Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 494 : Sâu trong vạn sơn

Phương Khinh Trần tâm thần trở lại hiện thực, thấy Địch Nhất đang xử lý vết thương trên tay Địch Cửu, vẻ mặt hai người đều thập phần chuyên chú, chẳng ai ngẩng đầu nhìn y, không khỏi cười: “Thật khó được, vừa rồi khi ta thất thần, các ngươi lại không liên thủ tập kích.” Địch Cửu bình thản đưa mắt nhìn y: “Vừa rồi dáng vẻ của ngươi, cứ như thể bỗng nhiên nói chuyện với người của thế giới khác vậy.” “Ta đang nói chuyện với thần tiên, ta đang nói chuyện với thiên mệnh.” Phương Khinh Trần híp mắt: “Nếu ta bảo, ta và A Hán đều là thần tiên, ngươi tin không?” “Ta không tin. Bất quá ngươi đã nói như vậy, ta tin tưởng ngươi luôn có lý do của ngươi, cũng nhất định có thể có biện pháp làm ta tin.” Phương Khinh Trần cười: “Biện pháp và lý do… Chờ ngươi vào Tiểu Lâu sẽ biết.” Địch Nhất phát tín hiệu gọi Địch Tam đến, cũng thả con tin nằm trong tay họ. Phương Khinh Trần cũng đuổi đám sơn tặc này đi, chỉ một nhóm bốn người họ, mang theo A Hán tiến bước. Lần này, con đường phía trước không còn bất cứ trở ngại gì, ngày thứ mười, họ đã đến Vạn Sơn. Núi rừng mênh mang, trùng trùng điệp điệp, vô biên vô hạn. Ngàn năm trước, nơi này tên là Vạn Sơn, ngàn năm qua, do Tiểu Lâu, nơi này đã được gọi là Thánh Sơn. Không ai dám tự tiện vào núi rừng một bước, trên núi cây cỏ dại um tùm chằng chịt, căn bản chẳng nhìn thấy đường nào có thể cho người qua lại. Những lá chắn thiên nhiên do cây cối cỏ đá hình thành này, vĩnh viễn che chắn Tiểu Lâu nhân gian tối không thể xâm phạm nọ. Địch Cửu từ trong xe ngựa, bế A Hán ra. Địch Nhất nhẹ nhàng nói: “Chúng ta ở đây chờ các ngươi.” Khi nói chuyện vẻ mặt cuối cùng có chút khổ sở. “Không cần buồn vì ta, cổ nhân đều nói, sớm nghe đạo chiều chết cũng cam. Ta có thể trở thành người ngoài duy nhất suốt ngàn năm qua, biết được chân tướng Tiểu Lâu. Cho dù chết, hình như cũng coi là chuyện tốt đủ để khoe khoang. Huống chi, còn có thể đổi được A Hán tỉnh lại.” Địch Cửu bình tĩnh nói: “Các ngươi ở lại đây, cứ lấy nửa tháng làm kỳ hạn đi. Nửa tháng ta còn chưa ra thì về đi, các ngươi đều đã tận lực, cũng đã tận tâm, đừng để Văn Tố Y chờ quá nóng lòng.” Địch Tam than nhẹ một tiếng: “Ngươi và A Hán…” “Yên tâm, vô luận chân tướng của Tiểu Lâu như thế nào, cuối cùng ta nhất định sẽ yêu cầu họ đánh thức A Hán…” Địch Tam lại cùng Địch Nhất đồng thời lắc đầu. “Chúng ta đều hy vọng A Hán có thể tỉnh. Nhưng nếu cuối cùng ngươi quyết định để y tiếp tục ngủ, chúng ta cũng tin tưởng, nhất định có lý do của ngươi, vô luận thế nào, chúng ta đều sẽ không trách ngươi.” Địch Cửu ngẩn ra: “Các…” “Chúng ta tuy rằng rất để ý A Hán, nhưng ngươi cũng đã là bằng hữu của chúng ta, đồng bạn của chúng ta. Ngươi không để ý bản thân, không có nghĩa là chúng ta không để ý ngươi.” Địch Tam miễn cưỡng cười một tiếng: “Ngần ấy năm, ngươi vẫn là tính nết khó chịu mọi việc luôn không nghĩ thoáng kiểu này.” Địch Nhất cũng theo tiếng nói: “Phải, về A Hán, ngươi cũng đã tận tâm, đã tận lực. Bất kể kết cục như thế nào, cho dù là chúng ta cũng sẽ không trách cứ ngươi nửa câu nữa.” Địch Cửu hờ hững ôm A Hán đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng. Nói y thiên tính lạnh lùng, không chịu đáp lại thiện ý của người khác, chẳng bằng nói là thiện ý chợt đến này làm y luống cuống chân tay, đầu óc và biểu tình đồng loạt đình trệ một nhịp, không biết phản ứng. Phương Khinh Trần ở bên lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, sau khi y chết, ta sẽ trả thi thể lại cho các ngươi. Để các ngươi có thể an táng đàng hoàng, cũng coi như đã tận tâm.” Tuy y nói là lời thật, nhưng cũng thật là quá phá cảnh. Địch Nhất cắn răng, miễn cưỡng áp chế phẫn nộ trong lòng: “Thế A Hán thì sao, ngươi có thể trả lại cho chúng ta không?” “Nếu Địch Cửu kiên trì để A Hán tỉnh lại, ta sẽ đánh thức y, sau đó có gặp các ngươi hay không, là chuyện của bản thân A Hán. Nếu Địch Cửu không muốn để y tỉnh lại, A Hán ở trong Tiểu Lâu, sự chiếu cố có thể được cũng vượt xa các ngươi có thể cho. Để y ở lại Tiểu Lâu là tốt nhất, nhưng nếu các ngươi cứ không yên tâm, không thể không giành lại y, ta cũng có thể cân nhắc trả y lại cho các ngươi, có điều, thế sẽ chỉ làm A Hán sống càng không tốt, còn làm các ngươi cả đời đều nhận hết liên lụy và trói buộc!” “Chúng ta…” “Trước không cần cho ta đáp án, tóm lại cuối cùng ta sẽ đến cho các ngươi biết kết cục, đến lúc đó, các ngươi lại quyết định đi.” Phương Khinh Trần thản nhiên ngắt lời khi Địch Nhất và Địch Tam vừa mới mở miệng, lúc này mới nói với Địch Cửu: “Ngươi còn điều gì muốn giao lại không?” Địch Cửu lắc đầu. “Thế thì đi theo ta.” Phương Khinh Trần quay người đi về hướng đại thụ rậm rạp chọc trời, Địch Cửu ôm A Hán đi theo phía sau. Phía trước rõ ràng không có đường, nhưng Phương Khinh Trần trở tay, kéo tay Địch Cửu, một chân bước vào gốc cây, hai người cứ thế dễ dàng bước vào giữa đại thụ chắc chắn. Địch Nhất và Địch Tam nhìn nhau hoảng sợ, song song bổ lên, đưa tay sờ thử, trước mắt rõ ràng lại là đại thụ rắn chắc, tuyệt đối không có thông đạo, không có cửa ngầm. Địch Nhất vỗ thân cây, nhẹ nhàng nói: “Y nói, họ là thần tiên…” “Cũng có thể…” Sắc mặt Địch Tam thoáng trắng bệch. Họ đều là người tuyệt không tin quái lực loạn thần, nhưng giờ này khắc này, trừ lực thần ma, thật sự chẳng thể nghĩ ra giải thích khác. Chỉ là… Địch Nhất kinh ngạc nhìn Thánh Sơn xa không bờ bến trước mắt, nhẹ nhàng nói: “Nếu là thần, A Hán là thần gì, nếu là ma, thế A Hán là ma gì?” Địch Tam chau mày, hồi lâu không thể nói ra một chữ. Bốn phía đều là cự mộc uốn lượn, núi rừng hoang dã, nhưng dưới chân lại là mây bay nước chảy tự động xuôi về trước, trên đỉnh đầu là minh châu dị bảo chói lọi như kiêu dương. Bên trong dải rừng rậm ngàn năm cả ánh dương cũng không thể chiếu sâu này, quang hoa sáng lóa, xua hết mọi hắc ám âm trầm, mây thần đuổi gió, mau lẹ hơn hẳn hết thảy thân pháp tốc độ của cao thủ nhân gian. Dù là Địch Cửu định lực hơn người, thấy cảnh chưa từng nghe chưa từng thấy này, vẻ mặt cũng không khỏi hơi chấn động ngỡ ngàng. Phương Khinh Trần dẫn Địch Cửu đứng trên tấm chuyên chở tự động, trầm giọng dặn dò: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi nhất định phải ôm chặt A Hán, không có lời của ta, bất cứ thời gian nào, xảy ra bất cứ chuyện gì, đều không thể buông tay. Y chính là bùa hộ mệnh của ngươi, chỉ cần ngươi tương liên với thân thể y, cơ quan bảo vệ của Tiểu Lâu sẽ không chủ động công kích ngươi.” Máy tính đối với người bên ngoài xâm nhập Tiểu Lâu, không phải dùng thủ đoạn sét đánh triệt để tiêu diệt toàn bộ từ thân thể đến linh hồn đối phương thì