Thời tiết không được tốt, giống như bầu trời muốn nổi mưa giông, lúc hai người ngồi trên xe có điều hòa còn may, kết quả vừa xuống xe liền bị một cỗ oi bức nóng nực mạnh mẽ táp vào mặt. Hắn chống tay lên cánh cửa xe một lát để thích ứng rồi đóng lại, cùng Hàn Dĩ Nặc đi về hướng nghĩa trang. Mẹ Hàn Dĩ Nặc chọn được mảnh đất rất tốt, năm ấy khả năng không có gì đặc sắc, hiện giờ lại phát triển thành một mảnh đất có kinh tế, phóng tầm mắt sang bên cạnh là một hàng bia mộ màu đen nhìn qua cực kỳ đồ sộ. Ngoài cửa chính có vài ông bà bán hoa cúc lải rải, trên đầu mang chiếc mũ che nắng vành rộng. Chắc một phần do khí trời hôm nay không tốt nên người đến nghĩa trang không nhiều, vài người tụm năm tụm ba tựa bên tường tán gẫu, nhìn thấy người đến cũng không tình nguyện đi tới. “Chờ một chút.” Nghiêm Đông Kỳ do dự một chút, kéo theo Hàn Dĩ Nặc bên người, tìm một bà cụ già quen mặt mua hai bó hoa bách hợp. Bà cụ kia nghe được ý tứ trong lời của Nghiêm Đông Kỳ, nhìn ánh mắt của hắn quả thực giống như nhìn thấy đứa con ruột li tán nhiều năm, Nghiêm Đông Kỳ lúng túng nở nụ cười, có chút khó chịu lôi kéo Hàn Dĩ Nặc đi vào nghĩa trang. “Làm gì mua hoa chứ, ngày nắng to thế này để đấy một lát chẳng phải héo rồi sao, nhìn qua chẳng đẹp gì, còn thấy buồn rũ.” Hàn Dĩ Nặc đem bó hoa trên tay Nghiêm Đông Kỳ cầm lấy, sau đó đặc biệt tự nhiên cầm lấy muốn kéo tay Nghiêm Đông Kỳ. Nghiêm Đông Kỳ nghiêng người né một cái: “Nơi này đều mấy ông cụ bà cụ bảy tám mươi tuổi, nhất định không tiếp thu được chuyện này đâu, nhỡ may bọn họ thấy hành động của chúng ta đồi phong bại tục, tức giận đến mức đội thổ lên thì xong đời.” Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười, vẫn đưa tay nắm lấy: “Không có chuyện gì, chờ mọi người đụng tới hai chúng ta, em sẽ bảo vệ anh.” Bàn tay của thanh niên rất nóng ấm, theo một bầu không khí bức bối bên ngoài cũng chỉ cần một lúc liền tràn đầy mồ hôi, thế nhưng Nghiêm Đông Kỳ không tránh ra, cười mắng câu “Không biết xấu hổ.” Sau đó im lặng để Hàn Dĩ Nặc nắm tay tiến về phía trước. “Phải mua hoa chứ…” Nghiêm Đông Kỳ nhớ tới câu hỏi lúc nãy của Hàn Dĩ Nặc, một bên bước trên bậc thang lười biếng trả lời: “Con gái đều thích hoa không phải sao, hôm nay đã nghĩ đến việc nói ra chuyện kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ thế này thì trước tiên cũng phải mua hoa nịnh hót mẹ cùng chị gái em chứ.” Hàn Dĩ Nặc nghe xong lời này hít một hơi: “Chị cùng mẹ của em chỉ thông báo một tiếng là được, cha mẹ anh mới khó nịnh hót đây. em chỉ nghĩ lát trở về ăn cơm cùng với cha mẹ đã muốn khóc rồi.” Nghiêm Đông Kỳ khiêu mi nở nụ cười: “Vậy chẳng phải lại quá dễ dàng sao, mẹ anh có bao nhiêu thương yêu em, em chỉ cần quỳ gối xuống trước mặt bà khóc lóc một hồi là được, bảo đảm nhìn em khóc tâm bà ấy cũng nát.” “Vậy được, em sẽ ấp ủ ý này một lúc.” Hàn Dĩ Nặc cũng quay đầu cười với hắn, đến bậc thang cuối cùng, hơi thở Nghiêm Đông Kỳ đã có chút thở không ra hơi, Hàn Dĩ Nặc duỗi cánh tay đặt trên eo hắn nhẹ nhàng nâng một cái. Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút, đưa tay đem tay của thanh niên từ trên eo vỗ xuống: “Có văn hóa chút đi.” Hàn Dĩ Nặc hướng về xung quanh nhìn một vòng: “dù sao xung quanh cũng không có ai.” Cách hai giây vừa bổ sung một câu: “Có người em cũng không sợ.” “Ai u, không nghĩ tới can đảm của em lớn như vậy đấy bảo bối.” Nghiêm Đông Kỳ ngoắc ngoắc khóe miệng, vươn người lấy lại hai bó hoa ôm vào trong ***g ngực, cất bước đi tới bia mộ của Hàn Giai cùng mẹ Hàn Dĩ Nặc đi tới. Người đàn ông hít sâu một hơi sau đó đem hai bó hoa bách hợp đặt trước mộ, liền đứng thẳng người, cúi đầu nhìn chằm chằm vào khoảng không hư vô một lát, thấp giọng mở miệng. “Hôm nay là tôi đề nghị với Hàn Dĩ Nặc tới thăm hai vị, chuyện này thế nào đi nữa cũng muốn nói với hai người một tiếng…” ánh mắt của Nghiêm Đông Kỳ đều lướt qua lướt lại hai khối bia mộ, cau mày gãi gãi tóc: “Quên đi, tôi nghĩ từng người từng người nói thì tốt hơn.” “Chuyện là, Dì à. Con là Nghiêm Đông Kỳ, trước là bạn trai của con gái dì, bây giờ là bạn gái của con trai dì…” Nghiêm Đông Kỳ nói câu này nghe có vẻ thuận, phản ứng một lát mới thấy chính mình rất ngu ngốc. “… A, không đúng, bạn trai.” Nghiêm Đông Kỳ đến hành động muốn bóp nát trái tim mình cũng có. “Chuyện này cũng thực sự rất khó tin, cũng có thể vì con cùng với người nhà dì có duyên phận. Vì lẽ đó, dì, con ghé thăm ngài một chút, sau đó… phỏng chừng chuyện này dì trong chốc lát cũng chưa thể tiếp thu, thế nhưng con cảm thấy con với Hàn Dĩ Nặc ở cùng một chỗ rất hợp nhau, sẽ sống lâu dài.” Nghiêm Đông Kỳ suy nghĩ một chút vừa bổ sung một câu: “Con không muốn nói sẽ đối xử với hắn một trên mọi mặt, Ài, đối tốt với nhau không phải là chuyện của hai người sao? giúp đỡ lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau, cùng nhau xây dựng một cuộc sống tốt là được rồi.” Hàn Dĩ Nặc vẫn trầm mặc đứng phía sau Nghiêm Đông Kỳ, hắn thực sự không rõ trong lòng mình đang có tư vị gì, vừa chua xót vừa cảm thấy cảm xúc như muốn bành trướng khiến hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Nghiêm Đông Kỳ không dời mắt nổi. âm thanh Nghiêm Đông Kỳ vừa êm tai vừa ấm áp, hắn tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt người trước mặt, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra lúc Nghiêm Đông Kỳ nói lời này vẻ mặt sẽ cực kỳ nghiêm túc. Nhất định vừa ôn nhu vừa đẹp trai. Người thanh niên cảm thấy, bản thân đời trước gian nan tích đức nên hiện tại mới gặp được người đàn ông này, như vậy thực sự đáng giá. Hắn có chút không kìm lòng được bật thốt lên: “Em nhất định sẽ tốt với anh.” Sau đó hắn nhìn thấy người đàn ông quay đầu, vừa bất đắc dĩ vừa ôn hòa nhìn hắn, khóe môi kéo ra một cái tươi cười: “Chừa chút mặt mũi cho anh được không, em nói như vậy có vẻ như anh thực sự không có bao nhiêu giác ngộ.” “Em nhất định sẽ tốt với anh.” Hàn Dĩ Nặc lại lặp lại một lần. Nghiêm Đông Kỳ thẳng thắn xoay chuyển thân người cười nói: “Biết rồi bảo bối.” Hắn dừng một chút liền quay đầu về bia mộ Hàn Giai đi tới. tuy rằng chỉ nhìn một tấm bia, nhưng Nghiêm Đông Kỳ vẫn cảm thấy có chút lúng túng. Cảm giác mang theo bạn trai đương nhiệm đi chào hỏi bạn gái trước đây thực sự chẳng khác gì một vở kịch thần kinh, khiến