Sáng hôm sau khi cô vừa mới tỉnh dậy, Diệp Chi đã ở phủ viện cô nói là muốn nói chuyện với cô nhiều hơn, cô cũng không ngần ngại mà đồng ý - Mẫu thân, 5 năm qua người đã sống như thế nào vậy? Người hẳn phải khổ cực lắm, gầy đi hẳn rồi này! - Ta không sao. Lúc đó, đi lang thang được một vài tháng thì gặp được Tục Cô môn chủ, người đã thu nhận ta, cho ta chỗ ăn chỗ ở nên ta rất cảm kích. Sau này chúng ta nên biết ơn họ! Diệp Chi mỉm cười nhẹ nhàng nói, vừa nói vừa nhớ lại hồi ức - Vâng. Sẽ thế! Mẫu thân, tại sao lúc đó người lại theo thúc thúc bỏ trốn? Cô dò hỏi, Diệp Chi liền chuyển sang ánh mắt đượm buồn - Là ông ta ép ta! Ông ta nói nếu ta không theo sẽ dùng mảnh Phù Lệnh giết chết con! Mảnh Phù Lệnh? Là thứ gì vậy ạ? - Là một thứ vô cùng nguy hiểm, nó có thể điều khiển vạn vật, nghe theo mọi sự chỉ bảo cho chủ nhân của nó, tuy nhiên đã bị vỡ làm 3 mảnh, trong đó có một mảnh có ở trong người con! Con phải cẩn thận, rất nhiều người đang săn lùng nó đấy! Diệp Chi ra vẻ mặt nguy hiểm khiến cô lạnh toát mồ hôi, cô tự nhiên có 1 cảm giác bất an đến kì lạ "Trong người mình có cái thứ đấy? Vậy việc đau tim hẳn là có liên quan" - Vậy tại sao thúc thúc lại có thứ... - Ta không muốn nói nữa. Nhắc đến lại đau lòng, chúng ta nói cái khác đi! Cô chưa kịp hỏi xong Diệp Chi nhanh chóng chen vào miệng cô nói "Không muốn tiết lộ nhiều à?" - Được. Tối hôm qua phụ thân về nhìn mẫu thân hẳn bất ngờ lắm, lúc dùng cơm xong phụ thân có nói gì không ạ? Lúc đó con về viện của mình rồi nên không biết - Cái... cái này thì... Phụ thân con có hơi... Miệng Diệp Chi giật giật, cảm giác vẫn còn hơi sợ hãi về chuyện tối hôm qua Tối hôm qua: - Chi Chi, sao nàng lại có thể...? - Phu quân... thiếp thật không ngờ sẽ có ngày chúng ta lại có thể đoàn tụ như vậy! Diệp Chi xúc động nói miễn cưỡng ôm phụ thân cô 1 cái thật chặt, vậy là cả 2 người cứ thế trò chuyện với nhau, người hỏi người trả lời, lúc xong thì cũng đã quá muộn - Có vẻ muộn rồi, chúng ta nên đi ngủ thôi! Phụ thân cô nói, Diệp Chi rùng mình nghĩ "Cái lão già này hỏi gì rõ lắm, khô hết cả mồm!" Người giả trang thành Diệp Chi không ai khác là Hổ Thiết - Sao vậy, Chi Chi? Đi ngủ thôi... - Lão... phu quân chàng làm gì vậy? Thiếp có chân tự đi được! Phụ thân cô tiến đến bế Hổ Thiết lên khiến tên này suýt chửi lung tung lộ thân phận - Đợi nàng đến bao giờ? Cứ đứng chôn chân một chỗ như này, sốt ruột lắm a! Phụ thân cô mỉm cười vô tội nói, lúc này tên Hổ Thiết chỉ muốn đấm phụ thân cô một cái - Sao phải sốt ruột? Chỉ là đi ngủ thôi mà... "Cái lão già này, mau thả bổn công tử ta xuống, bế này nhìn dị quá" - Phu quân, mau thả thiếp xuống đi, ngại biết bao nhiêu Hổ Thiết vùng vẫy mạnh, trong lòng nội tâm thì gào thét thế đấy chứ bên ngoài vẫn phải ra dạng yếu đuối - Nàng vừa mới về có thể sẽ mệt nên ta định sẽ hầu hạ nàng! Phụ thân cô cười gian xảo nói, Hổ Thiết lạnh gáy vô tình lướt mắt qua phụ thân cô, không xui xẻo như vậy chứ? - Không cần đâu, thiếp rất khỏe! - Nào... Phụ thân cô đặt Hổ Thiết lên giường mà không biết rằng Diệp Chi này là nam... - Đi... đi ngủ... Hổ Thiết đẩy mặt phụ thân cô ra khi ông định hôn rồi linh hoạt nhảy sang chỗ khác nằm quay mặt lại - Ơ? Thiệt mất hứng! Phù! Phụ thân cô mặt ỉu xìu, lết chân đi thổi nến rồi ngủ Quay trở lại thực tại "Thật đáng sợ. Nếu còn ở lại thêm một ngày chắc chết" Hổ Thiết nghĩ, nhờ cái suy nghĩ này mà quyết định sẽ lấy mảnh Phù Lệnh nhanh