là sử dụng thiết bị chuyển hoán không gian, chuyển người đến tuyệt địa không một bóng người và vĩnh viễn không thể thoát vây. Nhưng máy tính sẽ tuyệt không công kích thành viên của chính Tiểu Lâu. Chỉ cần Địch Cửu ôm A Hán, sét đánh sẽ đồng thời thương tổn tính mạng A Hán, thiết bị chuyển hoán không gian cũng chẳng thể tách hai người đang ôm chặt ra. Trên độ ưu tiên quyền hạn của máy tính, thân thể tính mạng an nguy của người trong Tiểu Lâu, độ ưu tiên cũng cao hơn xa phàm nhân có tiến vào ngoại vi Tiểu Lâu hay chăng, cho nên, chỉ cần Địch Cửu vẫn ôm chặt A Hán, máy tính sẽ không chủ động công kích y. Muốn phá giải hệ thống phòng ngự tự động của máy tính Tiểu Lâu, kỳ thật chỉ đơn giản như vậy… Địch Cửu nghe vậy cũng hơi chần chừ: “Thế A Hán…” “Y không việc gì đâu, nơi này sẽ không có bất cứ lực lượng nào công kích y.” Phương Khinh Trần dừng một chút, nhẹ nhàng giải thích: “Trước khi ngươi chính thức tiến vào Tiểu Lâu, ta tận lực dùng lời ngươi có thể lý giải, nói đại khái trước. Nói chúng ta là thần tiên, kỳ thật không chính xác. Chúng ta là những người đang tu luyện, hy vọng có thể đắc đạo thành tiên. Mà một cửa khảo nghiệm cuối cùng chúng ta tu luyện chính là tình đời, cho nên, chúng ta phải vào đời lịch kiếp. Chuyện thần tiên hạ phàm lịch kiếp, chắc ngươi cũng nghe không ít rồi nhỉ?” “Phải, rất nhiều thần nhân tiêu tan tiên pháp và ký ức, vào đời trở thành phàm nhân, nhưng trời sinh thần căn, thường có thể làm việc thường nhân không thể làm, mà còn luôn có thần linh thiên giới âm thầm bảo hộ, cuối cùng trải hết kiếp nạn, nhìn thấu tình đời, sau cùng được lên trời, quy vào tiên vị.” “Đúng, tình huống của chúng ta không khác mấy, bất đồng là chúng ta đều giữ lại ký ức kiếp trước. Ta, A Hán, Dung Khiêm, Phong Kính Tiết, Tiêu Thanh Thương, Triệu Thần, mọi người đều giống nhau, chúng ta đều đang tu luyện, đều đang lịch kiếp, chỉ là kiếp của mỗi người đều bất đồng. Con đường cầu tiên lịch kiếp, nhìn thấu tình đời, tìm kiếm ngộ đạo này của chúng ta, tên là mô phỏng, tên là làm luận văn. Mà Tiểu Lâu, chính là động phủ của chúng ta ở nhân gian. Chỉ có trong Tiểu Lâu, chúng ta mới được cho phép sử dụng tiên pháp dị thuật, ngoài Tiểu Lâu, chúng ta cũng giống tất cả các thần tiên lịch kiếp, trừ trời sinh thông minh hơn, tài giỏi hơn người thường, kỳ thật không hề có sức mạnh gì hơn người thường.” Địch Cửu chau mày, cúi đầu nhìn nhìn Phó Hán Khanh trong lòng, tên đần này, coi là trời sinh thông minh giỏi giang hơn người thường sao? Phương Khinh Trần vội ho một tiếng: “A Hán là dị loại trong chúng ta, không thể lấy để so sánh với người bình thường.” “Tóm lại, đây là chỗ tiên gia ở, nơi nơi đều là thần khí tiên vật. Bởi vì hết thảy đều là thiên cơ, cho nên người thường nếu dòm lén sẽ bị pháp khí tiên gia giết chết, người thường nếu xâm nhập tiên phủ, cũng sẽ bị pháp khí của chúng ta trừng phạt, nhưng pháp bảo có linh, nhận được chủ nhân, chỉ cần ngươi ôm A Hán không buông, pháp bảo sẽ không tùy tiện công kích, về phần… Được rồi, hiện tại đã đến chỗ thiết bị thuấn di thứ nhất, chúng ta không cần bay thế này mãi, trực tiếp… Ừm… Di hình? Đúng, di hình vào sâu trong Tiểu Lâu, trung tâm động phủ là xong…” Y thoải mái kéo mở một cánh cửa bỗng nhiên xuất hiện phía trước, tự đi vào. Địch Cửu không chần chừ một khắc, sải bước theo vào.