bản thân Nghiêm Đông Kỳ thấy cực kỳ đau “Bi”, đáng sợ nhất chính là hai người còn là chị em ruột. Vẫn rất thân thuộc đi. Hắn đây con mẹ nó so với nội dung vở kịch tiểu thuyết còn muốn trâu hơn nhiều. Hắn lớn như vậy cảm thấy đã xem qua những kịch cẩu huyết bản với mấy thiếu nữ xinh đẹp với chiến sĩ, vấn đề là hắn giờ lấy ra so sánh cũng vẫn đúng kịch bản chiến sĩ cũng thiếu nữ xinh đẹp. “Đã lâu không gặp.” Nghiêm Đông Kỳ nín nửa ngày, nghẹn đến bản thân hoa mắt chóng mặt toàn thân choáng váng vô lực cuối cũng mới thốt ra được bốn chữ. Hắn nghiêng đầu thanh thanh cổ họng, một lần nữa nhìn chằm chằm bức ảnh Hàn Giai trên bia mộ, trên ảnh vẫn là một Hàn Dĩ Nặc có mái tóc đen dài như thác nước, cằm đầy đặn, rất đẹp, Hàn Dĩ Nặc cùng với cô ấy một chút cũng không giống. “Anh vẫn không đi thăm qua em, luôn Hàn Dĩ Nặc một người tới, nghĩ đến bản thân anh cũng thấy xấu hổ. Nhưng nghĩ tới lúc anh tới cũng không thể nói chuyện gì lại càng nguy.” Nghiêm Đông Kỳ nói xong lời này lại nghĩ tới mục đích của bản thân rồi cười hai tiếng, sau đó trầm mặc lại. Một lát sau hắn lại mở miệng lần nữa: “Những năm nay Hàn Dĩ Nặc sống rất tốt, hắn giống em, thông minh, vì thế thành tích học tập tuyệt vời, anh cũng không phải để tâm nhiều. giờ cũng đã là một sinh viên đại học thuộc dạng trâu bò. Anh xem cũng không phụ lòng em lúc ấy khóc đến chết đi sống lại chờ mong của em với anh.” “Vốn nghĩ chờ tiểu tử này lên đại học thì anh cũng có thể phủi áo bỏ đi, khắc sâu một chút công lao cùng một cái tên, giả dạng một người tri thức ưu tú, thế nhưng, … nói thế nào nhỉ, kế hoạch không theo như anh suy nghĩ.” Nghiêm Đông Kỳ cẩn thận tổ chức lại ngôn ngữ, sắc trời bên ngoài càng ngày càng mờ mịt tối tắm, phía Bắc đã mơ hồ nghe thấy tiếng sấm sét vang đến, cả một bầu không khí đen tối khiến nơi đây gần như hiện ra nỗi buồn ý vị. Hắn hơi giơ tay kéo kéo cổ áo T-shirt hai lần, sau đó quệt mồ hôi trên chóp mũi xuống. “Em trai em, nói thế nào nhỉ, là một người cực kỳ cố chấp. nếu như thích một người liền lôi kéo người ta, yêu thích đến phát điên, nếu cố mãi khiến người ta cảm thấy như không yêu thích trở lại thì thấy bản thân chẳng khác gì đang thiếu nợ.” “Tính toán suy nghĩ đâu ra đấy thì hắn cũng không thể đòi hỏi niềm vui từ anh được đúng không. Phỏng chừng tiểu tử này cũng không thích qua người khác, không có kinh nghiệm, cũng không biết ở trước mặt anh giả vờ ngoan ngoãn khôn khéo, chỉ một mình ngồi trong góc im lặng xoắn xuýt, anh nhìn thấy vẫn tường hắn đang trong thời kỳ trưởng thành quá độ, không biết từ sáng tới tối đang suy nghĩ cái gì.” “Kỳ thực hiện tại anh cũng không nói được bản thân sao có thể thay đổi quay lưng với chính kiến của mình như thế, trước đây anh yêu em nhiều như thế nào, sau khi không thích em nữa cũng chỉ chú ý đến mấy cô gái xinh đẹp.” Nghiêm Đông Kỳ cười khẽ, sau đó vừa bổ sung một câu: “Có lẽ là anh cảm thấy tiểu tử này rất tốt, có chút không nỡ lòng bỏ đi để dành cho người con gái khác, thẳng thắn để bản thân tự tiêu hóa.” Hắn lúc nói lời này liền quay đầu liếc nhìn Hàn Dĩ Nặc đang không chút phản ứng cúi đầu xuống, sau đó quay đầu nhìn ảnh