Tống Y
Chương 225
Tiêu công công trông thấy Đỗ Văn Hạo đến thì mừng lắm: “Đỗ đại nhân đến đây, sao không báo trước cho ta biết, để ta còn chuẩn bị mà ra nghênh đón đại nhân chứ?”
Đỗ Văn Hạo chắp tay cung kính đáp: “Tiêu công công khách khí quá, tại hạ mới đến đây lần đầu, chuyện nơi hậu cung cũng không rành lắm, thế nên đến đây để thỉnh giáo công công đây, mong công công tận tình chỉ bảo.”
“Đỗ đại nhân khách khí quá.” Tiêu công công biết Đỗ Văn Hạo đến đây là thành tâm muốn được ông chỉ dạy cho, nên cũng không khách khí nữa mà nói vào luôn vấn đề: “Trong hậu cung, người có quyền cao nhất là Thái hoàng Thái hậu, sau đấy là Hoàng hậu Cao Thị của Tiên Đế, Cao Hoàng Thái hậu một mực nghe lời và tôn trọng Thái hoàng Thái hậu, chưa bao giờ biết cãi lại lời của Thái hoàng Thái hậu cả. Ngoài ra còn có các Phi tần của Hoàng Thượng như Đức phi Chu Thị, Đình phi Võ Thị, Quý phi Tống Thị. Các Quý phi này đều là người của Thái hoàng Thái hậu. Chỉ có duy nhất một người không coi Thái hoàng Thái hậu ra gì, đó chính là mỹ nhân Trần Thị.”
Đỗ Văn Hạo đáp: “Hôm qua hạ quan cũng nghe Thái hoàng Thái hậu nhắc đến người này, nghe nói đó là người của Vương An Thạch hiến cho Hoàng Thượng phải không? ”
“Không sai! Con hồ ly tinh Trần Thị này rất xảo quyệt. Nó rất biết quyến rũ người khác, giọng nói ngọt ngào, lại biết ca vũ, ngâm thơ, làm câu đối nữa. Thế nên Hoàng Thượng yêu mến nó vô cùng, cũng vì có con hồ ly tinh này mà Vương An Thạch mới thăng quan tiến chức được chứ! Thái hoàng Thái hậu từ trước đến giờ đều nghi ngờ con hồ ly tinh Trần Thị này có liên quan mật thiết đến bệnh tình của các Phi tần nơi hậu cung, thế nên Thái hoàng Thái hậu mới nhờ Đỗ đại nhân đến đây để điều tra cho rõ, xem con hồ ly tinh Trần Thị đang giở trò quỷ quái gì nơi hậu cung này!” Không những vậy, Tiêu công công còn đem tính tình, sở thích của Hoàng hậu và Phi tần nói hết cho Đỗ Văn Hạo biết.
Từ phòng của Tiêu công công đi ra, Đỗ Văn Hạo thấy mình nhẹ nhõm đi rất nhiều, hắn đem theo Hạ Cửu Bà đi đến tẩm cung của Hoàng Thái Hậu.
Hoàng Thái Hậu Cao Thị là vợ của Hoàng Đế Tống Anh Tông, là mẹ của Hoàng Đế đương triều Tống Thần Tông. Địa vị tôn quý của Hoàng Thái Hậu chỉ kém mỗi Thái hoàng Thái hậu Tào Thị (vợ của Tống Nhân Tông) mà thôi.
Hắn đứng ngoài tẩm cung của Hoàng Thái Hậu chờ thông báo khá lâu, mới thấy một cung nữ chạy ra bẩm báo, rằng Hoàng Thái Hậu trong người khó chịu không tiếp khách được.
Đỗ Văn Hạo cau mày đáp: “Bổn quan không phải đến đây để chơi, mà là phụng chỉ đến khám bệnh, giờ Hoàng Thái Hậu khó chịu trong người, ắt là có bệnh, hãy để ta vào khám xem sao.”
Cung nữ cười khổ đáp: “Bẩm đại nhân, bệnh này của nương nương cũng không phải là ngày một ngày hai, mà đã có được mấy năm nay rồi. Có rất nhiều đại phu của Thái Y Viện đến đây khám cho nương nương rồi, nhưng cứ chữa khỏi rồi lại tái phát, tái phát xong lại khỏi, cứ luẩn quẩn như vậy suốt mấy năm, nương nương nói không cần đại phu đến chữa nữa, chỉ cần chịu đựng mấy ngày rồi cơn đau sẽ qua thôi, vậy nên mời đại nhân quay về cho.” Truyện Tống Y
“Vớ vẩn!” Đỗ Văn Hạo hét lớn: “Nương nương của các ngươi nói như vậy, thì các ngươi cũng nghe như vậy sao? Nương nương bị đau chứ có phải các ngươi bị đau đâu, ta nói vậy không đúng sao?”
