Tống Y
Chương 226
Hạ Cửu Bà vẻ mặt sùng bái, nói với Đỗ Văn Hạo, “Đỗ thần y thật là thần kĩ, Hoàng Thái Hậu đau bụng kinh đã lâu, ty chức đã gọi không ít Thái Y trong Thái Y viện đến chữa trị, nhưng đừng nói là trị tận gốc, ngay cả làm giảm bớt cơn đau cũng không thể. Không ngờ đại nhân nhẹ nhàng mà đã có thể làm dứt cơn đau. Chỉ có mỗi điểm này mà tất cả đám Thái Y trong Thái Y Viện cũng không làm được.”
Nghe vậy nhưng Đỗ Văn Hạo lại không thể cười được, kĩ thuật Châm Viêm sau triều Tống đã có sự phát triển khoảng một nghìn năm, đương nhiên là mạnh hơn triều Tống rồi. Đặc biệt là ở thời hiện đại hiệu quả trị liệu khi lợi dụng những công nghệ kĩ thuật cao đối với Châm Viêm đã có sự nhận thức đúng đắn. Cho dù vẫn là những huyệt đạo kia, nhưng thủ pháp Châm Viêm và chọn huyệt đạo của các loại bệnh chứng lại tiên tiến gấp nhiều lần so với triều Tống. Đám Thái Y trong Thái Y Viện không thể làm được, mình có thể làm được, nhưng mình có kiến thức y học hơn họ cả nghìn năm, cho nên có thể khống chế được cơn đau thì không có gì là lạ.
Nhưng trong bụng Đỗ Văn Hạo biết rất rõ, ‘Châm Viêm dừng đau’ trong rất nhiều trường hợp chỉ là biện pháp trị phần ngọn, nếu như muốn trị tận gốc còn phải dùng thuốc. Nhưng bệnh đau kinh của Hoàng Thái Hậu phải trị liệu như thế nào thì hắn quả thực chưa nghĩ ra cách, cho nên bây giờ lắc đầu không vui, nói sang chủ để khác: “Chúng ta bây giờ đến xem bệnh cho Hoàng Hậu nương nương.”
Hạ Cửu Bà đồng ý, chần chừ nói: “Đỗ đại nhân, Hoàng Hậu tính tình có chút…, ừm, điều này…” Truyện Tống Y
“Hoàng Hậu tính tình không tốt sao?”
Hạ Cửu Bà ánh mắt có chút lúng túng: “Thực ra cũng không phải là tính tình không tốt, đặt mình vào hoàn cảnh đó, với thân phận này thì ai cũng sẽ có tính tình không tốt thôi.”
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: “Có ý gì vậy?”
Hạ Cửu Bà ấp a ấp úng nói: “Không có ý gì, chính là…, điều này…, trong ba nghìn phi tần Hoàng Thượng lại chỉ sủng ái một người, Hoàng Hậu và các phi tần khác đương nhiên sẽ cảm thấy…điều này…”
Đỗ Văn Hạo lập tức hiểu ra, Hoàng Thượng chỉ yêu Trần Mỹ Nhân, để Hoàng Hậu và các phi tần khác nguội lạnh đơn chiếc một bên. Hoàng Hậu hiển nhiên cảm thấy khó chịu, thân phận đứng đầu đám phi tần của Hoàng Thượng, nhưng phải chịu sự hờ hững như thế, trong lòng tất nhiên không được thăng bằng, cho nên tính khí không tốt hoàn toàn có thể hiểu được. Trong lòng hắn nhất thời dâng lên một chút đồng tình.
Hắn cười nói: “Bổn quan hiểu rồi, không sao. Người bệnh nổi giận cũng là chuyện thường gặp.”
Hạ Cửu Bà vâng vâng dạ dạ đáp: “Vâng! Chỉ là tính tình nương nương có chút…”
“Ngươi…cái người nói chuyện không dứt khoát, có gì thì cứ nói thẳng ra, lẽ nào sợ nói sai thì bổn quan sẽ trị tội ngươi sao? Ha ha”
Hạ Cửu Bà mặt hơi đỏ lên, vội vàng chắp tay nói: “Không dám, ty chức gan nhỏ không dám nói, điều này… ty chức nông cạn, quả thực không tìm được một từ thích hợp để nói, đợi đại nhân gặp rồi sẽ biết. Nếu như gặp phải lúc nương nương đang nổi giận thì đại nhân cần phải nhẫn nại hơn.” Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn bà ta: “Làm cái gì mà ra vẻ bí hiểm vậy. Sợ cái gì, người bệnh nổi giận bổn quan chưa phải chưa từng gặp, lẽ nào lại có thể nuốt sống chúng ta sao? Đi!”
Đến thẩm cung của Hoàng Hậu, sau khi thông báo, lần này, không có chút rắc rối nào, hắn nhanh chóng được phép vào bên trong.
Đến chính điện, chỉ nhìn thấy Hoàng Hậu đang ngồi ở chính giữa khuê phòng, phía trước chắn một tấm trướng bằng lụa trắng, giống như khi gặp Thái Hoàng Thái Hậu.
Sau tấm màn trướng này chính là thê tử của Hoàng Thượng, liệu có mấy người có thể nhìn thấy thê tử của Hoàng Thượng chứ? Mình đến Đại Tống chưa tới một năm đã có thể làm chức lục phẩm, được ban thưởng túi Tử Y Kim Ngư, rồi đầu tiên gặp được Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thái Hậu của Hoàng Thượng, lại còn chạm vào ngực của Thái Hoàng Thái Hậu, sờ vào bụng và mông của Hoàng Thái Hậu, bây giờ lại gặp được thê tử của Hoàng Thượng, bây giờ sờ chỗ nào nữa đây?
Dù Đỗ Văn Hạo có chút dương dương tự đắc, nhưng vẫn nhắc mình đừng đắc ý quá mà để xảy ra sai lầm. Mất đầu thì sẽ chẳng còn vui nữa.
Chỉ đáng tiếc, khi Hoàng Thái Hậu của Hoàng Thượng ở sau bức trướng vén màn lên để Châm Viêm, thì hắn lại sợ chết cúi mặt, cho nên vẫn chưa nhìn thấy dung mạo. Bây giờ thê tử của Hoàng Thượng cũng tránh sau bức màn, nhìn không rõ ràng thì cũng không biết là xấu hay đẹp. Nhưng, ‘hiếu kì hại chết miêu’, làm người vẫn nên biết bổn phận của mình, trong hậu cung mà có ý nghĩ kì quái thì sẽ sớm bị rơi đầu. Truyện Tống Y
Trong đầu Đỗ Văn Hạo rất nhanh chóng đã vứt đi những ý nghĩ bậy bạ, chân bước không chần chừ, tiến về phía trước khom lưng hành lễ: “Ty chức Đỗ Văn Hạo, Viện Phán Thái Y Viện phụng chỉ coi sóc hậu cung, đặc biệt đến thỉnh an nương nương.” Truyện Tống Y
Hoàng Hậu mỉm cười: “Đỗ Viện phán khách khí rồi, bổn cung nghe nói Thái Y Viện có một viện phán tài giỏi mới đến, rất trẻ, đang muốn mời đến xem bệnh cho bổn cung, thật may là ngài đã tới, mau ngồi xuống.”
Cung nữ hầu hạ bên cạnh bê lại một chiếc ghế, đặt một bên. Đỗ Văn Hạo cảm tạ, rồi vén tà áo ngồi xuống. Không nghe thấy Hoàng Hậu cho Hạ Cửu Bà ngồi, nên bà ta đương nhiên chỉ có thể khoanh tay cung kính đứng phía sau Đỗ Văn Hạo. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo cẩn thận liếc mắt nhìn Hoàng Hậu nương nương ở phía sau tấm màn, tấm màn ấy làm cho hắn cảm thấy hư vô mờ mịt như mây khói, tướng mạo không thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ có thể thấy đường nét, đó là một khuôn mặt trái xoan, thân hình nhỏ nhắn thướt tha, giọng nói yểu điệu, nghe thật dễ chịu, nghe thấy những lời khách khí nhã nhặn của nương nương thì không giống như là tính tình không tốt. Tại sao Hạ Cửu Bà lại nói như vậy?
Tuy Hoàng Hậu ban cho ngồi, nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn biết thế nào là tốt xấu, không dám ngồi hẳn mà chỉ đặt nửa cái mông xuống ghế, cung kính hỏi: “Nương nương cảm thấy chỗ nào không khoẻ?”
“Ừm, toàn thân không còn sức lực, chóng mặt, đầu đau, cơ thể nóng lên.”
“Ồ, vậy kinh nguyệt của nương nương như thế nào?”
Hoàng Hậu thở dài một cái, quay đầu ngẩng mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, buồn bã nói: “Nóng, nói đi nói lại thì vẫn là kinh nguyệt không đều, kinh huyết quá nhiều, ít thì cũng hơn hai mươi ngày rồi, cho dù may mắn Hoàng Thượng có giá lâm thì thần thiếp cũng không thể hầu hạ Hoàng Thượng được, thần thiếp trong lòng rất đau khổ, Người có biết không, Hoàng Thượng?”
Đỗ Văn Hạo không dám đáp lời, đành đợi cho thần trí nương nương quay trở về đã. Một hồi lâu, hắn quay mặt lại, lúc này mới dám hạ giọng hỏi: “Nương nương ăn uống và giấc ngủ như thế nào?” Truyện Tống Y
“Ăn ngủ bất an, thức ăn mà ngự thiện phòng làm không có mấy thứ hợp với khẩu vị của bổn cung. Ngủ cũng không ngon giấc, luôn nằm mơ, có một chút tiếng động cũng làm tỉnh dậy, rồi không thể ngủ lại được. Đi tiểu tiện cũng khá nhiều, đại tiện thì bình thường.”
“Buổi tối đi ngủ có ra mồ hôi trộm không?”
Hoàng Hậu lắc đầu: “Không ra mồ hôi, chỉ là ngủ không yên thôi.”
“Triệu chứng này xảy ra bao lâu rồi?”
“Mấy năm rồi mà Thái Y Viện các người không ít lần phái Thái Y đến xem bệnh cho bổn cung. Bổn cung đã từng nói nhiều lần rồi, Hoàng Thượng sủng ái bổn cung, sẽ thường xuyên đến thẩm cung ta, các người phải nhanh chóng trị khỏi bệnh này, để bổn cung có thể hầu hạ thật tốt cho Hoàng Thượng, nhưng người của Thái Y Viện đều là một đám ăn không ngồi rồi, chữa đi chữa lại cũng không khỏi.”
Hoàng Hậu vốn đang nói với vẻ ôn hoà thì bỗng giọng nói trở nên sắc nhọn, và càng lúc càng to. Nổi giận đùng đùng: “Cứ mỗi lần Hoàng Thượng đến, trên Long tháp đúng lúc vui vẻ nhất, cởi bỏ y phục thì lại phát hiện bổn cung kinh huyết đầm đìa, lập tức mất hết hứng thú. Bổn cung một tháng thì có tới hơn hai mươi mấy ngày đều như vậy, chỉ có mấy ngày là bình thường, Hoàng Thượng ban đầu còn an ủi bổn cung, đợi các ngươi trị khỏi chứng băng huyết cho bổn cung. Nhưng cái đám ăn hại chỉ biết ăn không biết chữa bệnh các ngươi không có lấy một tác dụng gì, bao gồm cả Trịnh Viện Sử các ngươi. Đều là một lũ ăn hại.”
Đỗ Văn Hạo nghe thấy những lời bi thương của nương nương, thầm nghĩ, một nữ nhân đã mắc phải băng huyết thì đương nhiên là chuyện phòng the của phu thê không hoà hợp, gây ra mâu thuẫn, chẳng trách nương nương lại tức giận chửi người. Có điều, nghe nương nương chửi Thái Y trong Thái Y Viện thì cho dù việc mình sau này có không trị khỏi bệnh cho Hoàng Hậu cũng không có quan hệ gì tới mình, nhưng lại luôn có một cảm giác như chỉ vào thằng trọc đầu để chửi hoà thượng vậy. Trong lòng không dễ chịu lắm. Hơn nữa nghe tiếng chửi của Hoàng Hậu càng lúc càng ghê gớm hơn, mơ hồ cảm thấy không ổn.
Không đợi hắn cảm nhận ra điều gì không ổn, thì giọng Hoàng Hậu đã khản: “Đám ăn hại! Ăn hại! Đều là đám ăn hại! Lấy bổng lộc của triều đình mà ngay cả chứng băng huyết nhỏ của bổn cung cũng trị không khỏi, còn là Thái Y cái gì nữa? Bổn cung muốn đem tất cả các ngươi ra trị tội.”
Nghe thấy lời này, Đỗ Văn Hạo ngồi không yên nữa. Đành phải to gan ra vẻ mặt đau khổ nói: “Nương nương, bệnh chứng thiên biến vạn hoá, không có ai dám nói đều trị khỏi được, lúc trước các vị Thái Y không trị khỏi bệnh của nương nương cũng là lẽ thường tình, Vi thần…”
“Câm mồm! Các ngươi không trị khỏi bệnh của người khác ta mặc kệ, nhưng bệnh này của bổn cung các ngươi trị không khỏi thì có biết sẽ có kết quả gì không? Có biết đối với bổn cung là tai hoạ gì không? Vốn Hoàng Thượng mỗi khi bãi triều là liền đến chỗ ta, nghe ta gẩy đàn xướng ca, xem ta múa, cùng ta đối thơ dưới ánh trăng. Nhưng khi ta mắc chứng bệnh này thì Hoàng Thượng dần dần không còn tới nữa. Đến bây giờ, bổn cung đã bao lâu không gặp Hoàng Thượng, các ngươi có biết không? Sao? Các ngươi nói bổn cung nên hỏi tội các ngươi như thế nào?” Truyện Tống Y
Nói đến đây, Hoàng Hậu đập đập vào tay vịn trên ghế, rồi đứng lên, tay chỉ vào Đỗ Văn Hạo, lớn tiếng quát: “Bây giờ con hồ ly Trần Mỹ Nhân đã đến, Hoàng Thượng chỉ sủng ái một mình ả, bổn cung còn trông cậy vào cái gì nữa đây? Đây đều là tội của đám Thái Y ăn hại các người, bổn cung sẽ trị tội tất cả các ngươi. Cho vào tử lao. Người đâu, mau đưa hai tên này đi cho ta.” Truyện Tống Y
Thái giám, cung nữ bên cạnh vẻ mặt cực khổ đồng thanh đáp rồi từ từ đi lên. Chắc chắn sự nổi giận như thế này của Hoàng Hậu không phải là lần một lần hai, mọi người đều biết Thái Y bị oan, cho nên cố ý trì hoãn.
Đỗ Văn Hạo bị doạ làm cho sợ hãi, vội đứng lên khua loạn tay: “Nương nương, vi thần bị oan, vi thần mới vào Thái Y Viện. Những chuyện này không liên quan đến vi thần.”
“Câm mồm! Còn dám giảo biện! Người đâu! Đem hắn ra ngoài! Các ngươi đều chết hết rồi sao?” Truyện Tống Y
Hoàng Hậu hô một tiếng rồi vén tấm màn tức giận bước nhanh ra, giơ tay tát một cái vào mặt cung nữ đứng bên cạnh.
Cung nữ này không dám tránh, thậm chí không dám đưa tay che mặt, chỉ như cái cọc gỗ đứng yên tại chỗ.
Hoàng Hậu nổi giận quát lớn: “Đám tiện tì các người từ lúc nào đã biết nghĩ cách làm thế nào để cám dỗ Hoàng Thượng. Muốn được sủng ái để lên trời này! Ta cho ngươi đắc sủng này! Ta cho ngươi cám dỗ Hoàng Thượng này!”
Vừa hét vào tai vừa liên tiếp tát bôm bốp vào mặt cung nữ đó, đánh đến nỗi mồm mũi cô ta chảy cả máu, đúng lúc cái tát cuối cùng đập vào chính giữa sống mũi cung nữ này thì nghe thấy một tiếng giòn tan vang lên, xương mũi của cung nữ này đã bị gãy, máu me bắn ra tung toé như suối chảy xuống theo khoé miệng, làm y phục trắng bị nhuốm một mảng màu đỏ. Cơ thể cung nữ hơi run run, đứng không vững, dần dần không tự chủ được mà lùi ra sau nửa bước, nhưng biết là đã làm hỏng việc nên vội vàng đứng lại.
Nhưng động tác này vẫn bị Hoàng Hậu nhìn thấy, càng trở nên tức giận: “Được lắm, ngươi…con tiện tì dám làm phản, còn dám tránh à? Được được, bổn cung cho ngươi trốn”.
Hoàng Hậu đảo mắt nhìn loạn khắp nơi, nhìn thấy mấy cây đèn cầy phía trước cửa sổ, liền chạy tới cầm lấy. Rút cây nến ra, quay người lại, hai mắt như phun ra lửa nhìn chằm chằm vào cung nữ đó, xông tới, giơ đế đèn cầy lên cao rồi dùng hết sức đâm vào đỉnh đầu cung nữ.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương