Tống Y
Chương 224
Thái hoàng Thái hậu đã nói như vậy, Đỗ Văn Hạo còn cách nào khác nữa đây? Lẽ nào muốn danh bại thân liệt sao? Hắn bèn não nề bước lên phía trước một bước, cúi người đáp: “Vi thần đa tạ Lão Phật gia, vi thần nguyện ý theo hầu Lão Phật gia, dù khó khăn thế nào, cũng quyết không lùi bước. ”
Thái hoàng Thái hậu nở một nụ cười nói: “Ừm, có thế chứ, ngươi yên tâm, Ai gia không làm khó ngươi đâu. Ai gia cũng biết ngươi phụ trách khám bệnh hậu cung, cũng không tiện lắm, nên, Ai gia đã sắp xếp một đại phu phụ khoa của Thái Y viện là Hạ Cửu Bà đi làm trợ thủ cho ngươi, khi cần kiểm tra các bệnh phụ khoa, thì ngươi để bà ta giúp ngươi. Hạ Cửu Bà là người của Ai gia, người này hết mực trung thành, nhưng năng lực có hạn, đầu óc ngu đần, mọi chuyện đều cần ngươi dạy dỗ, nhắc nhở nhiều. ”
“Vâng! ” Đỗ Văn Hạo giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ Lão Phật gia đã hiểu cho vi thần. ” Truyện Tống Y
“Các Phi tần ngoại trừ bệnh u vú ra, còn mắc phải những bệnh kỳ quái khác nữa, Ai gia nghi rằng chính Vương An Thạch là người đứng đằng sau vụ này, ngươi phải giúp Ai gia điều tra ra manh mối sự tình, để cho hậu cung được bình yên. ”
“Vâng, vi thần tuân chỉ. ”
Thái hoàng Thái hậu ngắm nhìn Đỗ Văn Hạo một hồi lâu, rồi mới chậm rãi gật đầu, vỗ vỗ bàn tay, từ bên ngoài đi vào một lão thái giám, dáng đi lếch thếch tay cầm một cái phất trần, đứng khom lưng. Thái hoàng Thái hậu bảo ông ta đưa Đỗ Văn Hạo ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn lão thái giám này một cái, không ngờ lại là người quen, lần trước con gái của Ngu Hầu Vi Ngạn ngã bệnh nằm ở Ngũ Vị Đường, Thái hoàng Thái hậu từng phái lão thái giám này đến thăm Vi Linh Nhi, còn tặng cho Đỗ Văn Hạo rất nhiều vải lụa, gấm vóc.
Hắn nhớ lão thái giám này họ Tiêu.
Đi theo Tiêu công công ra ngoài, lúc này Đỗ Văn Hạo mới phát hiện lưng mình ướt đẫm mồ hôi, ngẩng đầu ngẫm nghĩ một lát, không biết chuyện này là phúc hay là họa.
Khi Đỗ Văn Hạo về đến nhà rồi thì bọn Bàng Vũ Cầm mới thấy yên tâm. Mọi người hỏi chuyện, Đỗ Văn Hạo chỉ nói Thái hoàng Thái hậu muốn đề bạt mình làm Thái Y Viện Viện Phán. Còn lý do vì sao được đề bạt, thì hắn chỉ qua loa vài câu, không dám nói tỉ mỉ sự tình.
Bọn Bàng Vũ Cầm nghe xong đều mừng ra mặt. Chỉ có Lâm Thanh Đại là tinh ý nhất, phát hiện ra thần thái của Đỗ Văn Hạo có đôi chút hoảng hốt bất thường, bèn hỏi riêng hắn, nhưng việc này quá hệ trọng, Đỗ Văn Hạo không dám nói bừa. Chỉ cười nói không có chuyện gì.