Tiếng hét của hắn cũng khá to, làm cho mấy cung nữ nơi đây cũng phải run người vì sợ, lắp bắp quỳ xuống nói: “Nô tỳ biết tội rồi!”
“Hứ! Các ngươi đi trước dẫn đường cho bổn quan đi khám cho Hoàng Thái Hậu nương nương, mau lên!”
Cung nữ vừa đứng nói chuyện với Đỗ Văn Hạo, bị hắn dọa sợ đến cứng cả người lại, run lẩy bẩy đi trước dẫn đường, xuyên qua một đại đường đến một cái khuôn viên. Đến đây cung nữ run rẩy nói: “Đỗ đại nhân xin dừng bước, để nô tỳ vào thông báo cho Hoàng Thái Hậu biết.”
Đỗ Văn Hạo đứng đây cũng loáng thoáng nghe được tiếng kêu gào rên rỉ đau đớn của một phụ nữ từ bên trong truyền ra. Tiếng kêu rên cứ âm ỉ không ngừng, kèm theo đó là tiếng rơi loảng xoảng của mấy đồ sành sứ. Vội vàng hỏi cung nữ: “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Truyện Tống Y
Cung nữ đáp: “Nương nương đến kỳ kinh nguyệt bị đau bụng kinh, do đau quá nên mới như vậy!”
Đỗ Văn Hạo quay đầu ra bảo với Hạ Cửu Bà: “Hạ đại nhân, nương nương bị đau dữ dội như vậy, bà cùng cung nữ vào xem tình hình thế nào. Ta đứng bên ngoài chờ, có gì cần thông báo thì cứ ra ngoài gọi ta.”
Hạ Cửu Bà cúi người đáp lễ, bà ta là khách thường xuyên của tẩm cung này, thường hay đến đây xem bệnh cho nương nương. Vả lại, bà ta cùng Đỗ Văn Hạo đều phụng chỉ đến đây khám bệnh, nên không chờ cung nữ dẫn đường, đã đi thẳng vào trong vườn trong của tẩm cung, lên trên gác vén màn đi vào phía trong lầu. Truyện Tống Y
Được một lúc, thì Hạ Cửu Bà đi ra, hướng về phía Đỗ Văn Hạo bẩm báo: “Thưa đại nhân, đây là bệnh cũ lâu năm của nương nương, đến ngày kinh nguyệt thì bụng bị chướng, đau nhức. Tỵ chức đã bẩm báo với nương nương là đại nhân phụng chỉ đến khám bệnh, nên nương nương đã đồng ý cho đại nhân vào rồi.”
Đỗ Văn Hạo nghe xong tin này thì trong lòng nặng trĩu, đau bụng kinh là bệnh phụ khoa thường gặp, ngày trước ở bệnh viện trung y của bá phụ hắn cũng thường xuyên gặp những người bệnh như vậy, họ cũng đau khủng khiếp dữ dội lắm, nhưng đau đến độ như tiếng kêu gào thảm thiết của Hoàng Thái Hậu, thì Đỗ Văn Hạo cũng chưa gặp bao giờ. Lại nghe cung nữ nói, đây lại là bệnh cũ lâu năm của nương nương, cũng đã có rất nhiều đại phu của Thái Y Viện đến khám rồi cũng không chữa khỏi được, Đỗ Văn Hạo cũng bất giác mất luôn tự tin chữa bệnh cho nương nương. Hắn không ngờ vừa vào hậu cung chữa bệnh, lại gặp ngay một ca bệnh quái ác như vậy, tâm trạng không khỏi trĩu nặng.
Hắn cất bước đi qua khu vườn vào trong một căn phòng, đập vào mắt là một chiếc giường hình con Phượng được đục đẽo rất tinh xảo, trên giường được giăng một chiếc màn mỏng, mơ hồ có thể thấy được một người phụ nữ nằm trong đó, đầu tóc rối bời. Người phụ nữ đó đang cố nhịn đau, miệng không ngớt rên rỉ. Một cánh tay của bà đưa ra khỏi màn, đặt lên một cái gối nhỏ để bắt mạch. Cánh tay run run, các ngón tay trắng nõn thon dài nắm chặt lại vào nhau. Nơi móng tay của bà còn dính mấy vết máu do cào vào da thịt.
