Chương 1: Đang mang thai (1)
"Quỳ xuống —— "
"Vạn tuế!"
"Vạn vạn tuế!"
"Ngô Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Quần thần ba quỳ chín lạy bên trong triều đình.
Ở giữa cung diện, bên trên long ỷ, đầu đội kim quan, thân mặc long bào, hoàng thượng thần khí ngạo nghễ nhìn bóng người khắp xung quanh, đột nhiên hơi nhướng mày, tầm mắt dừng lại trên thân thể tinh tế phía trước: "Bùi nhi, Bùi... Bùi thừa tướng, mau mau đứng lên, ta không phải đã nói thân thể ngươi không khỏe, không cần phải quỳ sao? Ngươi còn quỳ trên mặt đất!"
Bùi thừa tướng nghe thấy, phủi phủi tay áo, đứng dậy, hơi khom người hướng về hoàng thượng sắc mặt mang theo sự bất mãn, nói: "Tạ hoàng thượng —— nhưng hoàng thượng không thể vì vi thần mà làm sai quy củ được."
Bùi thừa tướng có làn da trắng nõn hồng hào, vô cùng mịn màng, hai con mắt sáng ngời như hai hạt trân châu đen, so với những vì sao trên bầu trời còn hấp dẫn hơn, dáng vẻ khuynh quốc ấy, khiến long uy cũng không khỏi sợ hãi.
"Nếu ảnh hưởng đến bụng của ngươi... Cũ, bệnh cũ tái phát thì làm sao?" Hoàng thượng cũng vì mình mà lau mồ hôi, thiếu chút nữa đã khai ra bí mật của mình và Bùi thừa tướng rồi, sau này cũng không biết Bùi thừa tướng lấy gì để gặp người khác nữa.
Một phen nói chuyện qua đi, vốn là bẩm tấu chuyện quan trọng trong cung lên, ai ngờ biến thành nơi hoàng thượng hỏi han ân cần Bùi thừa tướng.
Mọi người nhìn Bùi thừa tướng, sắc mặt hồng hào, ngữ khí nói chuyện vẫn bình tĩnh hờ hững, không nhanh không chậm, không có chút dáng vẻ nào của người bệnh cả. Mà hoàng thượng lại quan tâm đến vậy, có thể nhìn ra hoàng thượng đối với hắn thực sự là sủng ái đến cực điểm.
Bùi thừa tướng ban đầu chỉ là một thị đồng nho nhỏ khi hoàng thượng còn là thái tử, dựa vào việc sáng suốt hơn người, tâm tư cẩn mật và lúc nào cũng hoàn toàn vì thái tử điện hạ mà dự định, khi đó rất được thái tử Lăng Hoằng yêu thích, khiến thái tử vừa thượng hoàng vị, Bùi Tư Kiều mới có hai mươi lăm tuổi, liền trở thành thừa tướng đại nhân dưới một người trên vạn người.
Có điều, dựa vào phong thái ngày đó của hắn, cũng có người nói hắn lấy sắc hầu người, câu dẫn hoàng thượng. Nhưng hắn có thể giúp đỡ hoàng thượng vừa đăng cơ xử lý triều chính vững vững vàng vàng, không một chút sai lầm, từ đó không một người dám hé răng.
Rốt cục bãi triều, chính sự trọng yếu còn chưa đàm luận đến cái gì, trái lại quan tâm thăm hỏi để chúng thần đều học được không ít.
Bùi thừa tướng không như mọi khi, hôm nay sau khi bãi triều liền đi về hoàng cung.
Diêm tướng quân luôn có quan hệ rất tốt với hắn, trong lòng cảm thấy kì lạ, liền đi về phía trước hỏi: "Bùi thừa tướng, hôm nay sao ngươi không đi thư phòng của hoàng thượng —— Uân Khánh cung nghị sự?"
Bùi thừa tướng thở dài một tiếng, nói: "Gần đây trong nhà việc vặt đầy rẫy, bây giờ cả người đều uể oải!" Hắn tuy nói thế nhưng trong lòng đau khổ: "Còn không phải tại vị hoàng thượng cao cao tại thượng kia trong lòng các người sao, không cho ta đi lại xung quanh, có chuyện gì cũng chỉ hắn mới có thể đi tới quý phủ của ta, ta khinh! Đây rõ ràng là giam cầm, nói cái gì mà cửa phủ cũng không cho ta ra. Ta chỉ là mang thai ba tháng mà thôi! Mắc gì phải làm vậy, Hừ!"
"Đã như vậy, không bằng ta với ngươi cùng về nhà đi, trụ phủ của ngươi với ta rất gần nhau..." Diêm tướng quân và Bùi thừa tướng cùng hồi phủ, trò chuyện thật vui vẻ.
Hai người đi chung với nhau, một người kiên cường cường tráng một người nhược như tế liễu*, một văn một võ, rất xứng đôi, người qua đường đều mơ ước .
(*): Nhỏ yếu như cây liễu mảnh mai
Nhưng mà, ở cung điện người kia nhanh chóng thay lại thường phục, Lăng Hoằng muốn đưa Bùi Tư Kiều hồi phủ nhìn thấy mấy cái này, sắc mặt trở nên đặc biệt khó coi, trong mắt tựa hồ hàm chứa một tia lửa giận, hắn trốn sau tường một mình lẩm bẩm nói: "Chờ đó ta sẽ cho ngươi đẹp mặt, đã ở bên ta mà còn dám câu dẫn nam nhân khác!"
Lúc Bùi Tư Kiểu trở lại trong phủ, nhìn đám tôi tớ bên trong vẻ mặt luống cuống, hắn cũng đoán được đến tột cùng là ai tới thăm quý phủ này rồi, chắc lại là cái vị chủ nhân khó hầu hạ kia đi...
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
8 chương
13 chương
118 chương
15 chương
13 chương
154 chương