Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 482 : nhãn lực thế nào

Phải nói, Phương Khinh Trần đến ngăn Địch Cửu, là ngăn ra một bụng hỏa khí. Vốn chính là vì tính mạng tên khốn này, y mới chạy tới Yên cung, sau đó bất hạnh bị Phong Kính Tiết túm lấy trị thương phối thuốc, giày vò suốt ba ngày. Y chậm trễ bên kia, Địch Cửu lại không chịu phối hợp, trên đường thu phục đám sơn tặc này, đi càng lúc càng nhanh, hỗn loạn thủ hạ của Tiêu Thanh Thương và Triệu Thần có thể gây càng ngày càng hữu hạn. Hai điều này hại Phương Khinh Trần dọc đường đuổi nhanh đuổi chậm, cả thở cũng không có thời gian thở nhiều một hơi. Để có thể kịp thời ngăn Địch Cửu lại, thần câu của Yên vương dưới chân, được y chải vuốt bóng loáng, mập mạp khỏe mạnh cưỡi ra, đến bây giờ đã gầy sọm một vòng, lông khô queo, chẳng còn sắc thái, bẩn thỉu đáng thương. Ngựa đã như thế, y đương nhiên cũng chẳng tốt được đi đâu. Gian khổ dọc đường phải chịu, Phương Khinh Trần tất nhiên nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ tính lên đầu Địch Cửu. Đương nhiên, chờ sau khi y thật sự chạy đến trước mặt Địch Cửu, dựa theo chỉ thị Tiêu Thanh Thương và Triệu Thần trước đó đã cho, đánh tín hiệu, được thuộc hạ hai người đến hội hợp nghe lệnh, y lại không hề gấp không thể chờ mà trực tiếp lao đến trước mặt Địch Cửu. Phương Khinh Trần đầu tiên tìm khách *** tốt nhất ở thành trấn phía trước, cho người kỳ cọ con bạch mã kia một phen, bản thân thì nhân thời gian này thoải mái tắm rửa một cái, tìm hiệu may tốt nhất, mua một bộ bạch y sáng loáng để thay. Tiểu Dung và Phong Kính Tiết là người một nhà, đi gặp họ đương nhiên không cần chú ý, nhếch nhác thì nhếch nhác. Địch Cửu này lại là tên y sẽ đối phó chỉnh trị, thế y tự nhiên phải ăn mặc sao cho mặt mày sáng sủa, siêu phàm thoát tục một chút, bảo đảm vừa xuất trường là có thể khiến mắt người sáng ngời, làm nổi bật đối phương mặt xám mày tro, chật vật bất kham, thế mới thoải mái. Giờ khắc này y giục ngựa ngăn giữa đường, người nọ một thân một mình thẳng tắp lưng trông trước xe ngựa, hai người xa xa đối nhau, càng lộ rõ cách biệt trời vực. Bạch mã bạch bào của Phương Khinh Trần, khinh dật tuyệt trần, càng lộ rõ Địch Cửu bụi bại ảm đạm, thần dung xám xịt. Sự tuấn lãng tiêu sái, hoa thái phong tư của Phương Khinh Trần, càng ánh Địch Cửu dung nhan như quỷ, yêu dị ma mị. Phương Khinh Trần một người một ngựa đã chiếm hết quang hoa thiên địa, Địch Cửu lại vĩnh viễn chỉ thuộc về hắc ám. Phương Khinh Trần khiến người vừa thấy, bỗng sinh tâm quý mến kết giao. Địch Cửu lại chỉ có thể khiến người nhìn mà căm ghét sợ hãi, né tránh thật xa. Sa sút như vậy, thảm hại như vậy, ai lại biết được, người này cũng từng tuấn lãng phi phàm, cũng từng hào quang chói lọi, cũng từng tay nắm trọng quyền, cũng từng là đối tượng ngàn vạn người quỳ bái hiệu trung khuynh tâm bội phục. Thắng được