“Em trai tôi, Hàn Dĩ Nặc. Bạn anh, Mục Tử Lễ.” Nghiêm Đông Kỳ giơ tay quấn đống băng gạc chỉ chỉ giới thiệu hai người với nhau, Hàn Dĩ Nặc ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng bên Nghiêm Đông Kỳ một chút, nhẹ nhàng cau mày không nói tiếp. Hắn biết rõ đây là lần đầu tiên thấy người đàn ông này, cũng không biết chuyện gì xảy ra từ đáy lòng sinh ra một tia căm ghét. Mục Tử Lễ bất động thanh sắc híp mắt quan sát vẻ mặt Hàn Dĩ Nặc, mang theo điểm hiểu rõ cũng chút ẩn ý khinh thường, khẽ mỉm cười: “Em trai cậu thật đẹp trai.” Nghiêm Đông Kỳ nhàn nhạt cười: “Đi ra ngoài nói đi. tôi không thích mùi trong bệnh viện.” Mới vừa đi tới cửa bệnh viện Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy bên ngoài trời còn đang mưa, cơn mưa mùa hè vừa nhanh vừa dữ dội, hắn để xe ở quán rượu không lái tới bây giờ nhìn mưa xối xả mới cau mày “Sách” một tiếng. “Đi thôi, tôi đưa hai người trở lại.” Mục Tử Lễ chỉ chỉ chiếc xe dựng bên cạnh. Nghiêm Đông Kỳ cũng không vui khi cho người khác biết địa chỉ nhưng lúc nãy là Mục Tử Lễ lái xe đưa hắn tới. giờ trời mưa cũng hơn nửa đêm, taxi cũng không dễ gọi như bình thường, hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, vậy thì cảm ơn cậu.” Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc yên lặng đứng bên cạnh, dùng cánh tay không bị thương gảy gảy mái tóc lộn xộn ướt mưa của hắn: “Đi thôi.” Nghiêm Đông Kỳ ngồi lên xe Mục Tử Lễ nhìn thấy chỗ ghế phụ phía trước có dính vết máu, nhất thời có chút xấu hổ: “Nhìn xem tôi làm bẩn xe cậu rồi, ngày mai để tôi đi rửa xe cho cậu.” “Không có chuyện gì.” Mục Tử Lễ nở nụ cười, nhìn thấy tay Nghiêm Đông Kỳ không tiện nên thò người ra cài dây an toàn cho hắn. Khí tức tràn ngập nam tính đột nhiên xông tới, Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy rất khó chịu theo bản năng liền hướng về sau tránh né, rồi đột nhiên cảm thấy phản ứng của mình cũng quá rõ ràng, nhất thời có chút lúng túng. Mục Tử Lễ cũng không để ý nhiều, khẽ mỉm cười mở ra map trên xe tìm kiếm địa chỉ của Nghiêm Đông Kỳ. Mặc dù đang mưa nhưng không khí oi bức cũng không giảm đi, Nghiêm Đông Kỳ mở ra cửa xe, nghiêng đầu nhìn bóng đêm âm u ngoài cửa. Hắn đúng là không tức giận, dù sao mở quán bar gặp phải chuyện này cũng rất nhiều, thế nhưng không khó tránh khỏi sẽ cảm thấy xui xẻo. Tuy rằng nhóm thanh niên này vẫn tính là có cách nhìn đời, xin lỗi bồi thường vẫn ngoan ngoãn làm theo, nhưng vừa nghĩ đến quán rượu chồng chất hỗn loan lại từ đáy lòng phiền muộn không chịu được. “Cậu trở về nhớ chú ý vết thương, đừng để dính nước, đừng ăn thức ăn nóng, còn phải đúng giờ uống thuốc nữa.” không khí yên tĩnh bị phá vỡ, Mục Tử Lễ quan tâm mở miệng nói. Nghiêm Đông Kỳ quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, vừa vặn người đàn ông cũng quay đầu nhìn lại, Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “Tôi biết rồi, cảm ơn.” “Đừng ăn đồ ăn có tính kích thích, cũng đừng