Đỗ Văn Hạo không vội vã bắt mạch ngay, vắt áo ngồi xuống bên cạnh giường, nghiêng người nói: “Bẩm Hoàng Thái Hậu, vi thần là Đỗ Văn Hạo, phụng chỉ vào cung khám bệnh, nghe nói Hoàng Thái Hậu hành kinh bụng đau dữ dội, nên đến để chẩn đoán chữa bệnh.”
“Vậy ngươi mau mau khám nhanh lên, khám xong rồi đi luôn đi, Ối đau quá! ”
Do là Thánh Chỉ của Hoàng Thượng, nên Hoàng Thái Hậu cũng không tiện từ chối, nhưng bụng bà đau như dao cắt, nên cũng không muốn nói nhiều, bao năm nay rồi, có bao nhiêu đại phu của Thái Y Viện đến khám chữa bệnh này rồi, cũng đâu có kết quả gì đâu, bà hầu như tháng nào cũng phải chịu đau như vậy, trong lòng Hoàng Thái Hậu chỉ biết thương thầm cho thân phận đàn bà của mình, còn đâu đã mất hết lòng tin để chữa căn bệnh này rồi. Thế nên chỉ muốn Đỗ Văn Hạo khám xong, rồi cuốn gói ra về càng sớm càng tốt.
Đỗ Văn Hạo thấp giọng nói: “Nếu nương nương đau đớn như vậy, xin nương nương cho phép vi thần châm cứu cho nương nương để giảm đau, sau đó rồi mới chẩn đoán bệnh, được không?”
Lúc này Hoàng Thái Hậu đau đến nỗi chỉ muốn đập đầu vào tường cho xong. Nếu như lúc này có ai đó cầm được cơn đau này cho bà, thì muốn bà làm gì bà cũng chịu. Nhưng lúc nãy ở trong màn, Hoàng Thái Hậu đã trông thấy Đỗ Văn Hạo rồi, trông hắn trẻ như vậy, nên Hoàng Thái Hậu cũng thất vọng lắm, bao nhiêu là đại phu gạo cội đều không có cách gì hay ho cả, thế mà hắn, một tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa thì có cách gì hay hơn được cơ chứ. Chắc cũng chỉ là đến đây khám bệnh qua loa cho xong chuyện rồi thôi chứ làm nên trò trống gì. Nên Hoàng Thái Hậu đành lắc đầu nói: “Thôi không cần đâu! Ngươi bắt mạch, kê vài đơn thuốc xong rồi thì đi đi.”
“Nếu vi thần không giảm đau được cho Hoàng Thái Hậu, thì bắt mạch cũng có ý nghĩa gì cơ chứ? Xin hãy cho phép vi thần giảm đau giúp nương nương, nếu thuận lợi thì cũng chỉ một tuần hương thôi. Bệnh đau bụng kinh của nương nương sẽ đỡ đi rất nhiều. ” Truyện Tống Y
Nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, Hoàng Thái Hậu bèn quay nghiêng mặt lại. Ngắm Đỗ Văn Hạo qua tấm màn mỏng, thầm nghĩ, sao Thái Y này trẻ như vậy mà không biết khiêm tốn gì cả? Nhưng, hắn lại do đích thân Hoàng Thượng chỉ đích danh đến hậu cung chữa bệnh, có lẽ cũng có chút tài mọn, cứ để cho hắn chữa thử xem, nếu có hiệu quả, thì quá tốt rồi, còn không thì cũng có cớ đuổi hắn về sớm, đỡ phải để hắn lảng vảng ở đây cho gai mắt. Truyện Tống Y
Thế nên Hoàng Thái Hậu bèn cau mày nói: “Cũng được, vậy ngươi còn chờ gì nữa mà không chữa ngay đi!”
Đỗ Văn Hạo nói một câu tuân lệnh, rồi đứng dậy, lùi một bước, lấy từ trong người ra một chiếc khăn màu đen, hắn đeo chiếc khăn lên, che toàn bộ khuôn mặt, chỉ hở mỗi cái miệng của mình, rồi đưa tay ra phía sau đầu, thắt chặt chiếc khăn lại, sau đó nghiêng người nói: “Vi Thần sẽ châm cứu cho Hoàng Thái Hậu, mời Hoàng Thái Hậu cởi áo cho vi thần châm cứu. ”
Chiêu này là do hội Lâm Thanh Đại chỉ cho hắn. Đêm hôm qua, sau khi tiếp Thánh Chỉ, lệnh cho Đỗ Văn Hạo vào hậu cung chữa bệnh, tất cả nữ nhân trong nhà của Đỗ Văn Hạo đều có cảm giác không ổn, nên cố nghĩ mọi cách để hắn không bị dính vào những việc lôi thôi không cần thiết nơi hậu cung, nếu không may mắc phải tội nào đó, cũng bị chu di cả nhà như chơi. Thế nên bọn họ họp nhau lại bàn tính, cuối cùng nghĩ ra chiêu che mặt chữa bệnh này. Phàm những bệnh phải cởi áo chữa bệnh thì nên che mắt lại chữa. Thà chữa không khỏi, còn hơn là vi phạm luật cấm. Truyện Tống Y Truyện Tống Y Truyện Tống Y Truyện Tống Y
Nhưng bọn họ đã đánh giá quá thấp tài năng của Đỗ Văn Hạo. Lúc này Hoàng Thái Hậu tận mắt chứng kiến Đỗ Văn Hạo bịt mắt châm cứu, nếu không phải là người kiêu căng tự đại, thì là người rất tự tin về y thuật của mình. Hoàng Thái Hậu trông thần thái của hắn, thì thấy hắn không phải là hạng người kiêu căng tự đại, lẽ nào y thuật của hắn lại cao siêu đến như vậy ư? Trong lòng Hoàng Thái Hậu bỗng lóe lên một tia hy vọng.
Hai cung nữ thân cận cởi giúp áo váy cho Hoàng Thái Hậu, trên mình bà giờ đây còn mỗi cái yếm che thân.
Đỗ Văn Hạo đưa tay ra nói với Hạ Cửu Bà: “Đưa cho ta kim châm tam lăng.”
Hạ Cửu Bà vội vàng lấy trong hộp thuốc ra một cây kim châm, đưa vào tay phải của Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo lại nói: “Phiền ngươi dẫn đưa tay trái của ta đến huyệt Thiên Khu của nương nương!”
Hạ Cửu Bà vội vàng nắm lấy tay trái của Đỗ Văn Hạo đưa đến huyệt Thiên Khu của nương nương, nó nằm ở vùng bụng, hai bên cạnh rốn.
Đỗ Văn Hạo tay trái nhắm chuẩn huyệt, quay ra nói với Hạ Cửu Bà: “Chuẩn bị hai cái ống giác đến đây.”
Hạ Cửu Bà vội vàng lấy ra hai cái ống giác châm hai ngòi lửa vứt vào trong ống, đáp: “Đã chuẩn bị xong.”
Tay phải Đỗ Văn Hạo châm kim tam lăng như chuồn chuồn chấm nước, hắn châm hai cái vào hai bên huyệt Thiên Khu trên bụng Hoàng Thái Hậu, tốc độ nhanh như chớp, đột nhiên, có hai giọt máu lăn ra. Đỗ Văn Hạo vội vàng nói: “Ống giác. ”
Hạ Cửu Bà cầm lấy hai cây kim châm trên tay của Đỗ Văn Hạo. Đưa hai ống giác vào tay hắn. Đỗ Văn Hạo xoay ngược cổ tay một cái, đặt ống giác mỗi bên một cái lên hai bên huyệt Thiên Khu đang chảy máu.
Máu tươi từ từ được hút ra. Cung nữ đứng gần đó đều kêu lên kinh hãi. Nhưng, Hoàng Thái Hậu lại cảm thấy cơn đau bụng giảm đi, cơn đau dữ dội ở phần bụng dưới giờ theo những dòng máu chảy ra ngoài, mà cũng từ từ tan biến, bỗng nhiên Hoàng Thái Hậu cảm thấy toàn thân thư giãn, thở phào nhẹ nhõm: “Ôi, thật là dễ chịu.”
Đỗ Văn Hạo dường như vẫn chưa chịu ngưng tay. Hắn lại cầm lấy kim tam lăng châm vào huyệt Trung Cấp ngay dưới rốn của Hoàng Thái Hậu, sau đó lại dùng ống giác hút máu ra ngoài.
Tiếp đó, Đỗ Văn Hạo lại nói với Hạ Cửu Bà: “Đưa tay ta đến huyệt Tam Âm Giao của Hoàng Thái Hậu.”