một ván, thật sự nên cực đắc ý, cực tự mãn, Phương Khinh Trần lại không cao hứng nổi. Y chợt thở dài khe khẽ: “Ngươi biết ta đến từ nơi nào, ngươi biết ta vì sao mà đến?” Địch Cửu bình tĩnh nói: “Thủ đoạn dọc đường, ta đã kiến thức rất nhiều, tuy rằng chưa thể xác định, nhưng ta nghĩ, ta không thể đoán sai lắm.” Phương Khinh Trần chăm chú nhìn y, bỗng lại cười: “Như vậy, ta là ai, ngươi nên biết chứ?” Địch Cửu không lập tức trả lời. Y là ai? Bạch y bạch mã, đứng xa xa phía trước. Một người một ngựa, chặn ngay giữa đường, liền có sự tự tin và kiêu ngạo vạn người không thể khai thông. Nhân vật như vậy, tất là anh hùng cái thế? Y nhìn chăm chú phía trước, song bất kể ngưng định tâm thần như thế nào, đều vô dụng. Mắt y, đã sớm không còn dùng được. Thiên hạ anh hùng, thế gian hào kiệt, nhân vật phong vân đương thời, tư liệu, chân dung của mọi người, y đều đã xem không chỉ một lần, chẳng qua hiện tại, mắt y lại không cách nào để y nhìn rõ mặt mày người nọ, thần dung người nọ. Như vậy, y là ai? Phương Khinh Trần mỉm cười: “Còn không đoán ra sao? Tuy ngươi chưa từng gặp ta, nhưng ngươi nhất định sẽ biết ta…” Địch Cửu hơi khép mắt, vô số tư liệu truyền thuyết của những người liên quan lướt qua trong lòng như nước chảy. Thời gian qua, trở ngại ùn ùn trong tối, trừ Tiểu Lâu, không thể là người khác giở trò. Nếu là kẻ thù khác, ra tay quyết không đến mức nơi chốn khoan dung, cơ hồ không hề có ác ý, chỉ thuần túy vì kéo dài trở ngại hành trình của y như vậy. Song, Địch Cửu cũng vẫn nghi hoặc. Phó Hán Khanh năm đó nhiều lần nói, lực lượng cường đại của Tiểu Lâu, chưa từng tùy ý can dự nhân thế. Chỉ cần không xâm nhập Tiểu Lâu, không đụng chạm cấm kỵ của Tiểu Lâu, bất kể làm ác như thế nào, đối nghịch với Tiểu Lâu như thế nào, thậm chí hại chết người trong Tiểu Lâu, Tiểu Lâu đều chỉ hờ hững nhìn, không hề để ý. Cũng như y hại A Hán đến nông nỗi ấy, những năm qua lại chưa từng có một người cũ của Tiểu Lâu nào, chịu ra mặt vì A Hán. Đã như thế, cớ sao ngăn y? Sinh tử hành vi của y, đều không phải điều Tiểu Lâu quan tâm, mà một khi y tiến vào cấm địa của Tiểu Lâu, sinh tử với Tiểu Lâu cũng chẳng qua là việc nhỏ nhặt như thở một hơi. Đã như vậy, hà tất ngăn y? Tự cổ chí kim, những anh hào tuyệt thế vừa vào Tiểu Lâu thì vĩnh viễn không về nhiều không đếm hết, nhưng chưa một người nào trước khi vào Tiểu Lâu gặp phải ngăn trở. Cho dù là man vương dẫn mười vạn đại quân xâm phạm Tiểu Lâu, người trong Tiểu Lâu trước đó cũng không hề gây trở ngại gì, vì sao Địch Cửu y, cố tình phải được đãi ngộ như thế? Dọc đường, Địch Cửu nghĩ mãi không ra. Chính bởi vì không hiểu, cho nên mặc dù y đã phán đoán là thủ bút của người trong Tiểu Lâu, rốt cuộc lại chưa dám xác nhận. Mãi khi người này bỗng nhiên hiện thân, mãi đến vừa rồi, người này chọn cách ngầm thừa nhận với phỏng đoán y vẫn chưa nói ra miệng kia, y mới thực sự khẳng định, mình quả nhiên không phán đoán lầm. Như vậy, người này rốt cuộc là ai đây? Thiên hạ anh hùng vô số, nhưng giờ khắc này, Địch Cửu chỉ cần nghĩ lại tất cả những nhân vật phong vân khả năng xuất thân từ Tiểu Lâu trong trí nhớ đó. Thích bạch y cưỡi bạch mã, chỉ có Phương Khinh Trần và Phong Kính Tiết. Mà hai người này, vừa hay đều là quái vật chết đi sống lại. Căn cứ miêu tả trong tư liệu, Phương Khinh Trần văn võ song toàn, nho nhã ôn văn, rất được quân tâm, xử sự thẳng thắn, đối đãi chân thành, với thuộc hạ cũng cực kỳ thân thiết ôn hòa, mà Phong Kính Tiết lại là lãng tử phong lưu tiêu sái bất kham, tùy ý làm bậy. Hôm nay người này, một ngựa chặn đường, ngạo khí và ngạo cốt trong mấy lời nhàn nhạt, vào thẳng lòng người. Nếu chiếu phán đoán như vậy, người này nên là Phong Kính Tiết. Địch Cửu mở mắt, ánh mắt ngưng định, lại bình tĩnh nói: “Phương Khinh Trần…” So với những chữ đơn điệu trên giấy, Địch Cửu càng tin tưởng phán đoán của Địch Nhất và Địch Tam hơn. Địch Nhất đã gặp Phương Khinh Trần, Địch Tam đã gặp Phong Kính Tiết. Cảm tưởng hai người quay về nói với y, hoàn toàn bất đồng với nội dung trong tư liệu trước kia. Địch Nhất nói Phương Khinh Trần người này kiêu ngạo tự phụ, trong xương cốt có một loại tùy hứng bễ nghễ thế nhân, cứ theo ý mình, mà Địch Tam lại nói, Phong Kính Tiết mặc dù vẫn kiên trì không chịu giúp Phó Hán Khanh, nhưng cảm giác mang đến lại thành khẩn chính trực, ôn nhuận nhu hòa, khiến người nguyện ý tương giao. Gọi là Phương Khinh Trần ôn nhuận như ngọc, gọi là Phong Kính Tiết kiệt ngạo bất tuân, khả năng lớn hơn chỉ là giả tượng người Tiểu Lâu đóng vai khi vào đời thử luyện. Có lẽ là bởi vì từng chết đi sống lại, họ mới chịu lấy diện mục chân thật ra gặp người? Phương Khinh Trần, một ngữ nói ra, mọi người đều kinh. Đám lục lâm hảo hán dưới đất khó khăn giãy giụa đứng lên được, suýt nữa lại trực tiếp ngã nhào xuống đất. Phương Khinh Trần? Sở quốc Phương hầu? Anh hùng cái thế thiên hạ không ai không biết? Mọi người kinh hoảng nhìn nhau… Việc này… việc này… là mọi người đã nghe lầm? Hay vừa vặn trùng tên trùng họ? Phương Khinh Trần rất hưởng thụ loại sợ hãi và kinh hoảng của người bên ngoài do y mà đến này, cười khoan thai, ngưng mắt nhìn Địch Cửu, lại nhíu mày khẽ không thể thấy: “Mắt ngươi sao thế?” Địch Cửu lặng thinh. Bao lâu nay y che giấu tốt như thế, Địch Nhất, Địch Tam, Văn Tố Y, những người ngày ngày sống cùng như vậy cũng chưa từng phát giác mắt y đã xảy ra vấn đề, sao người này vừa nhìn đã nhìn ra? Người trong Tiểu Lâu, trừ A Hán ngu ngốc kia, những người khác thật sự là một kẻ khôn khéo hơn một kẻ, một kẻ nhạy bén hơn một kẻ. Phương Khinh Trần lắc đầu cười cười: “Công phu che giấu của ngươi rất mạnh, tầm mắt vẫn tập trung vào ta, ánh mắt đồng dạng rất có lực áp bách, không hề lộ ra sơ hở gì. Nhưng ngươi không lập tức nhận ra ta. