Sau khi xuyên thành beta giả thì bị cắn
Chương 1 : Chia tay
"Khu nhà tổng hợp có một Omega đang phát tình!"
"Đệt! Có ai gọi cảnh sát chưa?"
" Hình như là rồi, tao nghe nói Alpha ngồi cạnh Omega đó đã bị dẫn dắt phát tình luôn rồi*." raw: "报警了,听说就坐omega旁边的那个alpha被动引发结合热了。" Mình cũng không biết để như nào nữa. Đại khái là alpha ngồi cạnh bị tin tức tố của O phát tình nên phát tình theo hay sao í.
"Phụt... năm nay tin tức tố của Omega còn lên kế hoạch trước khi phát tình à?"
" Này, chuyện xảy ra ở phòng học nào thế, sau này tao sẽ không đến đó tự học nữa. "
" Mà mày có biết Omega và Alpha đang phát tình kia là ai không? "
" Ai "
" Là Doãn Tân Thần và Giản Diệc."
"...... "
"...... "
"...... "
Ngay khi hai cái tên này vừa hiện lên, bên dưới liền xuất hiện một loạt dấu ba chấm.
Mọi người trong ban 6 đều biết rằng Giản Diệc và Việt Phỉ là cặp đôi AB hiếm hoi trong trường, từ lúc năm nhất, quan hệ hai người đã rất tốt, họ cũng là một cặp nổi tiếng của ban 6. Không ai nghĩ rằng sẽ tương lai xảy ra tình huống lúng túng như bây giờ.
Với tính cách cứng đầu không chịu thua của Việt Phỉ, sau khi cậu ta biết chuyện chắc chắn sẽ nổi điên.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, một ava với mái đầu xanh đậm* đột nhiên xuất hiện trong lớp với dòng chữ.
*chắc ý ở đây là bị cắm sừng ( trong tiếng Trung màu xanh = cắm sừng?)
"Yêu thương, gửi đến những lời chúc tốt đẹp nhất cho hai người."
????
"Chia, chia tay à?" Thật lâu sau,một người trong group cũng lấy hết can đảm đáp lời Việt Phỉ.
"Ừ." Với vài chữ ngắn gọn, Việt Phỉ trở lại cuộc sống độc thân.
Sau khi gửi đi hai thông báo, Việt Phỉ hài lòng tắt máy, nằm xuống giường, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Việt Phỉ hiện tại không phải là Việt Phỉ thật sự của thế giới này. Một tuần trước, cậu đột nhiên xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà đồng nghiệp trong cửa hàng đọc trộm, đợi bảy ngày cuối cùng cũng đợi được đến lúc điểm mấu chốt của cuốn chuyện này xảy ra:nam chính A và nam chính O buộc phải đánh dấu nhau vì kỳ phát tình đột ngột.
Cảm ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng trở lại thành người độc thân.
Mặc dù nam chính Giản Diệc là một A chất lượng cao trong thế giới ABO này, nhưng Việt Phỉ không thể chấp nhận được tình trạng mỗi ngày đều phải lo lắng bạn trai sẽ bị cưỡng ép mà cắm lên đầu cậu một cái sừng. *
* Đoạn này hơi rối xíu, ý là bạn trai của Việt Phỉ bị cưỡng ép phát tình -> đánh dấu O-> cắm sừng Việt Phỉ.
Cứ để nam chính A và nam chính O vui vẻ hạnh phúc bên nhau, cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ nữa.
Mang theo lý tưởng cao đẹp, Việt Phỉ nở nụ cười chuẩn bị đi vào cõi mộng mơ, trong mơ tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp sau này, vừa có tiền vừa nhàn hạ, chỉ cần không tự tìm đường chết là có thể sống cả đời không buồn không lo trong sách.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, một tuần sau, khi đang trên đường trở về ký túc xá sau giờ học, Việt Phỉ bắt gặp Giản Diệc và Doãn Tân Thần đang nắm tay nhau đi về phía cậu.
Chu kì phát tình thường diễn ra trong 7 ngày, thời gian cũng vừa đẹp, hai người này vừa mới xuống giường đúng không? Việt Phỉ dừng lại, lùi xuống một bước.
Trong sách, Việt Phỉ ở bên ngoài khu tổng hợp đợi hai người bảy ngày, không ngờ bây giờ cậu không đi tìm, hai người này lại chủ động tới.
"Tiểu Phỉ, anh..." Giản Diệc nhìn vào đôi mắt của Việt Phỉ, trong mắt toàn là bi thương ân hận.