Hạ Cửu Bà vội vã nắm lấy tay trái của Đỗ Văn Hạo đưa đến huyệt Tam Âm Giao ở phía trong bắp chân phía trên mắt cá của Hoàng Thái Hậu.
Đỗ Văn hạo lại nói: “Đưa cho ta châm tam lăng loại mỏng, chuẩn bị ống giác!”
Hạ Cửu Bà lại đưa cho hắn châm tam lăng loại mỏng, Đỗ Văn Hạo lại châm vào hai huyệt Tam Âm Giao trên hai bên chân của Hoàng Thái Hâu, khi hai huyệt chảy máu thì lại lấy ống giác hút ra.
Sau khi máu ở mấy huyệt đạo đó mất đi đến nửa thì thì cơn đau của Hoàng Thái Hậu giảm đi rất nhiều, vui mừng khôn xiết. Lúc sau mừng rỡ nói: “Đỡ nhiều lắm rồi! Ai Gia cảm thấy nhẹ nhõm, đỡ đau hẳn đi rồi! Y thuật của nhà ngươi quả chân cao diệu! Ngươi tên gì ấy nhỉ?”
“Vi thần là Đỗ Văn Hạo. Nhờ ơn Thánh Thượng, được giao chức Thái Y Viện Viện Phán. ”
“Thì ra là Đỗ Viện Phán, tốt, tốt lắm! Y thuật quả nhiên lợi hại. Chả trách Hoàng Thượng chỉ đích danh ngươi vào hậu cung chữa bệnh, đúng là Ai Gia thật có phúc khi gặp được ngươi.”
“Đa tạ Hoàng Thái Hậu quá khen.” Đỗ Văn Hạo lấy ống giác xuống, dùng bông diệt trùng ấn vào cầm máu cho Hoàng Thái Hậu “Bây giờ nương nương cảm thấy thế nào?”
“Ừm, vẫn còn đau, nhưng so với hồi nãy thì đỡ nhiều lắm rồi.”
“Vậy xin nương nương cho phép vi thần được tiếp tục điều trị cho nương nương”.
“Ôi, ngươi vẫn còn cách trị đau nào nữa sao? Được được! ngươi cứ tiếp tục trị liệu cho ta.”
Đỗ Văn Hạo nói với Hạ Cửu Bà: “Đưa tay ta đến huyệt Thần Khuyết của Hoàng Thái Hậu.”
Huyệt Thần Khuyết nằm ngay tại rốn, sau khi Hạ Cửu Bà đưa tay Đỗ Văn Hạo đến huyệt Thần Khuyết, Đỗ Văn Hạo liền giơ ngón tay gõ gõ lên bụng của Hoàng Thái Hậu, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, cứ như vậy một hồi. Sau đó, bảo Hoàng Thái Hậu lật người, nằm sấp xuống, hắn dò theo hai đường bên cột sống của Hoàng Thái Hậu rồi lại tiếp tục gõ từ trên xuống dưới. Truyện Tống Y
Gõ được một tuần hương, thì Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ phát ra từ miệng Hoàng Thái Hậu, hóa ra bà đã ngủ quên tự lúc nào không hay.
Đỗ Văn Hạo thu tay lại, đứng thẳng người dậy, vỗ vỗ vào lưng mình mấy cái cho đỡ mỏi, rồi quay người lại.
Cung nữ thân cận của Hoàng Thái Hậu đứng hầu hai bên, thấy Hoàng Thái Hậu ngủ quên như vây, đã vui đến rơi cả nước mắt, thấp giọng nói: “Mỗi lần nương nương bị đau bụng kinh, đều không ngủ yên lành được, nương nương đã hai ngày nay không ngủ, lần này thực sự được ngủ ngon giấc rồi.” Nói rồi bèn kéo rèm xuống, rồi mới quay ra gỡ chiếc khăn đen trên mặt của Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo thấp giọng nói: “Cứ để nương nương ngủ một giấc đã, mấy ngày tới nương nương cũng sẽ không thấy đau nữa đâu. Xin nương nương yên tâm, và bảo với nương nương rằng sáng sớm ngày mai, ta sẽ quay lại kiểm tra lại cho nương nương.”
“Vâng!” Cung nữ chắp tay thi lễ đa tạ Đỗ Văn Hạo, rồi cung tiễn hắn và Hạ Cửu Bà rời khỏi tẩm cung của Hoàng Thái Hậu.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương