Tiểu Lâu Truyền Thuyết
Chương 487 : Dẫn dắt từng bước
Trên đại lộ, trước xe ngựa.
Phương Khinh Trần bảo mã khinh y, tiêu tiêu sái sái, bất chợt thở dài khe khẽ, đưa tay day day ấn đường.
Mấy ngày này, y luôn ở bên lãnh nhãn bàng quan, nhìn Địch Cửu một mình cẩn thận chăm sóc A Hán.
A Hán, là một ngày hai mươi bốn giờ, đều cần chăm sóc chu đáo. Mà Địch Cửu người chăm sóc này, cũng chưa bao giờ có thể có giấc ngủ bình thường quá một canh giờ.
Một ngày hai mươi bốn giờ, y đều không được nghỉ ngơi. Ngày ngày như thế, đêm đêm như thế…
Những sơn tặc mật thám đó, chỉ giúp đỡ chạy chân, qua lại mở đường, mua đồ ăn, làm thuốc, nấu dược thiện, trợ thủ chút thế thôi. Mà hết thảy việc chăm sóc A Hán cụ thể, Địch Cửu luôn luôn tự lực mà làm, không chịu mượn tay người khác.
Địch Cửu phải mỗi ngày đổi các kiểu, chuẩn bị một ngày tám bữa thức ăn lỏng cho Phó Hán Khanh, trong đó ít nhất bốn bữa phải có dược vật bổ dưỡng, độ ấm nhất định vừa phải, mà còn phải để A Hán có thể tự mình nuốt xuống.
Địch Cửu phải mỗi ngày giúp A Hán châm cứu huyệt vị toàn thân, lấy châm lực kích thích bắp thịt, khớp xương, thậm chí nội phủ, sẽ không bởi vì trường kỳ không dùng mà dần dần héo rút.
Địch Cửu phải mỗi ngày cực cẩn thận giúp A Hán đấm bóp mỗi một tấc da thịt, còn không ngừng dùng nội lực xoa bóp giúp y, bảo đảm sức sống của bắp thịt.
Địch Cửu phải mỗi ngày giúp A Hán hoạt động tay chân, bảo đảm sau khi tỉnh lại, tay chân vẫn có thể chuyển động tự nhiên như người bình thường.
Địch Cửu phải mỗi ngày giúp A Hán truyền công lực, vận chuyển mười hai chu thiên, để bên trong cơ thể A Hán thời khắc bảo trì sinh mệnh lực.
Địch Cửu phải…
Từng việc, từng vụ, nhìn nhiều, tâm trạng Phương Khinh Trần càng ngày càng buồn bực.
Tuy rằng bản thân ở ngay bên cạnh, tuy rằng tự xưng là đồng môn hảo hữu của A Hán, nhưng những việc đó y trước nay luôn khoanh tay đứng nhìn, tuyệt không hỗ trợ.
Việc kiểu đó, y không muốn giúp, mà còn tự nhận cũng chẳng giúp được.
Thế mà người này, chính là như vậy, bình tĩnh lơ là bản thân, chăm sóc A Hán, một năm, lại một năm.
Là cái gì đang chèo chống y? Là cái gì khiến y có tính nhẫn nại và kiên định như vậy, vô luận thế nào cũng không chịu từ bỏ?
Cho dù khắc ý kéo ra khoảng cách với A Hán, y lại chưa từng lơ là việc chăm sóc A Hán một chút, dầu rằng lúc y chăm sóc người khác, bản thân lại không thời khắc nào không bị thương bệnh tra tấn.
Đau đớn hơn, cả mặt mày y cũng sẽ không động một chút. Người khác tất nhiên không nhìn ra manh mối, nhưng làm sao giấu được mắt Phương Khinh Trần.
Phương Khinh Trần biết y đang đau, vẫn luôn đau. Người đã thương tận xương tủy, bệnh tình nguy ngập này, đau đớn các nơi trong thân thể, cơ hồ là vĩnh cửu. Không thời khác nào, chưa từng dừng lại.
Không có chuyện gì là không cần trả giá, tùy ý áp bức sinh mệnh như thế tất nhiên cũng bị sinh mệnh trả thù.
Ngực mình đột nhiên cũng hơi đau. Phương Khinh Trần rầu rĩ thò tay vào lòng moi thuốc ra.
Thuốc Phong Kính Tiết phí tâm tư điều chế giúp, y làm sao nhớ uống đúng giờ, cũng chính là như thế, khi thương cũ phát tác, bị đau đớn nhắc nhở, tùy tiện uống một viên ứng phó là xong.