Ngày hôm sau, dược đường mới mở được một lát thì có hai con ngựa phi nước đại đến trước tiệm, hai tên thái giám trong cung vội vàng xuống ngựa, đi vào bên trong, gặp Đỗ Văn Hạo liền bẩm báo: “Sắp có Thánh chỉ đến! Mời Đỗ tiên sinh và phu nhân mau chuẩn bị hương án nghênh tiếp Thánh chỉ! ”
Mọi người trong nhà Đỗ gia đột nhiên hoảng loạn hết cả lên, không ngờ Thánh chỉ lại đến sớm như vậy. Cũng may mà Bàng Vũ Cầm là một người cẩn thận nên nàng đã sớm cho người chuẩn bị hương án. Tuy vậy, hai người cũng chỉ kịp thay áo mới chứ không kịp tắm rửa nữa. Xong đâu đấy, Đỗ Văn Hạo cùng Bàng Vũ Cầm bảo người hầu ra mở cửa rồi đến trước cửa chính cung nghênh tiếp. Còn Lâm Thanh Đại và những người khác thì tránh dạt sang hành lang hai bên.
Một lúc sau, có hơn mười thị vệ trong cung đến để hộ vệ một chiếc kiệu lớn bốn người khiêng. Chiếc kiệu lắc lư đi đến chỗ hai tên tiểu thái giám đang đứng chờ sẵn. Kiệu được đưa đến cổng chính thì hai tiểu thái giám bước tới vén màn lên, dìu đỡ một lão thái giám từ trong kiệu bước ra.
Lão thái giám này có lẽ đã khá già, mặt đầy nếp nhăn, ngay cả hai tròng mắt nằm ở đâu cũng không nhìn rõ nữa. Lão ôm một cuộn vàng sáng lạng ở trước ngực, chậm rãi bước tới nhờ sự dìu đỡ của hai tiểu thái giám, miệng cao giọng hét: “Đỗ Văn Hạo, Đỗ tiên sinh ở đâu vậy? ”
Đỗ Văn Hạo chỉ thoáng nhìn một cái là nhận ra ngay vị công công này chính là Tiêu công công, người mà hôm qua Thái hoàng Thái hậu bảo ông ta đưa hắn ra khỏi cung đây mà. Hắn vội vàng đến trước mắt Tiêu lão công công thi lễ đáp: “Hạ quan là Đỗ Văn Hạo, cùng Bàng Thị, tham kiến Tiêu công công!”
Bàng Vũ Cầm cũng vội vã bước đến đứng sau Đỗ Văn Hạo nửa bước, cúi đầu thi lễ.
“Ừm, hương án đã bày chưa vậy?”
“Bẩm công công, đã bày rồi ạ.”
“Vậy thì tiếp chỉ!”
Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm đưa Tiêu công công đến đại điện chính đường, nơi này đã bầy sẵn hương án. Tiêu công công từ tốn bước vào chính giữa, nói: “Thái Y Viện Đỗ Văn Hạo, phu nhân Bàng Thị, hãy quỳ xuống.” Truyện Tống Y Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm vội vàng vén vạt áo quỳ xuống.
Tiêu công công bèn đem cái cuộn vàng trước ngực mở ra, đầu ông lắc lư, miệng cao giọng đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: nay Hoàng Thái hậu và những người khác trong cung đều mắc bệnh lạ, quần Y thúc thủ, lòng trẫm như lửa đốt, ăn không ngon ngủ không yên. Nghe nói Các Đông Phủ huyện Đống Đạt có Đỗ Văn Hạo hay cứu nhân độ tế, nhân từ độ lượng, sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Phu nhân Bàng Thị Vũ Cầm, hiền lương thục đức, phò chồng làm việc nghĩa. Vậy nên Trẫm thăng chức cho Đỗ Văn Hạo lên chức Ngự Y Thái Y Viện Viện Phán, ban cho túi Tử Y Kim Ngư, được phép hành y hậu cung. Phong Bàng Thị Vũ Cầm lên lục phẩm phu nhân. Thưởng một trăm lượng hoàng kim, một viên trân châu, áo rộng ba chiếc, gấm vóc trăm cuộn. Khâm thử! Tạ ơn!” Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm vội hô ba tiếng vạn tuế, tạ ân xong, bèn đứng dậy cung kính tiếp lấy Thánh chỉ.