Nắm tay Doãn Tân Thần chặt như vậy còn tỏ vẻ buồn khổ với tôi? Việt Phỉ âm thầm phỉ nhổ trong lòng.
"Không cần giải thích, chúng ta đã chia tay, tôi chúc phúc cho hai người." Việt Phỉ giơ tay phất cờ trắng đầu hàng, không muốn tốn thời gian tiếp xúc vào bọn họ.
Cậu nhớ rằng trong nguyên tác, nhân vật Việt Phỉ này là một phản diện làm nền, sau sự cố sẽ xích mích rồi chia tay với Giản Diệc, sau đó lại phát điên đi quấy rối Doãn Tân Thần, kết cục chờ đợi cũng chỉ có thể là cực kỳ thê thảm.
Hôm nay Việt Phỉ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đó nữa, hơn nữa cậu cũng không có tình cảm với Giản Diệc, cho nên cậu cũng muốn tránh hai người này càng xa càng tốt.
Giản Diệc khàn giọng nói: "Tiểu Phỉ, anh có lỗi với em."
Việt Phỉ xua tay nhanh chóng: "Không, tôi đáng bị như vậy."
Doãn Tân Thần rút tay ra khỏi tay Giản Diệc: "Tôi không ngờ ngày đó... Đó là lỗi của tôi, Việt Phỉ, Giản Diệc rất thích cậu. Tôi sẽ trả cậu ấy lại cho cậu. Hôm đó chỉ là tai nạn thôi. Tôi sẽ chuyển trường và rời khỏi đây. "
Việt Phỉ: "..."
Hỏi nhỏ một câu, cậu có hiểu tôi nói gì không vậy?
"Không cần, tôi ngại bẩn." Nếu cậu ta không hiểu được tiếng người, Việt Phỉ cũng lười nghĩ ra cách nói uyển chuyển hơn.
Cậu vừa dứt lời, sắc mặt của hai người đối diện lập tức chuyển từ trắng sang xanh.
Sau khi nói ra những lời này, Việt Phỉ xoay người, sải bước thật nhanh đi vào tòa ký túc xá.
Đi chậm nhỡ bị đánh thì làm sao...
Vừa bước vào cửa, ba người bạn cùng phòng đều nhìn cậu chằm chằm.
"Mày không sao chứ?"
Họ vừa chứng kiến toàn bộ trận cận chiến đẫm máu hai chọi một từ trên ban công.
Việt Phỉ không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu: "Tao rất khỏe"
"Alpha và Beta thực sự không thích hợp ở cùng nhau đâu. Lần này coi như là một bài học, sau này mày sẽ tìm được một người tốt hơn." Bạn cùng phòng an ủi Việt Phỉ.
Việt Phỉ đặt cặp sách xuống, lấy một phích nước ra, rót vào cốc nước hình con sói, từ từ nhấm nháp.
"Tao thực sự rất ổn, các cụ đã nói, nếu muốn sống thật tốt, trên đầu nên có vài chiếc sừng."
Ba người bạn cùng phòng: "..."
Không giống như ký túc xá chỗ khác không cho phép dùng nấu cơm trong phòng, ở mỗi tầng của ký túc xá đều có một phòng bếp nhỏ xinh. Việt Phỉ đặt phích nước xuống, hỏi đám bạn cùng phòng: "Ăn tối chưa? Tao nấu cháo trước khi đến lớp, hầm đến giờ chắc cũng xong rồi."
" Tao chưa ăn" Ba người đồng thanh trả lời.
Cả tuần nay, không biết có phải Việt Phỉ bị kích thích nặng nề quá nên quay sang tra tấn bọn họ, ngày nào cũng nấu cháo nấu canh thơm lừng trong ký túc xá, bọn họ gần như thèm muốn chết.*
* có thể ý ở đây là nấu mà không cho 3 người ăn
"Cùng nhau ăn đi." Việt Phỉ cười hiền hậu.
Dù sao cậu cũng nấu rất nhiều.
...
Buổi tối, sáu con mắt nhìn chằm chằm Việt Phỉ bê ra một chiếc bồn ngâm chân, rồi lại nghe thấy tiếng cậu thở dài đầy thỏa mãn sau khi cho chân vào, rốt cuộc cũng hỏi điều đã kìm nén bấy lâu nay.
"Gần đây mày chăm sóc sức khỏe kĩ thế?"
Việt Phỉ rút điện thoại từ túi quần ra, thản nhiên gật đầu: "Ừ, đề phòng đột tử."
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
242 chương
120 chương
10 chương
361 chương