Y vừa uống thuốc vừa tiếp tục thất thần.
Toàn thân trên dưới đều là thương, không một chỗ không đau, không một khắc không đau, vĩnh viễn vĩnh viễn, chẳng hề ngừng nghỉ, vĩnh viễn vĩnh viễn, chẳng được thoải mái. Loại cảm giác này… Y thật sự có thể quen? Thật sự có thể không để tâm?
Đáng tiếc trước khi đi, không nhớ phải hỏi thử Tiểu Dung.
Thân thể Tiểu Dung cũng vẫn đang chịu đựng thương đau, cũng vẫn là toàn thân các nơi, lúc nào cũng giày vò đau đớn. Bất quá lòng dạ y rộng rãi, biết thiện đãi mình đồng thời có thể thiện đãi người khác, đau khổ nhiều hơn vẫn có thể thoải mái chấp nhận, thản nhiên đối diện, cũng sẽ không nghịch phản cự tuyệt sự quan tâm và ấm áp bên cạnh.
Mà người này… quá ẩn nhẫn.
Phương Khinh Trần lắc đầu. Dù sao hết thảy chỉ do người này tự tìm, tội nghiệp y sinh bệnh, tội nghiệp y có thương… Phương Khinh Trần còn chưa có tâm địa từ bi như vậy, cũng tuyệt không xuẩn đến mức đi tìm Địch Cửu biểu hiện lòng đồng tình của mình.
Sau lưng bỗng nhiên lại truyền đến một tràng ho khan kịch liệt, tê tâm liệt phế khiến người nghe thật sự không thoải mái. Phương Khinh Trần nhịn hoài nhịn mãi, đột nhiên bạt ngựa quay đầu, đến bên cạnh xe ngựa, móc từ trong lòng ra một lọ thuốc nhỏ ném vào lòng Địch Cửu: “Lúc bệnh phát đặc biệt kịch liệt thì uống một viên!”
Đây là linh đan diệu dược y bắt chẹt được từ chỗ Phong Kính Tiết, chuyên môn dành cho Địch Cửu. Nhưng Phong Kính Tiết nói, y phải nhìn thấy Địch Cửu người thật, tự tay bắt mạch xem bệnh, mới có thể thật sự đúng bệnh hốt thuốc. Hiện tại thuốc này chỉ là suy đoán mà điều chế, hiệu quả khẳng định không đủ tốt.
Phong Kính Tiết đã nói hiệu quả khẳng định không đủ tốt, Phương Khinh Trần đương nhiên vẫn không lấy ra. Chỉ là hôm nay Địch Cửu ho quá tra tấn tai mình, hơn nữa… như vậy, tạm thời ngựa chết chữa như ngựa sống đi!
Địch Cửu đợi cơn ho dừng lại, mới cầm lọ thuốc kia lên, cũng chẳng nhìn nhiều, tùy tay đổ ra một viên rồi nuốt.
Thấy y uống dứt khoát như thế, Phương Khinh Trần rất đỗi hối hận. Sớm biết y không phòng như thế thì không nên cho linh dược, trực tiếp kiếm chút mê dược bỏ vào, chẳng phải vấn đề gì cũng giải quyết sao. Vừa nghĩ như vậy, quả thực hơi ảo não: “Ngươi thật sự không sợ ta hạ độc?”
Địch Cửu lạnh lùng mỉm cười. Phương Khinh Trần hai đời làm người, tuy nói tính tình xử sự biến hóa cực lớn, nhưng bất kể là một đời danh tướng nhân hậu khoan hồng giả tạo năm đó, hay tính khí quái dị tùy ý mà làm hiện giờ, rõ ràng đều không thể sử thủ đoạn như vậy, tối đa cũng chỉ nói miệng thôi. Loại người này…
Bình thường thích làm bộ độc ác vô tình, cay nghiệt lạnh lùng, nhưng nếu thật luận đến không từ thủ đoạn, ác độc tàn nhẫn, chỉ sợ cả một thành của ta ngươi cũng chẳng so được.
Trong lòng Địch Cửu lại không dưng thở dài. Người này, thoạt nhìn thì ngàn lanh trăm lợi, thông minh hơn con heo ngốc kia vô số lần, nhưng chỉ sợ trong xương cốt cũng có sự ngu xuẩn và cố chấp cùng kiểu thôi.
Tâm niệm giây lát qua lại, Địch Cửu chợt thấy lòng thoải mái, những kéo căng đình trệ, giày vò tích tụ mấy năm qua lại tiêu tan quá nửa. Trên mặt y tuy không động thanh sắc, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc.
