà hỏi anh có muốn đi cùng cô không? Anh đồng ý. Cũng không hiểu sao, Nam Cung Xuyên từ sau khi ăn trưa cùng họ liền dính lấy Cảnh Nhạc. Ôn Hoà hỏi An Cẩn Minh, anh chỉ nhún nhún vai, lắc đầu không nói gì. An Dung thân đơn thế cô đứng giữa hai cặp Ôn - An, Cảnh - Nam Cung, tâm trạng bực bội. Buổi chiều, lớp ba có tham gia thi đấu nội dung kéo co nam. Lý Thứ, anh em song sinh Phạm Tuân - Phạm Tuấn, Trịnh Cung, Tần Hữu, Lý Thuấn, Dương Lâm, anh họ của Cảnh Nhạc là Cảnh Tú đều tham gia, cộng thêm vài bạn nữa là đủ mười người, lớp ba hoàn tất đội hình thi đấu kéo co. Đối thủ là lớp một khối mười hai, mười học trưởng thi đấu ai cũng cao ráo khoẻ mạnh. Ôn Hoà nhìn thấy học trưởng Đường lúc sáng đã thắng An Cẩn Minh ở một mét cuối đường chạy, ánh mắt chớp chớp. Cảnh Nhạc đứng bên cạnh cô, khẽ hỏi: Tiểu Ôn, thấy người đầu hàng của lớp một không? Ôn Hoà gật đầu. Cô thấy từ lúc sáng, lại thêm đoạn hội thoại của học tỷ Hạ với vài học tỷ khác, đối với học trưởng Đường này, cô có ấn tượng khá sâu sắc. Cảnh Nhạc: Mình nghe nói, năm ngoái, anh ấy là nam vương của trường mình đó. Thành tích học tập tốt, phong trào lẫn hoạt động thể thao của trường cũng rất tích cực, thường xuyên đem về huy chương Vàng cho thầy tổng phụ trách đó. Ôn Hoà ồ một tiếng, thái độ không mấy quan tâm. Cảnh Nhạc nhìn anh họ của mình, chậc lưỡi một cái, Ván này lớp mình thua rồi. Có Đường Hữu ở đó đã đánh động tâm lý của cả lớp, lại cộng cả những học trưởng khác, lớp ba của họ đúng là không có hi vọng. Chuyện đúng như Cảnh Nhạc tiên đoán, lớp ba thua thật, nhưng không quá thảm hại. Vạch vàng chỉ chênh lệch một chút, không phải đứt phanh mà hướng đa phần qua lớp một. Ôn Hoà không thất vọng, mấy bạn học cũng không buồn bã quá mức. Tân học sinh có thể ngang cơ đấu với các học trưởng khoá cuối như vậy là rất tốt rồi! Không cần phải quá sức. Một ngày mệt mỏi nhưng phấn khởi khép lại. Hoàng hôn chiếu rọi sân trường, đỏ gạch. Từng tốp học sinh lần lượt ra về, bên môi treo nụ cười chất phác. Trong lòng ai nấy đều vui vẻ, đối với hội thao lần này tạo được không ít kỷ niệm, cẩn thận lưu giữ trong lòng. An Cẩn Minh giữ lời, cùng Ôn Hoà ra về. Hai người trên đường đi không nói với nhau quá nhiều, anh đơn giản đứng ở đầu nắng, che cho cô đủ một khoảng râm mát. Còn Ôn Hoà, cô nhu thuận đi bên cạnh anh, đơn thuần hiền lành. Đi đến một ngã quẹo, An Cẩn Minh lên tiếng, Nhà mình ở hướng này, tạm biệt ở đây nhé? Ôn Hoà gật gật, hai tay ôm cặp thật cao, gương mặt chỉ lộ ra cặp mắt sáng quắc. Nhìn thấy hai tai cô ửng đỏ, An Cẩn Minh muốn cười. Cô gái này luôn bộc lộ cảm xúc rất rõ, hỉ nộ ái ố gì, chỉ cần nhìn gương mặt cô là biết ngay. Anh xoa đầu cô, nói tạm biệt. Mỗi người mỗi