ăn hải sản. Gần đây đến quán cũng đừng uống rượu, tôi cùng cậu sẽ uống nước trái cây. Còn có, cậu vốn cũng không nghiện thuốc lá, mấy ngày nay đừng hút.” Âm thanh không nhanh không chậm của Mục Tử Lễ truyền đến, ôn hòa, mang theo sự thân mật khó thấy. “… Nha.” Nghiêm Đông Kỳ dừng một chút, sau đó mở miệng đáp lại. Hắn vẫn biết bản thân cùng Mục Tử Lễ cũng không tính quá quen biết, hơn nữa người thân cận nhất với hắn là Chu đại gia, hắn cũng không dặn dò mình như thế. Nghiêm Đông Kỳ nghe thấy lời nói của Mục Tử Lễ, trong lòng cảm thấy cực kỳ quái dị, người ta còn nói những câu rất có lý lại quan tâm như vậy, chính mình nghĩ ngợi làm gì. Hàn Dĩ Nặc vẫn trầm mặc yên lặng ngồi ở ghế sau nghe hai người nói chuyện. Hắn cảm giác thân thể vì mắc mưa mà rét run nhưng khi thấy hai người ăn ý anh một câu tôi một câu lại làm trong lòng hắn dâng lên từng trận ám hỏa (Ám hỏa: âm thầm nổi giận) Bọn họ nói chuyện thân mật với nhau cũng chẳng quan tâm người thứ ba, người đàn ông xa lạ lại cài dây an toàn cho Nghiêm Đông Kỳ, dặn dò quan tâm hắn, chính mình lại ngu ngốc ngồi đàng sau cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, thậm chí đến ngay cả việc Nghiêm Đông Kỳ vào bệnh viện bản thân hắn cũng không biết. Hắn đột nhiên không hiểu bản thân lo lắng chạy đến đây đến tột cùng là vì cái gì, người này rõ ràng là anh trai hắn, tại sao bây giờ bản thân như một người dư thừa. Hàn Dĩ Nặc giương mắt nhìn một chút, qua kính chiếu hậu chiếu ra khuôn mặt người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, thành thục mà anh tuấn, khiến người ta cảm thấy chói mắt, hắn chỉ nhìn một chút sau đó cấp tốc quay đầu đi chỗ khác. Mục Tử Lễ phảng phất cảm thấy có người nhìn liền ngẩng đầu nìn qua kính chiếu hậu nhìn gò má lạnh lùng của thanh niên, bên mép khều lên một nụ cười giễu cợt. Xe ở cửa tiểu khu dừng lại, Nghiêm Đông Kỳ mở miệng, ngữ khí nghe vào rất cảm kích: “Ngày hôm nay thực sự đã làm phiền cậu, vốn là chuyện trong cửa hàng của tôi, còn phiền phức cậu đưa tôi về.” Mục Tử Lễ hơi cười: “Hai ta trong lúc này còn nói những lời này sao? Mau trở về đi, đã trễ thế này nghỉ sớm một chút.” “Ừm.” Nghiêm Đông Kỳ gật gù, Hàn Dĩ Nặc đã sớm xuống xe, ở bên trong mái hiên chờ hắn. “Ngủ ngon.” Mục Tử Lễ nhìn hắn vung tay. Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút, cảm thấy người đàn ông nói ngủ ngon không phải quá vớ vẩn, quả thực ẻo lả đến nở hoa rồi, nhưng nghĩ đến người ta hôm nay bận bịu trước sau chở mình đi bệnh viện còn tự lái xe đưa mình về, cuối cũng cũng không thể làm khác hơn là trả về một câu: “ừm, ngủ ngon.” Mục Tử Lễ dừng một chút lại bổ sung một câu: “dáng vẻ đánh nhau của cậu rất gợi cảm.” Câu nói này đem da gà da vịt của Nghiêm Đông Kỳ nổi lên toàn thân, hắn giả vờ như không nghe thấy xoay người lôi kéo Hàn Dĩ Nặc chạy trối chết. Hai anh em cùng đội mưa chạy vào khu, mãi đến đi vào thang máy rồi đến cửa cũng không ai nói với ai câu nào. Nghiêm