Thảo nào lúc đấy muội đã nghi ngờ mà... Anh Nhi tỷ tỷ thực sự không hề có một vết sẹo nào! Linh tinh cất tiếng nghi vấn - Vậy tại sao lúc đấy nàng lại nhận? Hắn hỏi, trong lòng không rõ cô đang có ý định gì - Ta muốn xem cô ta đang có âm mưu gì! Cố ý va vào ta để mọi người nhận mặt rồi cứ thế trà trộn vào phủ, trước khi vạch mặt ra, ta muốn mọi người cứ cư xử tự nhiên, phối hợp với ta! Cô trả lời, tất cả đều gật đầu đồng ý, cô thật muốn xem xem người này có ý đồ gì với phủ của cô, cô chắc chắn rằng người này chín phần là do ông Tục Cô môn chủ kia ra lệnh, mục đích là gì thì chưa rõ cần phải điều tra thêm Buổi tối hôm đó, khi đã dùng bữa tối cô trở về phủ viện của mình, cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ cô liền ngó nhìn xung quanh rồi ngồi xuống ghế bình thản nói - Ra đây! - Đúng là nương tử của ta có khác, trốn kĩ như vậy rồi mà vẫn bị nàng phát hiện ra! Hắn xuất hiện trước mặt cô, hiện ra gương mặt thú vị nói - Phí lời, chàng đứng ngay sau cái màn giường, ta mà không nhìn thấy thì có lẽ ta nên đi chữa mắt là vừa. Thế chàng đến đây làm gì? Không đi cửa chính cứ lén lén lút lút vào, định dọa ai vậy? Cô vừa nói vừa rót trà ra, một cốc cho hắn, một cốc cho cô, nói xong cô liền uống một ngụm - Ta cứ thích lén lút với nàng đấy thì sao? Nàng là nương tử của ta, sao ta phải sợ? Hắn tiến đến gần cô, giơ tay nâng cằm cô lên, cô hất tay hắn ra lạnh lùng nói, trong lòng thì tim đập rộn ràng a - Trả lời câu hỏi của ta! - Liên Ly đã có tin, hắn nói năm đấy có Thiệu Khanh vương gia, còn có thừa tướng, thế lực ngoại triều tham gia vào, mà người lập ra kế hoạch mưu hiểm này chính là Thiệu Khanh vương gia, từ lâu đã có ý định soán vua rồi! Hắn lập tức nghiêm nghị, ngồi xuống nói, cô vừa nghe vừa nghĩ, gật đầu trả lời - Có khả năng, Thiệu Khanh cũng thầm thích mẫu thân ta từ lâu, luôn mong có được người. Nhưng thứ tình yêu đó chỉ là chiếm đoạt, sở hữu mà không cảm nhận rằng nó có đau khổ hay không khi nhìn người mình yêu khóc vì chính bản thân mình. Tiểu Thiên Nhi, chàng giúp ta tiếp tục điều tra xem năm đó làm thế nào mà mẫu thân ta lại cùng ông ta bỏ trốn! - Được... - Tiểu thư, nô tỳ là Tiểu Mỹ, đến đưa thuốc cho người! Tiểu Mỹ lên tiếng từ bên ngoài khiến cô và hắn giật mình, cô vội vàng nói - Tiểu Thiên Nhi, chàng mau đi đi, đừng để người khác nhìn thấy! Tuy hắn chưa hiểu chuyện gì, thấy cô sốt sắng như vậy cũng cấp tốc chuẩn bị bay đi, nhưng lúc đến cửa sổ hắn dừng chân, quay lại nâng cằm cô lên hôn cô một cái rồi nhanh chóng bay đi mất, cô thì đờ người ra nhìn hắn bay đi sau đó mới ra mở cửa - Tiểu Mỹ, thuốc do thái y bảo ta uống sao? - Vâng. Tiểu thư, sao mặt người đỏ lên vậy? Quả nhiên người mắc bệnh thật! - Vậy, vậy sao? Cô ngập ngừng nói, trong lòng thầm trách hắn, Tiểu Mỹ bước vào trong đưa bát thuốc cho cô, cô uống một hơi hết sạch, nhoắt 1 cái lấy cốc nước uống liền một hơi, uống như này mới không đắng Tiểu Mỹ thấy cô đã uống hết bát thuốc tự động lui xuống, lúc ra bên ngoài gặp một hắc y nhân, điều kỳ lạ là Tiểu Mỹ không hề sợ hãi mà còn theo tên kia đến một nơi kín đáo - Thiên Hà Lâm Anh uống thuốc đấy chưa? - Rồi, hết sạch. Ngươi có chắc tiểu thư sẽ không sao? Tiểu Mỹ gật đầu trả lời, giọng nói pha chút lo lắng - Sẽ không sao. Ngươi chỉ cần cho cô ta uống thuốc đầy đủ thì chuyện ta hứa với ngươi sẽ sớm thực hiện! Tên hắc y nhân nói rồi vút bay đi trong khoảng không lặng im đến mức đáng sợ. Đám mây che mất ánh trăng để lại bóng tối mù mịt dài đằng đẵng