Hàn Giai trên mộ: “Nói chung là có chuyện như vậy, anh cùng em trai em ở cùng một chỗ, thế nhưng với em cũng không có một mao tiền quan hệ, em cũng… đừng ở đây tự kỷ. Còn có thể ở cùng một chỗ hay không… có thể nói chuyện, có thể sống với nhau bao lâu thì bao lâu, khẳng định so với em lâu hơn, em cứ nhìn xem cuộc sống tốt đẹp của bọn anh.” Nghiêm Đông Kỳ nói xong câu đó lại thở phào một hơi, sau đó tiếp cận đi tới cúi thấp người xuống, nhìn chằm chằm bức ảnh Hàn Giai một lát. Hắn nhẹ nhàng nhấp môi dưới, chầm chậm đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt xe mái tóc, sau đó đơn giản gõ hai lần. Như là hỏi thăm một chút. Nghiêm Đông Kỳ một lần nữa đi tới bên người Hàn Dĩ Nặc, thanh niên vẫn là cúi đầu không lên tiếng. Hắn thật bất đắc dĩ nở nụ cười, tiểu tử này nhất định là vì nghe thấy hắn cùng Hàn Giai nói chuyện nên bản thân đang trong tình trạng dời non lấp bể loạn thành đoàn. “Sống hay chết thì em nói một tiếng cho chắc chắn đi, một mảnh đất chỉ có hai người chúng ta, em giờ không lên tiếng nghĩ xem có bao nhiêu đáng sợ hả.” Nghiêm Đông Kỳ hướng về trên mặt Hàn Dĩ Nặc dán tới, đưa tay đặt trên eo thanh niên nhẹ nhàng vỗ vỗ. Hàn Dĩ Nặc lúc này mới chịu ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thay đổi gì nhưng âm thanh đã khàn khàn: “Em có thể ôm anh một cái không?” Nghiêm Đông Kỳ nghe xong lời này đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó rất ôn hòa nở nụ cười: “Thế chị em nhỡ may đội mồ lên tát anh một cái vào miệng thì làm sao bây giờ?” Hắn không đợi Hàn Dĩ Nặc đáp lời, đưa tay ở trên mặt thanh niên nhẹ nhàng sờ soạng một hồi, sau đó dán người qua vòng lấy eo hắn: “Ai u có phải nghe xong lời của anh thì đặc biệt cảm động?” “Đúng đấy, cảm động chết rồi.” Hàn Dĩ Nặc ở trên lỗ tai Nghiêm Đông Kỳ hôn một hơi, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nở nụ cười. Mặt Nghiêm Đông Kỳ liền co rút: “Biết chắc lời em nói liền không đáng tin, mới vừa nói ôm còn hôn một cái, Hàn đại gia, em càng ngày càng vô lại.” Hàn Dĩ Nặc cười cười không lên tiếng, nhẹ nhàng thả lỏng Nghiêm Đông Kỳ, sau đó đưa tay đem mái tóc che mắt khêu một cái. “Em đừng làm hành động như vậy? anh tốt xấu gì cũng lớn hơn em đấy, làm thế anh cảm giác anh trai như anh chẳng có cảm giác ưu việt gì.” Nghiêm Đông Kỳ cau mày cầm lấy tay hắn đang vuốt ve, oán giận một câu. Kết quả thanh niên đột nhiên tiến tới, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: anh lớn hơn so với em sao?” Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút, đợi hai giây mới phản ứng được lời này Hàn Dĩ Nặc là có ý gì. Hắn đột nhiên quay đầu nhìn bia mộ của mẹ cùng với chị gái Hàn Dĩ Nặc, có chút không thể tin quay lại trừng hắn: “Em nói hưu nói vượn cái gì đấy, Hàn Dĩ Nặc, em hiện giờ càng ngày càng lỗ mãng.” Hàn Dĩ Nặc thấy không bận tâm nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u: “Anh lên xe chờ em, em cùng với hai người nói vài câu sẽ quay trở lại.” Nghiêm Đông Kỳ gật gù, đưa tay ở trên bả vai Hàn Dĩ Nặc nặn nặn, xoay người rời đi. Thanh niên ở phía sau vừa nhìn bóng lưng của hắn, sau đó mới quay đầu lại nhìn bức ảnh trên