Đông Kỳ kỳ thực cũng không giận gì Hàn Dĩ Nặc, lúc trước giọng nói không kiên nhẫn với hắn cũng chỉ vì mình đang cùng mấy đứa thanh niên nói về chuyện bồi thường. Bản thân hắn vẫn cảm thấy chuyện nhỏ nhặt này không cần Hàn Dĩ Nặc nửa đêm chạy tới nên giờ nhất thời mới lười mở miệng. Hai người tiến vào cửa, Nghiêm Đông Kỳ cởi áo khoác để lên giá thuận tiện lau bọt nước trên tóc, nhưng hắn quên bản thân bị thương kết quả đụng phải khiến hắn đau đến hút khí, đầu không có gì nhưng tay lại bị đụng đến đau đớn. “Tê ~” Nghiêm Đông Kỳ thấp giọng giật giật rồi nhìn băng gạc trên tay, may mắn cũng không có chuyện gì mới chuẩn bị vào phòng thu dọn một chút rồi ngủ. Hàn Dĩ Nặc nghe thấy âm thanh của Nghiêm Đông Kỳ liền lo lắng vọt tới, kéo cánh tay bị thương đến trước mặt tỉ mỉ nhìn: “Làm sao vậy? Va phải chỗ nào rồi?” “Đừng đặt gần như thế, chạm đến hai con mắt rồi kìa.” Vừa về tới nhà thần kinh của Nghiêm Đông Kỳ bắt đầu thả lỏng, hắn lập tức cảm thấy buồn ngủ, lười biếng rút tay muốn quay về phòng. dưới tay Hàn Dĩ Nặc hơi dùng sức, bắt được cánh tay của hắn: “Anh hai, chuyện gì thế này?” Âm thanh nặng nề, mang theo chút giận dỗi nhưng kiên định. “Nói lằng nhằng thế làm gì, có gì mai nói, anh mệt mỏi rồi.” Nghiêm Đông Kỳ muốn rút tay về nhưng không có sức lực, tay không chút xê dịch. Hàn Dĩ Nặc không nói lời nào, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Nghiêm Đông Kỳ. “Em nhìn anh làm gì, rửa ráy qua loa chút rồi ngủ đi, đã gần ba giờ rồi.” Nghiêm Đông Kỳ nhíu nhíu mày, xoay người đi trở về, không nghĩ tới lại bị Hàn Dĩ Nặc kéo lại. Sự kiên trì của Nghiêm Đông Kỳ đối với Hàn Dĩ Nặc đã muốn tiêu hao hết, hắn tận lực duy trì giọng điệu ôn hòa bình thường: “Em nếu còn có sức lực thì kiếm chuyện mà làm đi, anh của em mệt rồi, buồn ngủ rồi, anh muốn đi ngủ, em thả tay anh ra được không.” “Tay anh rốt cục là thế nào, đã xảy ra chuyện gì? Còn có Mục Tử Lễ, hắn là ai?” Hàn Dĩ Nặc túm lấy tay hắn không buông ra, bướng bỉnh nhìn hắn. Hắn biết Nghiêm Đông Kỳ sắp tức giận, nhưng hắn cảm giác nếu mình ngay bây giờ không thể làm rõ chuyện này mà đợi đến ngày mai thì hắn nhất định có thể từ sống nhăn răng đến nghẹn chết. “Hàn Dĩ Nặc.” Nghiêm Đông Kỳ thật sự có có chút không cao hứng, hắn giơ lên một cái tay khác: “Đùng” đem bàn tay thiếu niên bỏ xuống, âm thanh bình tĩnh lộ ra chút hờ hững tức giận. Đây là lần đầu tiên hắn nghe Nghiêm Đông Kỳ gọi thẳng tên mình, trong lòng hoảng sợ. “Anh còn chưa trách em không nghe lời chạy đến bệnh viện tìm anh đã đủ lắm rồi, em bây giờ nửa đêm còn bày ra bộ mặt hưng binh vấn tội thế này là sao? em bởi vì thiếu ngủ, đại não không cung cấp đủ máu nên bệnh rồi hả?” Nghiêm Đông Kỳ không trở về phòng, chậm rãi quanh tay ôm trước ngực, đầy mặt không vui. Hàn Dĩ Nặc trầm mặc một chút, cắn môi dưới sau đó mở miệng: “Em nghe anh Hải bảo anh đi bệnh viện, lòng em cực kỳ sợ hãi, chỉ nghĩ ngay lập tức muốn chạy tới để gặp được anh