Chất Tử Vu Li
Chương 1
Thiên hạ hiện nay, chiến loạn nổi lên khắp tứ phương, quần hùng tranh giành, bá vương giữa thời kỳ loạn thế này là Đông Ly vương Hách Liên Mặc, Hách Liên Mặc là kẻ thập phần dã tâm, trong đám con của tiên đế, thì Hách Liên Mặc là Nhị hoàng tử, nhưng do là con của thiếp, nên vương vị tuyệt nhiên không đến phần hắn. Thế nhưng, hắn tuy nhìn qua đích thị một nam nhân yếu đuối, nhưng năm đó chính hắn thông đồng cùng em ruột là Cửu hoàng tử giết Thái tử đoạt vị, những năm sau đó bọn họ tiếp tục tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, các hoàng tử khác kẻ thì bị giết kẻ bị lưu đày. Nghe đồn, tiên đế cũng là do bọn họ hạ độc giết chết, nhưng đó là chuyệnbí mật trong cung, ai dám ra ngoài nói bừa. Huống hồ, giờ đây lời nói của Đông Ly Hách Liên Mặc là lệnh trời, những ai đem truyện này ra nói huyên thuyên, kẻ nói đích thị chán sống.
Hách Liên Mặc chỉ có một đệ đệ, chính là Cửu hoàng tử năm đó, giờ trở thành Vũ Thân vương Hách Liên Quyết. Thiên hạ đồn đại rằng Hách Liên Quyết là người máu lạnh, tính tình người này kẻ khác nhìn không thấu, âm tình bất định, hơn nữa Đông Ly vương mặc dù nhẫn tâm, nhưng đối với đệ đệ này lại vô cùng yêu mến. Nghe nói Hách Liên Mặc lúc nhỏ tính cách đa nghi, sau khi Kính phi sinh hạ Hách Liên Quyết, Hách Liên Mặc nhất quyết không chịu giao Hách Liên Quyết cho nhũ mẫu, vì thế Hách Liên Quyết là do một tay Hách Liên Mặc nuôi nấng, cảm tình tất nhiên không thể giống như bình thường được. Cho nên cho dù Hách Liên Quyết có sở tác sở vi(làm càn), Hách Liên Mặc vẫn nhắm mắt cho qua.
Đầu tháng chín là sinh nhật thứ hai mươi ba của Vũ Thân vương, từ trước đến nay Vũ Thân vương đều vung tiền tổ chức một cuộc vui lớn, từ Đồng Bálà quản gia Vũ Thân vương phủ đến đương kim Thánh thượng, trong kinh thành thất phẩm tiểu quan đều mời không sót một ai. Vũ Văn Anh cũng không nghĩ là mình cũng nhận được thiếp mời, thật vậy, y chỉ là một chất tử đáng xấu hổ, Tây Đoan quốc mấy năm gần đây chiến tranh liên miên, quốc lực dần dần suy yếu, Tây Đoan vương không còn cách nào khác, đành phải cầu cứu Đông Ly quốc hùng mạnh. Đông Ly đưa ra rất nhiều điều kiện, Tây Đoan vương tất nhiên không còn cách nào ngoài việc đáp ứng, không chỉ vậy, còn dâng thập tam hoàng tử Vũ Văn Anh sang làm chất tử.
“Thập tam Hoàng tử? Thập tam Hoàng tử?” Người hầu nhìn thấy Vũ Văn Anh đang cắn môi trầm mặc, liền nói to hơn, tuy rằng cung kính xưng y là Thập tam Hoàng tử, nhưng căn bản là trong mắt lại chẳng coi y ra gì.
“Ân? Tả tổng quản, có chuyện gì vậy?” Vũ Văn Anh lấy lại tinh thần, vội trả lời Tả tổng quản.
Tả tổng quản ngẩng đầu lên hừ vài tiếng, nói: “Khả thiên vạn lần không nên đến muộn, ngài cũng đừng có trách ta nói lắm, tính tình Vương gia ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng phải nhịn ba phần, nếu lúc đó ngài chẳng may làm phật ý ngài ấy,” Tả tổng quản lạnh lùng hừ một tiếng, “Kết quả chỉ có đường sống không bằng chết.”
Vũ Văn Anh gật đầu nghe lời: “Ta biết rồi Tả tổng quản, ta nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Tả tổng quản khinh thường nhìn y một cái, thanh âm dò xét lại xướng lên: “Biết là tốt, vậy ta quay về phủ Vương gia đây.”
Tả tổng quản vừa cất bước, Vũ Văn Anh ngơ ngác nhìn bóng mình trên mặt hồ, hàng mi như bóng ma đọng trên khuôn mặt tái nhợt, cả thân mình toát lên vẻ mỏng manh khôn cùng, giống như chỉ cần gió thổi là sẽ bay mất. Cả người y bỗng run rẩy, y chán ghét nơi này, thực sự rất chán ghét! Bởi vì cái thân phận đáng xấu hổ này, vương công đại thần nào lại coi y là con người? Ra sức lăng nhục hắn, bất kể là thể chất hay tinh thần. Đôi khi y muốn một đao kết liễu sinh mệnh của mình, nhưng lại nghĩ đến mẫu thân nơi Tây Đoan xa xôi, bảo bà phải làm thế nào để lòng thanh thản? Mục phi thực ra cũng không được sủng ái, năm đó thân phận chỉ là một hoán y nữ (thị nữ lo việc giặt giũ), thị nữ xếp hạng thấp nhất, bởi vì Tây Đoan vương sau một lần say rượu sinh hồ đồ mới có Vũ Văn Anh, còn bà do sinh được long tử nên được phong làm Mục phi. Từ nhỏ trong đám huynh đệ, Vũ Văn Anh nhiều lần bị khi dễ, Tây Đoan vương thậm chí còn không biết mình có một đứa con trai là y, nhưng khi chọn người làm chất tử thì lại nghĩ ngay đến y.
Theo như tập tục thời trước, chất tử sau khi quay về nước so với thái tử vẫn có ưu tiên hơn trong việc thừa kế vương vị, nhưng từ cổ chí kim, chất tử có thể an toàn về nước liệu có mấy, Vũ Văn Anh còn nhớ lúc y nhận được thánh chỉ, Mục phi ôm y mà lòng buồn muốn chết, khiếny tự hứa nhất quyết phải sống sót trở về. Chỉ là y có thể cầm cự cho đến lúc đó hay không?
Mẫu phi, ta rất muốn trở về với người……
Nước mắt theo mi mắt rưng rưng rồi trào ra.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
167 chương
27 chương
159 chương
8 chương
101 chương