“Phu nhân khó sanh qua đời, viên chủ.”
Khuôn mặt của viên chủ Bách Tỉ Ngạn không xuất hiện nhiều biểu tình lắm, cho dù nghe thấy hỏi đến chính nương tử của mình chết, y cũng một mặt không biểu cảm như vậy, bởi y vốn rất ít thể hiện tình cảm ra ngoài.
Người học võ, vốn sẽ không nên biểu lộ thất tình lục dục, giận nhiều vui nhiều, ngậm giận nhớ hận đều sẽ ảnh hưởng đến tu vi, đạm nhiên bình tâm, không dục ít cầu, mới là phong thái nên có của người học võ đều tu dưỡng.
Tỳ nữ bên cạnh tuổi cao đã dùng tấm khăn quấn kỹ đứa nhỏ ôm tới Bách Tỉ Ngạn, ánh mắt Bách Tỉ Ngạn nhìn xuống, nhìn khuôn mặt nhăn nhăn, thật không biết là nam hay nữ, cũng nhìn không ra đứa nhỏ giống mình hay là giống nương tử, ánh mắt lãnh đạm lướt qua một chút, lập tức dặn dò nói: “Đem hắn mang xuống, hảo hảo chiếu cố.”
Một câu hảo hảo chiếu cố đã xong hết thảy, y quay lưng hướng về thính lý, thính lỹ còn có vài vị quan trọng, đang muốn đàm luận một số đại sự trong giang hồ võ lâm.
Y sải bước đi ra ngoài, tư tự thanh minh, đối diện gió lạnh, y vật y mặc bị gió thổi về sau bay bay, gương mặt uy nghiêm không hạ một giọt lệ thủy thương tâm, chỉ vì khóc lóc vô tế vu sự, kêu khóc càng nhiều hơn nữa, người chết cũng không sống lại, mà nhân sinh còn có việc đáng làm hơn.
Thật sư là y không có tình cảm, chỉ là lãng phí thời gian khóc lóc, y càng nguyện ý đem thời gian đó hoàn thành chuyện cần làm.
Đạm định kiên nhận, trầm tĩnh như đá, là một trong cá tính của y, vĩnh viễn cũng không đổi.
Truyện khác cùng thể loại
359 chương
536 chương
72 chương
15 chương
16 chương
81 chương
54 chương
27 chương