Y cũng là người biết y, càng hiểu rõ thương bệnh của mình nghiêm trọng cỡ nào. Năm đó trong Tu La giáo cũng đã gặp nhiều thuật thần y, dược thần kỳ của Bích Lạc, nhưng chưa bao giờ có thể tưởng tượng, ai có thể chỉ dùng một viên thuốc mà có thể sinh ra hiệu dụng như thế với ngoan tật của y.
Y im lặng nắm chặt lọ thuốc, mâu quang lướt qua người Phó Hán Khanh.
Tuy y che giấu rất tốt, nhưng Phương Khinh Trần là nhân vật ra sao, ánh mắt dao động nhỏ nhặt hơn nữa, đâu giấu được mắt y.
“Thuốc rất hữu hiệu chứ?”
Địch Cửu gật đầu.
“Hữu hiệu với ngươi, không có nghĩa là hữu hiệu với y. Thiên hạ không có thần dược bách bệnh đều chữa được.” Phương Khinh Trần thong thả nói: “Đạo lý đơn giản như vậy, ngươi không thể không hiểu chứ?”
“Nhưng đã có thể cả mặt cũng chưa gặp mà phối ra linh dược trị liệu cho ta, bản lĩnh năng lực như vậy, hẳn có thể chữa được cho y chứ?”
“Có thể hay không và có làm hay không, trước nay luôn là hai việc khác nhau.”
Địch Cửu cũng không nổi giận, tâm bình khí hòa gật đầu, cất lọ thuốc vào lòng, lại làm Phương Khinh Trần dù bận vẫn ung dung chờ y bất bình, chờ y tức giận, chờ y phẫn nộ tranh cãi rất là thất vọng.
“Thật hiếm thấy, biết rõ y không chịu cứu A Hán mà ngươi không ném thuốc của y lại cho ta.”
“Loại thuốc này hiệu quả cực kỳ tốt, mấy năm qua ta còn chưa từng được thoải mái thế này. Đã hữu dụng với ta, tự nhiên phải giữ lại.” Địch Cửu thản nhiên đáp.
Phương Khinh Trần nhìn y với đôi mắt phát sáng: “Nếu ngươi chịu đi theo ta, để chủ nhân thuốc này đích thân trị liệu cho ngươi, sẽ không chỉ là thoải mái nhất thời…”
Địch Cửu nhướng mày nhìn y, thoáng kinh ngạc: “Ngươi biết rõ ta sẽ không, vì sao còn phải lãng phí lời lẽ.”
Phương Khinh Trần không thống khoái hừ một tiếng.
Vẫn sinh bệnh, vẫn chịu đựng đau đớn, sau khi hết thảy trở thành thói quen, tất nhiên cảm thấy nhân sinh u ám, sống chẳng có lạc thú. Nhưng bất cứ việc gì chung quy phải tương đối, càng là thân thể thương đau, mới càng có thể cảm nhận được sự đáng quý của khỏe mạnh. Đã thành công lợi dụng linh dược, để y trong khoảng thời gian ngắn cảm nhận được sự thoải mái rõ ràng, nhưng đối mặt với hấp dẫn mạnh mẽ như vậy, Địch Cửu lại vẫn không động tâm.
“Có lẽ linh dược thần y, thật sự có lực hấp dẫn rất mạnh, nhưng ta là người như thế nào ngươi không thể không biết.” Địch Cửu lắc đầu: “Ngươi vẫn nói phải ngăn cản ta, thế nhưng dọc đường, ngươi lại từng chân chính thi ra thủ đoạn gì?”
Địch Cửu ngưng mắt nhìn y: “Ta lại chẳng tin, Phương Khinh Trần có thể lấy sức một người hưng quốc diệt quốc, chỉ có chút bổn sự đó?”
Phương Khinh Trần càng buồn bực. Ngươi đã nhìn ra, trong lòng biết rõ là được, hà tất nhất định chỉ ra. Không phải muốn đưa thóp của ta vào tay đám gia hỏa Tiểu Lâu kia sao?
Y nhún vai: “Được rồi, ta thừa nhận, mặc dù ta vẫn nói phải cản ngươi, nhưng kỳ thật không hề cho rằng, ngươi vì đánh thức A Hán mà liều mạng xông vào Tiểu Lâu có gì sai. Rất ngu xuẩn, nhưng không hề sai. Ngươi không nghe khuyên, ta cố nhiên rất giận, có điều, biết đâu thật sự khuyên phục ngươi rồi, bản thân ta sẽ phải thất vọng.”
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
59 chương
59 chương
20 chương