Tiêu công công cười híp cả mắt lại nói: “Chúc mừng Đỗ đại nhân thăng quan tiến chức! Đỗ đại nhân mới chỉ là giáo sư của Thái Y Cục mà đã trực tiếp thăng lên quan lục phẩm Thái Y Viện Viện Phán, thực là một bước lên mây, có thể thấy được Hoàng ân thật là rộng lớn!”
Đỗ Văn Hạo vội vã cười gượng, khiêm tốn đáp lại vài câu, rồi từ trong người lấy ra một xấp tiền, hai tay cung kính đáp: “Tiêu công công ban chỉ vất vả quá, đây là một ngàn lượng bạc trắng. Gọi là chút quà mọn, sau này mọi việc trong ngoài cung, mong công công chỉ bảo, giúp đỡ cho.”
Đôi mắt híp tịt của Tiêu công công lập tức mở to hết cỡ. Thái giám đâu thích nữ sắc, cũng chẳng thể làm quan, vậy nên, gì chứ tiền thì bọn họ chết mê chết mệt. Bình thường thì mỗi lần thái giám đi ban Thánh chỉ cũng được đâu có vài chục lạng mà thôi, không hơn không kém. Vậy mà Đỗ Văn Hạo lại tặng cho ông ta tận một ngàn lượng bạc trắng khiến Tiêu công công mừng quýnh cả lên, đến nhận tiền tay cũng run bần bật. Khi cầm lấy xấp tiền, mắt cười mày nở, đem tiền dúi luôn vào trong lòng, chắp tay nói với Đỗ Văn Hạo: “Mọi người đều bảo Đỗ đại nhân là người trượng nghĩa trung hậu, hôm nay gặp mặt lại đối xử tốt với ta như vây quả là danh bất hư truyền! Ta không công mà nhận lộc cũng thấy có phần hổ thẹn. Về sau Đỗ đại nhân có việc gì sai bảo thì cứ tìm ta.”
“Về sau nhất định sẽ làm phiền công công rất nhiều đó.”
Đỗ Văn Hạo tính hết cả rồi, Tiêu công công là người thân tín của Thái hoàng Thái hậu, lần trước cũng là ông ta đại diện cho Thái hoàng Thái hậu đến thăm Vi Linh Nhi, lần này lại phụng mệnh ban truyền Thánh chỉ, điều này có thể nói lên rằng ông chính là người cận kề bên Thái hoàng Thái hậu, xem ra sau này mình phải lăn lộn trong hậu cung rồi. Có một người như vậy chiếu ứng cho hắn thì mấy chuyện hậu cung còn lo lắng gì nữa. Thế nên Đỗ Văn Hạo mới đưa ra một số tiền lớn như vậy để lôi kéo ông ta về làm tai mắt cho mình. Truyện Tống Y
“Được rồi, được rồi, chuyện đó không khó”, Tiêu công công nhìn ngang nhìn dọc, nhích lại gần thấp giọng nói: “Thái hoàng Thái hậu rất coi trọng Đỗ đại nhân, những ngày tươi đẹp của Đỗ đại nhân vẫn đang chờ ngài ở phía trước đó! Ha ha ha.”
“Hề hề, hạ quan vẫn phải nhờ công công giúp đỡ nhiều lắm.” Truyện Tống Y
“Về sau chúng ta đều là người một nhà rồi, cái này dễ nói thôi”. Hai người đều ngầm hiểu ý của nhau, cùng nhìn nhau rồi cười một cái.
