Bên ngoài thi thoảng vang lên tiếng sấm sét, Hàn Dĩ Nặc ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã mười hai giờ đúng nhưng Nghiêm Đông Kỳ giờ vẫn chưa về nhà. Hàn Dĩ Nặc đi tới vén màn cửa sổ lên nhìn màn đêm nặng nề không trăng không sao bên ngoài, một bầu trời đen kịt chắc chắn chút nữa sẽ có mưa to. Hàn Dĩ Nặc đưa tay mở cửa sổ, gió nóng bên ngoài thổi vào khiến hắn có chút nghẹt thở, đó là hỗn hợp của bụi và mùi tanh. Hắn có chút lo lắng cho Nghiêm Đông Kỳ, nếu bình thường quán bar không có chuyện gì, Nghiêm Đông Kỳ cũng không giống như chủ một doanh nghiệp sáng đi chiều về nhưng cũng phải dạo một vòng bốn quán bar kiểm tra hàng hóa tình hình bên trong, buổi tối trở về tương đối sớm, nếu sau mười hai giờ hắn chưa trở về thì sẽ gọi điện thoại về báo trước. Hàn Dĩ Nặc cầm điện thoại trên bàn lên, không có tin nhắn, không có cuộc gọi nhỡ nào. Hắn do dự một chút, đóng máy vi tính, đi tới phòng khách mở tivi thuận tiện chờ anh hai về, nhưng ấn ấn một vòng kênh vẫn nhịn không được mà ấn số Nghiêm Đông Kỳ gọi đến. Đầu bên kia của Nghiêm Đông Kỳ rất yên tĩnh, mơ hồ còn nghe thấy nhạc saxophone: “Làm sao vậy, còn chưa ngủ?” “ừm… thấy anh muộn như thế vẫn chưa trở về, em nghe bên ngoài có tiếng sấm sợ chút nữa sẽ mưa, gọi điện hỏi anh một chút.” Hàn Dĩ Nặc cầm điện thoại rồi vào phòng bếp, hắn có chút đói bụng, định hâm nóng ít sữa bò rồi bỏ thêm thìa yến mạch. Nghiêm Đông Kỳ “Ừ” một tiếng: “Anh biết rồi, anh chỉ gặp một người bạn rồi nói chuyện vài câu, em đừng bận tâm ngủ sớm đi.” Hàn Dĩ Nặc còn muốn nói vài câu nhưng cuối cùng vẫn im lặng, ngoan ngoãn nói: “Được rồi.” Hắn tựa vào bếp nhìn cốc sữa yến mạch trước mặt, tay không tự chủ nắm chặt điện thoại. từ lúc nghỉ hè đến giờ Nghiêm Đông Kỳ rất hay về nhà muộn, mỗi lần đều nói cùng bạn nói chuyện nhưng không phải Chu Hải. hắn chỉ tưởng tượng thôi đã thấy không vui, đơn giản cũng không nghĩ nữa bưng cốc sữa tới phòng khách ngồi. Hiện giờ Hàn Dĩ Nặc đã từ bỏ việc cân nhắc xem bản thân luôn bị ảnh hưởng bởi Nghiêm Đông Kỳ, vốn vì chuyện này hắn đã rất mệt mỏi, giờ còn muốn tìm nguyên nhân tại sao lại phiền lòng như thế lại càng phiền lòng hơn. Bản thân hắn cũng không phải người thích tự ngược, thẳng thắn yêu như thế nào, làm sao, nhu cầu của mình là gì. Hắn vẫn biết ý nghĩ của mình là đâm bình ném hũ, nhưng hắn cũng không thể đưng trước mặt Nghiêm Đông Kỳ nhìn hắn ồn ào tranh cãi: “Anh nói cho em biết buổi tối anh cùng ai nói chuyện? Buổi tối anh có thể về sớm một chút được không? Đừng hút thuốc uống rượu có được hay không? Có thể hay không ở nhà với em một chút?” Phỏng chừng chỉ cần nói ra lời này thì anh hai sẽ không khách khí mà nhét ông thủy tinh vào miệng hắn nếu không cũng trừng mắt nhìn nói hắn là nước vào đầu chê hắn ấu trĩ. Bản thân Hàn Dĩ Nặc cảm thấy từ dưới đáy lòng muốn muốn quản thúc Nghiêm Đông Kỳ, trước đây không có hắn thì Nghiêm Đông Kỳ vẫn sống vui vẻ hạnh phúc, hơn nữa những việc này người bận tâm đến là chị dâu chứ không phải hắn. Vừa nghĩ tới hai chữ “Chị dâu” Hàn Dĩ Nặc đã thấy ác cảm, hắn không biết bản thân có cùng suy nghĩ với Nghiêm Chỉ hay không nhưng để chính miệng mình nói “Chị dâu” thì đến nhắm mắt lại hắn cũng không muốn nói, nghĩ cũng phiền lòng. _________________ Đại khái là khí trời quá oi bức nên người đến quán bar cũng không nhiều, ngày thường ồn ào náo nhiệt nhưng hôm nay đặc biệt yên tĩnh. Nghiêm Đông Kỳ vừa vào quán đã thấy một đám thanh niên nam nam nữ nữ vặn vẹo bên kia, âm thanh nói chuyện không tính lớn nhưng nhìn cũng biết không phải làm chuyện đứng đắn, uống rượu chẳng khác gì uống nước đến mắt cũng không chớp một cái, mặt cũng không phải người tốt đẹp gì cho cam liền đến nói mấy nhân viên phục vụ chú ý bên kia một chút. Nghiêm Đông Kỳ mới vừa kết thúc cuộc điện thoại của Hàn Dĩ Nặc thì Mục Tử Lễ ngay bên cạnh đã tiếp lời, ánh mắt sâu thẳm mang theo chút chế nhạo cùng đùa giỡn: “Bạn gái? quan tâm cậu như thế?” “A?” Nghiêm Đông Kỳ nhất thời không phản ứng lại, qua một lúc mới bất đắc dĩ cười nói…” bạn gái ở đâu tới chứ, em trai tôi.” Mục Tử Lễ cảm thấy hứng thú nhướng lông mày: “Cậu cùng em trai quan hệ không tệ, tôi cũng có đứa em nhưng quan hệ không tốt lắm, đấu khẩu chẳng khác gì kẻ thù.” “Xem như thế đi, em trai tôi rất ngoan.” Nghiêm Đông Kỳ hơi cười, nhấp một chút ly rượu Volka trước mặt, khối đá trong ly đã tan ra hơn nửa, mùi vị có vẻ hòa tan. Mục Tử Lễ ngồi ở ghế cao bên cạnh, hai người nói chuyện hồi lâu, phỏng chừng chân có chút mỏi nên duỗi thẳng đôi chân ra một chút: “Vậy đúng không tồi, em trai tôi một chút cũng không ngoan, còn đặc biệt hận tôi.” Từ khi hai người quen biết đến này, Mục Tử Lễ vẫn thường đến đây tán gẫu, xấp xỉ tuổi nhau nên dễ dàng nói chuyện, có thể coi là một nửa bạn rượu. Nghiêm Đông Kỳ cũng xem hai người hợp ý, Mục Tử Lễ sáng tác nghệ thuật nhưng không phải kiểu người cổ hủ coi trời bằng vung, hắn trầm tĩnh khiêm tốn, học thức uyên bác cũng coi như là đối tượng tán gẫu tốt nhất. “Hai anh em thì có gì đáng để hận chứ? Vài chuyện chỉ cần nói ra là tốt rồi, cùng chung máu mủ mà.” Nghiêm Đông Kỳ nhẹ nhàng cầm ly cụng với đối phương rồi nhấp rượu. Mục Tử Lễ nâng ly uống một hơi: “Có vài chuyện không phải nói là xong, càng nói càng tệ, anh em chúng tôi cũng chỉ chung nửa dòng máu. Hai người là anh em cùng cha khác mẹ, cha tôi vẫn yêu mẹ, nhưng do gia đình gây áp lực nên mới đem mẹ đuổi đi rồi cưới mẹ hắn, sau đó mẹ hắn biết sự tồn tại của mẹ cùng tôi nên đã tự sát. Đương nhiên sau đó cha cho mẹ tôi một danh phận, vì thế hắn luôn nghĩ chính mẹ tôi hại chết mẹ hắn, cứ như vậy.” Mục Tử Lễ nói rất bình thản, thậm chí đến câu cuối cùng còn nhún vai cười. Nghiêm Đông Kỳ nghe được giật mình, cảm giác chỉ mới ở cùng hắn thời gian ngắn thôi đã nghe đến một vở kịch luân lý gia đình như thế, nhất thời có chút không tiêu: “Cậu chờ một chút, để tôi tiêu hóa.” Mục Tử Lễ cũng không sốt ruột, chỉ mỉm cười ngồi ở một bên nhấm nháp ly rượu. “… Nhà các cậu quan hệ thật phức tạp.” Nghiêm Đông Kỳ rất đồng tình với nụ cười của hắn. Người đàn ông bên cạnh cũng không nhìn hắn, chỉ chăm chú nhấp một ngụm rượu: “Cho nên nói, tôi ước ao có được quan hệ thân thiết của hai người.” “Kỳ thực cũng không phải…” Nghiêm Đông Kỳ cân nhắc người ta đều đem quan hệ phức tạp như vậy nói cho hắn biết, chắc là tin hắn, mình cũng phải ông mất cân giò bà thò chai rượu: “Em trai với tôi cũng không có quan hệ huyết thống gì.” “Không phải em trai ruột?” Mục Tử Lễ sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi xoay đầu lại, trong mắt tựa hồ có ý tứ hàm xúc lóe lên một cái rồi biến mất, Nghiêm Đông Kỳ không thấy rõ, cũng không để ý. Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “ừm, là… em trai của bạn, bạn sinh bệnh qua đời, trong nhà cũng không có bạn bè thân thích nên tôi thuận tiện giúp đỡ hỗ trợ, ngược lại con trai mà, tuổi tác cũng không nhỏ căn bản không cần hao phí tâm tư lắm.” Hắn theo bản năng không nói chuyện liên quan đến Hàn Giai, có một số việc chôn ở trong đáy lòng, có thể cả đời này cũng không muốn nhắc lại. Mục Tử Lễ cũng cười vui vẻ, rõ ràng là một nụ cười đẹp đẽ lại làm cho Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy không thoải mái: “Em trai cậu bao tuổi rồi? đã ở cùng nhau bao lâu?” “quãng thời gian trước vừa qua sinh nhật mười bảy tuổi, đến ngày ấy là tròn một năm.” Nghiêm Đông Kỳ đơn giản trả lời, thuận tiện lại nói thêm hai câu: “Chính tôi cũng không nghĩ sẽ cùng thằng bé thân đến vậy, quan hệ đặc biệt tốt, học giỏi, tôi có cảm giác nhặt được vật báu.” “Thật sao?” Mục Tử Lễ quay đầu lại nhìn hắn, khóe miệng câu lên một nụ cười ý vị thâm trường, Nghiêm Đông Kỳ nhìn không hiểu. Hắn cảm thấy Mục Tử Lễ là một người rất thông hiểu nhưng cũng rất khôn ngoan, mà chính hắn cũng chỉ làm người soạn nhạc, hắn không hiểu nụ cười của người đàn ông này có ý gì, cũng đáp trả một nụ cười nhạt, không nói thêm chuyện của em trai hắn nữa. Nhất thời bầu không khí có chút yên tĩnh, Nghiêm Đông Kỳ đang muốn mở miệng thì đầu quán bar bên kía truyền tới tiếng cãi vã. Hắn đứng lên xoay người đến xem mới phát hiện được là ban nam nữ ồn ào lúc nãy, có hai người đàn ông đứng đối diện nhau, ở giữa là một cô gái mặc váy lam khóc nức nở khuyên bảo. Nghiêm Đông Kỳ hơi nheo mắt, đem ngụm rượu cuối cùng trong ly uống một hơi cạn sạch nhìn Mục Tử Lễ: “Hôm nay cũng muộn rồi, không thể cùng cậu nói chuyện, bằng không cậu về trước đi.” Mục Tử Lễ hất cằm về phía đối diện: ”Không sao chứ?” “Không có chuyện gì, đã gặp rất nhiều.” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, từ trong túi sờ soạng hộp thuốc lấy cho mình điếu thuốc, hắn biết Mục Tử Lễ không hút thuốc lá nên cũng không mời, qua khói bụi mờ nhạt nhìn tình huống ở bên đối diện, cũng không chú ý tới người đàn ông đứng một bên đang dùng ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn mình. Nghiêm Đông Kỳ vốn nghĩ đây cũng chỉ là chuyện hai đại gia tranh dành gái đẹp theo lối mòn cũ, nháo một hồi cũng chẳng phải chuyện lớn gì đang chuẩn bị về nhà tắm rửa nghỉ ngơi. Mới vừa định đi thì thấy mấy đám nhóc choai choai chừng năm sáu người đến, Nghiêm Đông Kỳ ở trong lòng lườm một cái, FML, lại theo thói đời xưa cũ kết bè đánh nhau, cũng không hỏi xem ông đây có đáp ứng hay không. “***” hắn trầm thấp mắng một tiếng, cũng không quan tâm Mục Tử Lễ sao vẫn chưa đi, im lặng liếc mắt cho phục vụ cùng bảo an sang bên mấy đứa nhóc đang lật bàn lật ghế bên cạnh. Bởi vì Nghiêm Đông Kỳ vẫn chưa trở về, buổi tối Hàn Dĩ Nặc ngủ không yên ổn, thẳng đến nửa đêm đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Hắn mơ mơ màng màng sờ đồng hồ báo thức bên giường, đã qua 2h đêm, Nghiêm Đông Kỳ vẫn chưa về. Hắn khó hình dung cảm giác lo sợ bất an trong lòng, nằm trên giường một lúc vẫn quyết định gọi điện thoại cho Nghiêm Đông Kỳ. Nghe thấy thanh âm “Đô”: “Đô” truyền tới, Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, nếu như người nhận điện thoại là một cô gái, vậy chính mình mới là kẻ ngu ngốc. “uy, Tiểu Nặc, muộn vậy rồi sao còn chưa ngủ?” người nghe điện là Chu Hải, bên kia có vẻ ầm ĩ, giống như đang tranh cãi gì đó. Hàn Dĩ Nặc có chút sững sờ, không biết bên kia xảy ra chuyện gì: “Anh Hải? Anh của em đêm nay ở cùng với anh sao? Hắn ở đâu?” “Không, anh cũng vừa tới, anh trai em mới vào bệnh viện, vừa nãy băng bó vết thương nên điện thoại di động đặt ở chỗ anh… FML!” Chu Hải nói còn chưa dứt thì điện thoại tựa hồ bị đoạt đi, Hàn Dĩ Nặc khi nghe đến hai chữ “Bệnh viện” nhiệt độ cả người liền trùng xuống. Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Nghiêm Đông Kỳ, bất ngờ còn có chút thiếu kiên nhẫn, Hàn Dĩ Nặc rất ít khi nghe được giọng nói của hắn như thế: “Em đừng nghe chu Hải nói bậy, không có chuyện gì, đã hơn nửa đêm còn gọi cái gì thoại nữa, buổi tối không về là có việc, em ngủ đi.” Sau khi nói xong không nói hai lời đã cúp điện thoại. Hàn Dĩ Nặc sau nghi nghe được điện thoại trong lòng bộp bộp, chuyện gì xảy ra, vì sao phải vào bệnh viện, tuy rằng nghe được âm thanh của Nghiêm Đông Kỳ cũng biết không có chuyện gì lớn… thế nhưng… hắn từ giường đột nhiên ngồi xuống, vươn người định thay quần áo tìm Nghiêm Đông Kỳ mới phản ứng được căn bản mình không biết Nghiêm Đông Kỳ hiện tại đang ở chỗ nào. Hắn vừa gọi cho Nghiêm Đông Kỳ, không đến hai tiếng “Tut” đã thông: “Lại làm gì, em định nửa đêm thử tín hiệu điện thoại sao?” “Anh ở chỗ nào?” Hàn Dĩ Nặc không để ý tới thanh âm thiếu kiên nhẫn của Nghiêm Đông Kỳ. Nghiêm Đông Kỳ “Sách” một tiếng: “Em quản anh ở chỗ nào sao, quản rộng như vậy, anh là anh trai em hay em là anh trai, không ngủ thì tự mình chơi đi, đừng nghịch anh, anh đang có chút chuyện.” “Anh nếu không nói thì em sẽ đến từng bệnh viện tìm.” Hàn Dĩ Nặc trước khi Nghiêm Đông Kỳ cúp điện thoại đã nhanh chóng mở miệng. Nghiêm Đông Kỳ dừng một chút, âm thanh trái lại không còn thiếu kiên nhẫn như trước, giọng nói mang theo sự kìm nén tức giận: “Hàn Dĩ Nặc, em đến cùng là muốn làm gì, không phải đã thành tinh chứ?” “Anh ở bệnh viện nào?” Hàn Dĩ Nặc bướng bỉnh hỏi. Nghiêm Đông Kỳ ở đầu bên kia thở dài, báo tên bệnh viện thồi cúp máy. Bên ngoài trời mưa rất lớn, Hàn Dĩ Nặc lo lắng chạy ra nên không mang ô, cứ đứng bên đường vẫy xe, dù sao nửa đêm xe taxi chạy cũng không nhiều, Hàn Dĩ Nặc một bên chạy về hướng bệnh viện thi thoảng sẽ liếc nhìn xe cộ trên đường. Chờ đến khi Hàn Dĩ Nặc chạy tới bệnh viện thì nhìn một đám lưu manh từ bệnh viện đi ra, trong lòng Hàn Dĩ Nặc “Lộp bộp” một hồi, anh trai mình không phải là đánh nhau với đám người kia chứ? Không thể đi!! Hắn vắt chân lên cổ hướng phòng cấp cứu chạy, không tới hai bước đã nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ, Chu Hải vẫn chưa thấy hắn đến, Nghiêm Đông Kỳ vừa lúc thấy Hàn Dĩ Nặc chạy tới chỉ nhíu lông mày, không nói gì. Hàn Dĩ Nặc liếc mắt liền thấy tay phải của Nghiêm Đông Kỳ bị băng bó um tùm vải trắng, một bước vọt tới định kéo tay thì ánh mắt Nghiêm Đông Kỳ ngăn lại. Chu Hải nhìn Hàn Dĩ Nặc hỏi thăm một chút rồi vỗ vai Nghiêm Đông Kỳ: “Được rồi, tớ về đây. Tớ nói sao mỗi lần cửa hàng cậu có chuyện đều gọi cho tớ, từ điện thoại ở cửa hàng gọi tới tớ còn tưởng rằng cậu cùng mấy tên côn đồ nhỏ bé đánh nhau vào viện đó, làm tớ sợ đến mức tim muốn nhảy.” “Mấy đứa trong cửa hàng cũng chưa từng va chạm xã hội, sau đó tớ mới đưa ra quy củ dạy bảo, trừ phi tớ sắp chết còn không sẽ không gọi Chu đại gia tới, ngài nói như thế thõa mãn chưa?” Nghiêm Đông Kỳ thật sự cảm ơn Chu Hải nửa đêm còn chạy tới đây, nhìn hắn cợt nhả nói. “Phi phi phi…” Chu Hải hướng trên đất thối một hơi: “Cậu ngu ngốc, nói như vậy sao được? ông đây còn không rảnh cùng cậu ở đây cãi cọ, Na Na còn ở nhà chờ đấy.” “Vậy cậu mau cút đi.” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười. Hàn Dĩ Nặc đứng bên cạnh vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm cánh tay Nghiêm Đông Kỳ, chờ Chu Hải đi rồi mới chú ý tới người đàn ông cao to vẫn trầm mặc đứng bên cạnh.