thôi.” Tiểu tử này mỗi lần xuất kỳ bất ý đều đánh thẳng vào lòng của Nghiêm Đông Kỳ khiến hắn không thể nào tức giận, vẻ mặt hòa hoãn hơn, âm thanh cũng mềm nhẹ xuống: “Đã nói không có chuyện gì, chỉ là không cẩn thận nên tay bị thương, anh chỉ nghĩ nửa đêm không muốn em chạy đến.” (Xuất kỳ bất ý: đánh bất ngờ) “Em không hi vọng lúc anh gặp vấn đề thì em là người sau cùng biết đến.” Hai mắt Hàn Dĩ Nặc nhìn chằm chằm Nghiêm Đông Kỳ, nghiêm túc cẩn thận nói. Nghiêm Đông Kỳ nghe được câu này trong lòng ấm áp hẳn lên, một cảm giác tê dại chậm rãi lan tràn toàn thân khiến hắn có chút muồn mỉm cười: “Anh biết em khi nghe chuyện này sẽ bận tâm. Em xem hôm nay em sốt ruột hoảng loạn chạy tới, một chút suy nghĩ cũng không có, chuyện bọn anh là chuyện người lớn, con nít như em đến xem náo nhiệt làm gì, lại không thể giải quyết…” “Em không phải con nít!!” Hàn Dĩ Nặc đột nhiên lớn tiếng đánh gãy lời nói của hắn. “Ai u hơn nửa đêm em rống to cái gì vậy, dọa anh một hồi.” Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên bị thanh âm to lớn của hắn làm hoảng sợ. Hàn Dĩ Nặc bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt, uất ức không cam lòng suốt cả buổi tối cuối cùng cũng tìm được chỗ bạo phát: “Em không phải con nít!! Anh dựa vào cái gì coi em là đứa trẻ!! Em ghét nhất anh như vậy!! Rốt cục đến lúc nào thì anh mới đặt em ở vị trí bình đẳng với anh, có thể thật sự nhìn em!!” Hắn gào thét một trận xong cũng không cảm thấy uất ức trong lòng tiêu tan chút nào, không chút chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Nghiêm Đông Kỳ mà xoay người trở về phòng mạnh mẽ đóng cửa lại. Nghiêm Đông Kỳ quả thật bị giọng điệu này của hắn làm cho mờ mịt, hắn cảm thấy Hàn Dĩ Nặc vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, luôn là người mình sai đánh chỗ nào thì đánh chỗ ấy, chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ này nổi nóng như thế. Bé trai cao hơn hắn, cường tráng hơn hắn đột nhiên trầm mặt xuống rồi nổi nóng, Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy có chút bỡ ngỡ, hắn tự giễu nở nụ cười, bây giờ không thể đem Hàn Dĩ Nặc là một đứa con nít, nổi giận lên tuyệt đối là một người đàn ông thành thục. Nhưng nổi giận vì lý do này cũng quá là vớ vẩn??? Nghiêm Đông Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy khó mà tin nổi, chẳng lẽ là thời kỳ trưởng thành đến nghẹn? Hắn nhớ tới bản thân hồi cao trung có tính tình không tốt đến như thế nào nhưng trong đầu vẫn là em gái em gái em gái. “Bệnh thần kinh.” Nghiêm Đông Kỳ đi ngang qua gian phòng Hàn Dĩ Nặc để tới phòng vệ sinh vẫn nhịn không được nhìn vào cánh cửa phòng Hàn Dĩ Nặc giơ lên ngón giữa. Hàn Dĩ Nặc xông về gian phòng đóng lại liền nghiêng người tựa vào cửa cúi đầu thở hổn hển. Hắn nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi khi nhìn thấy mình nổi nóng, nhưng chính hắn không thể khống chế được mà hướng về Nghiêm Đông Kỳ rống giận. Bởi bản thân không biết vì sao lại không được để ý, không ai quan tâm. Rõ ràng chính hắn gấp gáp đến muốn chết nhưng cái gì cũng không thể giúp, rõ ràng bản thân là em trai của Nghiêm Đông Kỳ nhưng lại không sánh được với một người ngoài thân cận với hắn, còn có… vì cái gì tên Mục Tử Lễ sẽ dùng ánh mắt thoải mái dịu dàng nhìn Nghiêm Đông Kỳ, sẽ thân mật sẽ nói mềm nhẹ quan tâm với hắn… Tất cả những chuyện này khiến hắn vô cùng tức giận, mà làm bản thân chân chính tức giận chính là Nghiêm Đông Kỳ luôn coi hắn là một đứa con nít để chăm sóc, để lo lắng. Kỳ thực hắn bị chuyện này quấy nhiễu phiền muộn rất lâu nhưng vẫn không dám nói cho Nghiêm Đông Kỳ biết, bản thân hắn sợ Nghiêm Đông Kỳ sẽ cười nhạo mình ấu trĩ. Nhưng thực sự hắn không cam lòng, hắn tưởng tượng mình là một người đàn ông bên cạnh Nghiêm Đông Kỳ, sẽ được nhận lại sự quan tâm như thế, cho dù một chút cũng tốt. nhưng bây giờ hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận sự quan tâm chăm lo của Nghiêm Đông Kỳ. Hàn Dĩ Nặc không muốn bản thân vĩnh viễn bị Nghiêm Đông Kỳ chăm sóc, như vậy có nghĩa hắn và Nghiêm Đông Kỳ không cùng một vị trí, theo thời gian trôi đi tâm tư này càng khiến hắn buồn bực phiền muộn không thôi. hô hấp Hàn Dĩ Nặc từ từ bình tĩnh lại, hắn đứng ở cửa một lúc rồi chậm rãi bước tới giường, cởi quần áo rồi nằm sấp xuống. Chỉ cần rảnh rỗi hắn sẽ không tự chủ nghĩ tới Nghiêm Đông Kỳ cùng người đàn ông thân mật ở trên xe, hai người nói chuyện, Nghiêm Đông Kỳ thuận theo, thậm chí có chút nghe lời, chính mình ngồi sau nghe thấy ***g ngực chợt khó chịu buồn rầu. không ăn đồ ăn kích thích cái gì chứ, đừng hút thuốc cái gì chứ, bác sĩ khẳng định đã căn dặn rồi, người đàn ông gọi Mục Tử Lễ cần gì phải nhắc lại một lần nữa, anh trai hắn có phải kẻ ngốc đâu. Hàn Dĩ Nặc có chút bốc đồng suy nghĩ. Hắn càng nghĩ thì càng tức giận, cuối cùng không nhịn được lại từ trên giường trở mình ngồi dậy. Nhưng hắn không có cách nào phủ nhận, chính là, hắn đố kị người đàn ông mình mới gặp qua một lần. Bởi vì hắn hy vọng dường nào, lúc mình nhìn anh trai nói “Anh tạm thời đừng hút thuốc, đối với thân thể không tốt.” người đàn ông này sẽ thuận theo nói một câu: “Anh biết rồi.” đem lời của hắn cẩn thận nghe tới rồi tự chú ý bản thân chứ không phải luôn dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn hắn như nhìn một đứa trẻ rồi sẽ nói một câu: “Thằng nhóc con, quản nhiều quá vậy.” Hoặc là ngay một câu cũng không thèm nói một lần nữa lấy điếu thuốc ra. Ở trên thế giới này, hắn chỉ cần có một người Nghiêm Đông Kỳ là đủ rồi. Vì lẽ đó nếu như anh chỉ cần một người như hắn thì được rồi, không cần người khác, như thế thật tốt bao nhiêu. Hàn Dĩ Nặc tham lam nghĩ. Hàn Dĩ Nặc ngồi trên giường một lúc, sau đó nhẹ nhàng mở cửa, xoay người vào phòng ngủ của Nghiêm Đông Kỳ. Hắn đứng bên giường nhìn khuôn mặt người đàn ông đang say ngủ, cúi người xuồng đem cánh tay bị thương điều chỉnh một vị trí thoải mái.