Tiễn đưa Tiêu công công về xong, trong nhà Đỗ gia bỗng nhiên nhộn nhịp hẳn lên. Lâm Thanh Đại và những người khác đều đến chúc mừng vợ chồng Đỗ Văn Hạo. Bàng Vũ Cầm dặn dò người nhà hôm nay sẽ bày một bữa yến tiệc thật lớn, phát thiệp mời đi khắp nơi để ăn mừng phu quân nàng thăng chức lục phẩm Thái Y Viện, cũng là chúc mừng mình lên chức lục phẩm phu nhân. Truyện Tống Y
Tối hôm đó Đỗ gia giăng đèn kết hoa, Khai Phong Phủ Thiếu Doãn Trang Quýnh Mưu, Khai Phong Phủ Thối Quan nhạc phụ của Đỗ Văn Hạo Bàng Cảnh Huy, cùng với Thái Y Viện Sử, Viện Phán và thái y ở các khoa và những người đã từng mời Đỗ Văn Hạo đến khám bệnh gồm Điện Tiền Tư Đô Ngu Hầu Vi Ngạn, Lễ Bộ Thi Lãng Văn đại nhân, Ngự Sử Huyết Hạc Huyết đại nhân và nhiều người khác đều đích thân đến chúc mừng Đỗ Văn Hạo. Thậm chí ngay cả Binh Bộ Lương Thảo Quân Nhu Đô Thống Chế Cao Kim Vĩ Cao tướng quân cũng phái người đến chúc mừng Đỗ Văn Hạo.
Quan phẩm của những người này đều ngang hoặc là kém hơn Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo còn được nhà vua ban cho túi Tử Y Kim Ngư mà hàng tam phẩm mới được nhận, thế nên ngoại trừ nhạc phụ hắn Bàng Cảnh Huy ra, những người khác đều là người chức kém hơn hắn nên bọn họ đều muốn lấy lòng, nịnh bợ Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo thân là Thái Y Viện Viện Phán nên trong Thái Y Viện hắn có một phủ đệ riêng của mình. Nhưng Đỗ Văn Hạo không muốn chuyển vào ở trong Thái Y Viện bởi hắn nghĩ, không nơi nào tự do thoải mái hơn nhà của mình cả.
Ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo đến Thái Y Viện báo danh. Thái Y Viện Viện Sử (viện trưởng của Thái Y Viện) cùng với Tiền Bất Thu và đám đồng liêu ra thiết tiệc khoản đãi hắn. Truyện Tống Y
Nhớ khi xưa Đỗ Văn Hạo mới có một chút tiếng tăm ở kinh thành, vậy mà bây giờ đã được phụng chỉ vào hậu cung khám bệnh cho Cung Tần mỹ nữ, chỉ cần là người có đầu óc suy nghĩ đều có thể hiểu ngay ra được. Đỗ Văn Hạo là giáo sư bình thường trong Thái Y Cục, thế mà hắn được thăng thẳng lên chức chính lục phẩm Thái Y Viện Viện Phán, hơn nữa lại được ban tặng túi Tử Y Kim Ngư, có thể nói là một bước lên mây. Ngay cả ngũ phẩm quan Thái Y Viện Viện Sử (viện trưởng Thái Y Viện) cũng phải xum xoe, nịnh hót hắn, chứ đừng nói là người khác.
Tiền Bất Thu, hiện đang là nhi khoa Thái Y Thừa của Thái Y Viện là người vui mừng nhất. Sư phụ ông ta làm quan to rồi, ông ta biết cây to bóng mát nên chắc sẽ được nhờ bóng sư phụ mình, những ngày tươi đẹp sau này đang chờ đợi ông ta. Truyện Tống Y
Phụ khoa Thái Y Thừa của Thái Y Viện Hạ Cửu Bà là một bà lão chạc tầm năm mươi tuổi đã nhận được mật chỉ của Thái hoàng Thái hậu để hỗ trợ Đỗ Văn Hạo điều tra nguyên nhân gây bệnh cho các Phi tần nơi hậu cung.
Thế nên bà ta cũng có ý ra lấy lòng Đỗ Văn Hạo. Bữa tiệc tiếp phong tẩy trần này, Đỗ Văn Hạo chè chén no nê sảng khoái vô cùng.