ngã, khăn của Ôn Hoà nằm trong cặp An Cẩn Minh. Anh nói ngày khác sẽ giặt sạch rồi trả cho cô. Lời này của anh khiến Ôn Hoà suy nghĩ sâu xa: liệu sau khi giặt, cái khăn đó sẽ có mùi của anh không nhỉ? Ôn Hoà mong là có. Sáng hôm sau, trời xanh mây trắng. Kết quả hội thao đã được tổng kết lại. Đầu tuần tiếp theo, nhà trường tổ chức sinh hoạt ở hội trường số hai nhằm khen thưởng cho những học sinh đạt huy chương và phổ biến thêm một số sự kiện sắp tới. Ôn Hoà học lớp ba, cách chỗ An Cẩn Minh ngồi cả một lớp hai. Cô không thất vọng lắm, vì cả hai đều là cán sự của lớp, ưu tiên ngồi đầu hàng. Ngẫu nhiên sẽ chạm mắt vài cái, dù An Cẩn Minh cười rất nhẹ, cô cũng sẽ vui vẻ cười theo. Lý Thứ là lớp trưởng nên ngồi cùng cô ở hàng đầu, thấy cô cười ngây ngốc liền muốn trêu cô. Nhưng vừa nâng tay, cô đã quay lại, có vẻ tránh né nhưng nụ cười vẫn ôn hoà như chính cái tên của cô. Ừm, cậu đừng xoa đầu mình, Cẩn Minh không thích thế! Ôn Hoà hiền lành nói. Lý Thứ: ... An Dung ngồi ngay sau lưng cô, lóng ngóng chỏ mỏ lên hàng trên, hỏi: Vậy cốc trán, véo má thì sao? Ôn Hoà trừng mắt, đẩy mặt An Dung ra phía sau, Đều không được. Lý Thứ trầm mặc nhìn Ôn Hoà. Cô giống như một đoá bồ công anh tinh khôi, nhiệt thành yêu mến An Cẩn Minh, lại trong sạch đến mức giữ khư khư bản thân, vì cậu ấy. Lý Thứ cụp mắt, khoé miệng mỉm cười, nói với cô: Được, mình sẽ chú ý. Ngữ điệu cũng không hề mang theo khó xử. Ôn Hoà len lén nhìn cậu, hơi áy náy hỏi: Cậu... không giận mình chứ? Lý Thứ: Không. Mình thấy cậu như vậy rất tốt! Nếu mình có bạn gái, cô ấy trung trinh như cậu, mình sẽ rất vui. Ôn Hoà đỏ mặt. Trung trinh gì chứ?! Nói tầm bậy... Nhưng mà, nếu có bạn gái như vậy, sẽ vui ư? Cô nhìn sang hướng An Cẩn Minh đang đứng trên sân khấu, cúi đầu nhận huy chương từ thầy tổng phụ trách, trong lòng chợt thoáng qua một tia rung động mãnh liệt. Cô như thế, An Cẩn Minh có vui không nhỉ? - Ôn Hoà thầm nghĩ. Cô cũng không rõ nữa, chỉ biết bản thân đối với anh phải có đủ sự minh bạch. Ngoài anh ra, Ôn Hoà cũng không muốn người khác chạm vào mình. Lý Thứ không được, học trưởng Cao không được, bạn học nam đều không được... Sau khi sinh hoạt ở hội trường, từng lớp lần lượt ra về, quy củ không chen lấn, cũng không gây mất trật tự. Có thể thấy, ý thức của học sinh cao trung rất tốt, không còn bốc đồng như hồi sơ trung mà Ôn Hoà từng nhìn thấy. Ôn Hoà đứng cùng An Dung và Cảnh Nhạc. Bỗng Cảnh Nhạc thì thầm, Hình như Nam Cung Xuyên của lớp một nhìn mình... Ôn Hoà mỉm cười. Cô thấy An Cẩn Minh cũng nhìn cô một cái mới xoay lưng đi. Duy chỉ có An Dung là không ai thèm nhìn, hậm hực liếc hai người. Mải vui đùa, Ôn Hoà không biết còn có một đôi mắt khác đang nhìn mình.