bia mộ của mẹ và chị gái. Hắn cùng mẹ chỉ hỏi thăm một chút thì không nói gì nữa. mẹ của hắn mất từ khi hắn còn nhỏ, hiện tại nhớ lại cũng chỉ là những ký ức mơ hồ, cũng không chút sâu sắc, vì thế tình cảm cũng không mấy rõ ràng. “Chị, em cùng Nghiêm Đông Kỳ ở cùng một chỗ.” Thanh niên nói câu này lại nhịn không được lộ ra một cái mỉm cười: “Thời gian từ lần trước đến kể khổ với chị cũng đã được một khoảng thời gian, cũng đủ dài.” “Em hiện giờ đặc biệt hạnh phúc, thật sự. Chị đừng chê em không có tiền đồ, em chỉ cần có hắn ở bên cạnh, thì bản thân đã một tháng cười tươi như hoa trong mộng rồi.” Người thanh niên vốn rất có nhiều lời muốn nói, thế nhưng ngay lúc này lại không biết nói gì cho phải. Chỉ còn lại một bầu không khí oi bức trầm mặc. Hắn nghĩ một hồi mới mở miệng: “Em sẽ đối xử thật tốt với hắn, sau đó cuộc sống của chúng em sẽ thật hạnh phúc. Chị cùng mẹ hãy nhìn xem nhé.” “Ừm.” Hàn Dĩ Nặc nói xong lời này giống như muốn khẳng định lời nói của bản thân, lại gật đầu một cái. “Sau đó nếu có thời gian sẽ trở lại thăm mọi người.” hắn hướng về phía hai bia mộ cúi đầu rồi xoay người rời đi. Không đi được hai bước thì mưa như ấp ủ vài ngày đã gần như rơi xuống, hắn theo bậc thang vội vàng chạy xuống hướng cửa ra nghĩa trang ra ngoài, như gần như xa Hàn Dĩ Nặc đã thấy Nghiêm Đông Kỳ che ô đứng chờ hắn ở cửa. Thân ảnh kia vừa thon dài vừa đẹp trai, quen thuộc giống như tiến sâu vào nơi sâu xa nhất của võng mạc Hàn Dĩ Nặc. Hắn xuyên thấu qua hạt mưa bụi mông lung nhìn sang, chỉ cảm thấy vòng quanh thân hắn đều tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp màu vàng nhạt. Hắn bước nhanh lẻn vào ô, không nói hai lời liền ôm trọn lấy vòng eo thon gọn của người đàn ông, sâu sắc hôn lên môi. Hai người ở cửa nghĩa trang hôn môi một hồi, lúc tách ra còn có thấy hơi thở khó thông, Hàn Dĩ Nặc nhìn con mắt Nghiêm Đông Kỳ đã hiện ra tầng hơi nước, có chút ngượng ngùng nở nụ cười. Nghiêm Đông Kỳ cũng cười lên, trong âm thanh mang theo hơi thở hỗn loạn bất ổn cùng chế nhạo: “Đúng là người trẻ tuổi.” Hàn Dĩ Nặc tiếp lấy ô trên tay hắn: “Làm sao không ở trong xe chờ em?” “Anh nếu ở trong xe chờ em, vậy làm sao có thể nghênh đón được nụ hôn nhiệt tình của em như thế?” Nghiêm Đông Kỳ trêu tức nhìn thanh niên một lúc, hai người liền xoay người đi về phía xe bên cạnh. Kết quả vừa quay đầu liền thấy bên tường nghĩa trang đang trú mưa bên cạnh có mấy ông bà đang trợn mắt há mồm nhìn hai người bọn họ. Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt đến nửa phút, sắc mặt cứng ngắc nhìn mấy vị kia đang nhìn qua, cuối cùng cũng miễn cưỡng nặn ra một cái mỉm cười nhìn mấy ông cụ. thế nhưng mấy người rõ ràng vừa tùy hứng nhưng cố chấp bên kia, mang theo vẻ mặt không thể tin tưởng đầy đầu khó chịu nghiêng mặt qua một bên. Hàn Dĩ Nặc nhịn không được, có chút thiếu thông minh nở nụ cười hai tiếng. “Anh ***, Hàn Dĩ Nặc, con mẹ nó em có phải là kẻ ngu ngốc không!!” Nghiêm Đông Kỳ nghiến răng nghiến lợi, xoay người bước nhanh đi vào trong mưa. Thanh niên cao to miễn cưỡng thu lại ý cười, nhanh nhẹn đi sau, đem ô hướng người đàn ông rồi lệch qua che chắn.