Tốt, Em Nói Đó
Chương 88
Nghiêm Đông Kỳ vốn cho rằng tối hôm qua hai người sinh hoạt như thế, ngày hôm sau chắc chắn sẽ ngủ thẳng giấc đến địa lão thiên hoang, kết quả không nghĩ tới phía sau truyền đến một cảm giác vừa khó chịu vừa đau rát, làm hắn không thể không tỉnh lại. đầu tiên hắn liền nhắm hai mắt cảm thụ vài phút, áp chế bản thân phải hòa hoãn kích động muốn đưa người bên cạnh ném qua cửa sổ, thử động đậy thân, sau đó nhịn không được khó chịu từ eo bay lên làm hắn buồn bực phát ra tiếng.
“Anh ***.” Hắn cau mày không tiếng động mắng một câu, gian nan dự định rời giường.
Người đàn ông buồn bực giơ tay ghé lòng ngực trước mặt hắn đẩy một cái ra xa, sau đó cật lực đem cánh tay đang khoát trên eo hắn bỏ ra.
Người thanh niên bên cạnh đang ngủ mơ màng, theo bản năng liền đem hắn ôm đồm tiến vào ***g ngực.
Nghiêm Đông Kỳ bị cái ôm nhanh đến không kịp thở của Hàn Dĩ Nặc đè ép, không thể làm gì hơn là trên ***g ngực hắn đẩy một cái: “Bị em vây chết rồi, đem móng vuốt của em dời đi khỏi người cho ông.”
“Hôn một cái.” Hàn Dĩ Nặc dần dần tỉnh lại, sau đó nhắm mắt nở nụ cười, mơ mơ màng màng tiến tới mặt người đối diện.
Nghiêm Đông Kỳ đem mặt hắn đẩy ra: “FML, đánh răng chưa mà đòi hôn, em biến thái vừa thôi.”
“Chê em sao?” Hàn Dĩ Nặc rốt cục mở mắt, cười toe với hắn, sau đó dán sát lại, hơi cúi đầu ở trên môi hắn đụng một cái.
Nghiêm Đông Kỳ cũng cười: “Đúng đấy, cũng không ngờ lại ghét muốn chết.”
Sau đó ló đầu ở trên đôi môi mềm mại của thanh niên hôn một hơi dài, hành động mang theo âm thanh rõ ràng vang lên trong phòng.
Hàn Dĩ Nặc kéo Nghiêm Đông Kỳ về trong ***g ngực xoa nhẹ, hai người xích lõa dán vào nhau không một khe hở, Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy hơi khó chịu muốn co người lui về phía sau, nhưng khi nhìn thấy nụ cười cùng vẻ mặt thỏa mãn của Hàn Dĩ Nặc thì động tác cũng đình chỉ.
“Em có thấy ai ôm như chúng ta sao, sáng sớm hai người đàn ông trưởng thành đã dán vào nhau, hormone phân bố khắp nơi tựa như muốn dời non lấp biển, còn phải dán cùng như trên người dính như cao da chó không bằng?” Nghiêm Đông Kỳ giơ cánh tay ở trên đầu Hàn Dĩ Nặc vuốt ve vài cái, nhìn thấy thanh niên cực kỳ hưởng thụ nheo mắt lại.
Nghiêm Đông Kỳ nhìn đến hạnh phúc: “Có lúc anh thấy nuôi em như nuôi một con cún ấy.”
Hàn Dĩ Nặc nghe xong lời này sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày: “Lời này của anh là đang khen em hay mắng em vậy.”
“Đương nhiên khen em. Chó là người bạn tốt nhất của loài người đấy.” Nghiêm Đông Kỳ cười rộ lên, sau đó đem cánh tay Hàn Dĩ Nặc kéo ra bên ngoài, ở trong ***g ngực hắn trở người nằm thẳng. Vấn đề là khắp toàn thân chỉ cần hơi nhúc nhích đều mang đến cảm giác vi diệu khó chịu khiến hắn chỉ muốn mắng người.
Tay khoát lên ***g ngực nhẹ nhàng vuốt ve, Hàn Dĩ Nặc áy náy nói: “Có phải khó chịu hay không?”
Nghiêm Đông Kỳ vặn vẹo trừng qua: “Anh nói lần đầu tiên làm chuyện này mà đặc biệt thoải mái mới là kỳ quái.”
Vẻ mặt thanh niên càng thêm áy náy, đến gần gò má Nghiêm Đông Kỳ nhẹ nhàng hôn một cái: “Xin lỗi.”
“Chúng ta có thể đừng nói chuyện kiểu ấy được không, nếu em thực sự muốn xin lỗi, thì thanh niên đi đi, ra ngoài nhà bếp mang theo con dao hai hôm trước anh mới mài qua, nhanh chóng, một dao chém xuống trị bách bệnh.” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, lười biếng giơ cánh tay hướng về cửa phòng ngủ chỉ chỉ.
Vẻ mặt thanh niên vẫn rất đau khổ âm u: “Anh cho em xem một chút, có thể nhiễm trùng hay không.”
“*** *** ***, xem cái rắm mà xem, em muốn làm gì!!” Nghiêm Đông Kỳ nhảy dựng ra ngoài, còn kém từ trên giường nhảy lên một cái.
Hàn Dĩ Nặc ôm lấy eo hắn: “Nếu không muốn thì lúc anh tắm xong em sẽ bôi cho anh ít thuốc. trước em có tra trên mạng, cũng mau mấy loại thuốc giảm đau chống viêm rồi.”
“Anh cũng không phải ngắn tay để cho em phải thoa thuốc.” Nghiêm Đông Kỳ vẫn nhẫn nhịn cảm giác không thoải mái nhấc chân ở trên đùi Hàn Dĩ Nặc đạp một cái, sau đó vươn mình ngồi dậy “Hàn đại gia, em có thể đừng như vậy không? Nhìn thế anh cảm giác em đem anh thành người bị ép buộc mà chăm sóc không bằng.”
Thanh niên ngoác mồm muốn phản bác, nhưng lại yên lặng nhắm mắt lại.
Nghiêm Đông Kỳ nói xong câu đó cũng cảm thấy không thích hợp lắm, trở mình quay đầu suy nghĩ một chút, liền thấy một vẻ mặt già nua đang dần dà lan tràn cháy sém trên bãi cỏ. liền nghiêng đầu lúng túng hắng giọng một cái, sau đó mới tiếp tục mở miệng.
“Nói chung mặc kệ là ép hay không ép… ***, ý anh là, đây là chuyện em tình anh nguyện cái này em hiểu rõ, nếu anh thực sự không muốn thì em giờ này nhất định đã bị anh hầm vào nồi áp suất rồi. đừng để hai chúng ta mới ở cùng nhau hai ngày liền đem anh thành một bông hoa xinh đẹp mềm mại đáng yêu được không.”
Hàn Dĩ Nặc cũng vươn mình ngồi dậy, thò người ra ở trên môi hắn hôn một cái: “Không ý gì khác, chỉ là đau lòng anh.”
Nghiêm Đông Kỳ hít một hơi, câu lại khóe môi: “Biết.”
“Thực ra cũng không phải đặc biệt khó chịu, chuyện nhỏ thôi, anh đây là một nam tử hắn thẳng thắn cương nghị, cũng không phải loại mảnh mai, nghỉ ngơi một lát là được.” Nghiêm Đông Kỳ ở trên vai hắn nặn nặn, lại bổ sung một câu.
Thanh niên cũng theo đó cười theo, đưa tay xoa nắn vai Nghiêm Đông Kỳ: “Vậy nằm thêm một lúc đi.”
“Đều tỉnh rồi còn nằm cái rắm, nướng đến khó chịu chết rồi, rời giường làm gì thì làm đi.” Nghiêm Đông Kỳ liếc thanh niên một cái, nhưng vẫn theo lời nói của hắn nằm nghiêng xuống.
Hàn Dĩ Nặc một lần nữa đem hắn ôm vào trong ***g ngực, nhắm mắt lại làm cái hít sâu: “Cũng không thể cho em cảm thụ được hạnh phúc mà anh mang lại được à.”
Âm thah trầm thấp dễ nghe của thanh niên từ trên đỉnh đầu Nghiêm Đông Kỳ truyền xuống: “Trước đây em đều nghĩ, nếu sau này có thể cùng với anh một chỗ, sẽ muốn làm tất cả mọi chuyện có thể, nhưng muốn nhất chính là ôm lấy anh đến việc gì cũng không làm, sau đó nói chuyện, vẫn nói chuyện nói chuyện loại kia.”
Nghiêm Đông Kỳ nhịn không được chen vào một câu: “Không đến một lát thì em chắc sẽ đói bụng với khát nước đấy bảo bối.”
Hàn Dĩ Nặc nhìn người đàn ông, thật bất đắc dĩ nở nụ cười: “Chính là không cần cân nhắc, lúc đó cảm thấy chuyện này không có khả năng, cho em vọng tưởng một hồi không được sao? chết đói chết khát cũng đáng.”
“Đây là việc em muốn làm nhất khi ở cùng với anh sao?” Nghiêm Đông Kỳ giương mắt nhìn người thanh niên nở nụ cười, mang theo chút trêu chọc.
Thanh niên ngẩn người, khuôn mặt anh tuấn trong nháy mắt lúng túng cùng do dự, xoắn xuýt một hồi mới mở miệng: “Kỳ thực cũng không phải… Muốn làm nhất chính là chuyện chúng ta làm tối hôm qua.”
Hắn nói xong câu đó mặt liền căng thẳng nhìn qua Nghiêm Đông Kỳ, sợ người trong ***g ngực lần nữa lại phi thân nhảy lên.
“Anh ***, anh liền biết. mẹ nó nếu như chuyện muốn làm nhất của em chỉ đơn thuần ôm nhau tán gẫu thì anh sẽ theo cửa sổ phi thân nhảy xuống, còn không cần mặc quần áo.” Nghiêm Đông Kỳ cười mắng một câu: “Bảo bối, em thành thực như thế lại thú vị thực khiến anh yêu thích.”
Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười, có chút ngượng ngùng mím môi.
“Nói một chút đi, còn có chuyện gì muốn cùng anh làm khi ở cùng nhau, để cho anh cảm nhận em có bao nhiêu yêu anh nào.” Nghiêm Đông Kỳ lười biếng trỏ mình, dựa lưng vào ***g ngực nóng hầm hập của Hàn Dĩ Nặc.
Rõ ràng là thời tiết mùa hè có thể đem người nóng bay, nhưng hai người ôm nhau cùng một chỗ lại không chút cam lòng buông tay. thanh niên phía sau nở nụ cười, Nghiêm Đông Kỳ cảm nhận được từ ***g ngực Hàn Dĩ Nặc truyền tới chấn động nhẹ nhàng, có chút thích ý dựa vào gần hơn.
Hàn Dĩ Nặc ở trên vành tai liếm một cái, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Thực ra cái gì cũng muốn, nghĩ muốn cùng anh cùng một nơi, mỗi lần anh nấu ăn sẽ từ phía sau ôm lấy, sau đó chính mình sẽ học nấu ăn nấu cho anh ăn, vế sau đang trong thời gian học tập bồi dưỡng.”
“Anh làm cơm em nếu dính trên lưng ông, vậy anh sẽ đem chiếc nồi tới tấp vả vào mặt em đấy bảo bối.” Nghiêm Đông Kỳ híp mắt nở nụ cười.
“Hơn nữa chuyện này không phải em đã sớm làm rồi sao, gần như mới qua ngày đầu tiên đó, lúc anh còn xào rau, em đang ngủ trên ghế salong, kết quả không đến một lúc đột nhiên dán tới đem cằm đâm trên bả vai anh. Em nói xem anh ở một mình quen rồi, tự dưng bị em làm thế sợ đến mức nhảy dựng, cảm giác như mình bị giảm thọ 10 năm.”
“Vậy sao lúc ấy anh bình tĩnh như vậy.” Hàn Dĩ Nặc oán giận một câu.
“Giả vờ, giả vờ, em hiểu không? Lúc đó nếu nóng lòng ở trước mặt em dựng nên hình tượng anh trai cao to uy mãnh sao, hai chúng ta lúc ấy cũng không thân không quen, em nói anh phải sợ hãi mà rít gào một tiếng, vậy chẳng phải quá mất hình tượng.”
Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười: “Thế nhưng nhìn qua chẳng giống nhau lắm. Em lúc ấy muốn ôm anh, nhưng vừa sợ anh tức giận, tâm trí đấu tranh thật lâu. hơn nữa hồi ấy rất… nói thế nào nhỉ, luôn cảm thấy không an lòng, hiện tại nhớ lại thấy bản thân có bao nhiêu ngu ngốc. nhưng lại đặc biệt thuần khiết muốn ôm anh một lát.”
“Lúc ấy ôm anh là đặc biệt thuần khiết, vậy ý em là hiện tại ôm anh cũng ôm luôn tư tưởng *** tà sao?” Nghiêm Đông Kỳ nghe đến bật cười.
Hàn Dĩ Nặc không để ý đến hắn, sau đó tiếp tục nói: “Ngoại trừ cái này, còn muốn cùng nhau đi dạo phố, cùng đi du lịch, cùng nhau mặc đồ tình nhân, nói chung không cần quá lãng mạn, chỉ cần ở cùng nhau là tốt rồi.”
Nghiêm Đông Kỳ rướn thân ở trên mặt thành niên vuốt ve một cái: “Bảo bối của anh, em nói cho anh, em không phải trốn anh xem tiểu thuyết ngôn tình?”
Không đợi Hàn Dĩ Nặc nói tiếp, hắn vừa bồi thêm một câu: “Em nghĩ xem em không cân nhắc nghĩ ngợi chuyện gì liền suy tính tình tiết kiểu này? một người đàn ông trưởng thành mười tám mười chín tuổi cùng người khác không chút nào giống nhau.”
Hàn Dĩ Nặc yên lặng nghe Nghiêm Đông Kỳ nói hết lời, mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, đợi một lúc sau mới chậm rãi mở miệng, vẻ mặt vừa chăm chú vừa chân thành: “Bởi vì nếu như ngay cả loại ảo tưởng này cũng không thể, em có lẽ sẽ bị nghẹn thành bệnh thần kinh cũng không biết chừng. Nếu như ngay cả tưởng tượng đến cảnh em với anh ở cùng một nơi, thì ngày ấy sẽ có biết bao gian nan.”
Nghiêm Đông Kỳ ngây ngẩn cả người, nhìn thanh niên không biết nên nói cái gì cho phải.
“Có điều cũng rất may mắn chúng ta ở cùng một chỗ, thật tốt.” Hàn Dĩ Nặc nói xong lời này lại lộ ra một nụ cười đẹp trai.
Nghiêm Đông Kỳ dừng một chút, sau đó ánh mắt rất ôn nhu nhìn Hàn Dĩ Nặc, lộ ra một nụ cười người thanh niên yêu thích: “Chuyện này không phải đơn giản, chỉ cần nhớ lại mấy việc kia rồi hai chúng ta sẽ làm từng việc không phải tốt sao, thời gian còn dài mà.”
Thanh niên tựa hồ đầy mặt cảm động, ở trên mi tâm Nghiêm Đông Kỳ hôn một cái: “Được.”
Hai người rất yên tĩnh nhìn nhau một lúc, Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên nở nụ cười: “Hai ta như vậy có phải là rất ngu ngốc?”
Người đàn ông nở nụ cười sau đó giơ tay theo sống lưng Hàn Dĩ Nặc vuốt ve: “Bảo bối, hai ngày sau chúng ta đến chỗ chị em một chuyến, thế nào?”
“Ừm.” Hàn Dĩ Nặc gật gù, sau đó đem hắn áp sát tiến vào trong ***g ngực, nhắm mắt lại phát sinh một tiếng cười thõa mãn.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
12 chương
76 chương
64 chương
39 chương