Tuy đã cơm ngon rượu say, xong đầu óc Đỗ Văn Hạo vẫn rỗng tuếch. Hắn không thể nghĩ ra làm cách nào để điều tra được nguồn gây bệnh cho các Phi tần nơi hậu cung cả, hắn cũng không biết phải bắt đầu điều tra từ đâu, nghĩ một lúc bèn tính tìm riêng Hạ Cửu Bà ra một nơi để bàn bạc.
Đỗ Văn Hạo nói: “Hạ đại nhân, ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu bổn quan nghĩ đại nhân cũng biết rồi đó. Hai người chúng ta phải hoàn thành trọng trách mà Thái hoàng Thái hậu đã giao phó nên bây giờ bổn quan muốn nghe ý kiến của đại nhân xem chúng ta phải hành sự ra sao. ”
Đỗ Văn Hạo lần đầu tiên thốt lên từ “bổn quan” nên cảm thấy không quen miệng lắm. Có điều, hắn ngược thời gian quay về thời Đại Tống này cũng đã được hơn nửa năm rồi, hắn đều nghe những người làm quan thường hay xưng hô như vậy, nếu hắn không xưng hô như vậy, người khác lại thấy hắn kỳ kỳ. Hơn nữa, làm quan mà không ra dáng quan thì còn gọi gì là làm quan nữa chứ, lại không có cái uy của quan, mấy tên cấp dưới thấy vậy lại không nể trọng mình, như vậy thì rất khó ra lệnh cho chúng. Vậy nên, Đỗ Văn Hạo quyết định mình phải ăn nói sao cho ra dáng là quan.
Hạ Cửu Bà cung kính thưa: “Hồi bẩm Đỗ đại nhân, ty chức cũng đã khám xét qua cho mấy vị nương nương trong hậu cung rồi. Theo kết quả ban đầu cho thấy, bệnh tình cũng không phức tạp cho lắm, dùng thuốc cũng thấy có hiệu nghiệm, thế nhưng, bệnh tình cứ chữa khỏi lại tái phát, ty chức nghĩ mãi mà vẫn không hiểu lý do tại sao như vậy. Nghe nói Đỗ đại nhân y thuật như thần, ty chức vẫn mong mỏi được đại nhân vén màn sương mù giải thích cho ty chức hiểu.” Truyện Tống Y
“Ngươi đem kết quả chẩn đoán ra nói cho ta nghe xem nào.”
“Vâng!” Hạ Cửu Bà cẩn thận đem tất cả những kết quả chẩn đoán bệnh tình của các Phi tần hậu cung ra nói hết cho Đỗ Văn Hạo biết, đến cả bệnh u vú của Thái hoàng Thái hậu, bà ta cũng kể ra hết.
Đỗ Văn Hạo nghe xong thấy bệnh tình nơi hậu cung cũng không có gì quá khác biệt cho lắm. Nhưng tại sao bệnh chữa rồi mà lại cứ tái phát liên tục như vậy thì hắn vẫn mông lung không hiểu, bèn ra lệnh: “Sáng sớm ngày mai, ngươi cùng ta vào trong hậu cung chẩn đoán cho các vị nương nương.”
“Vâng! Ty chức tuân lệnh.”
Ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo đem theo Hà Cửu Bà vào hậu cung.
Hậu cung thị vệ đã nhận được ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu nên Đỗ Văn Hạo và Hà Cửu Bà được tự do ra vào hậu cung. Bọn họ chỉ bị thị vệ kiểm tra lệnh bài xong là được vào rồi.
Đỗ Văn Hạo không vội vã xem bệnh ngay mà hỏi mấy tên thái giám tình hình thì được biết Tiêu công công hôm nay rảnh rỗi. Hắn bèn kêu mấy tên thái giám dẫn đường đến thẩm cung của Thái hoàng Thái hậu để thỉnh giáo Tiêu công công vài chuy
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương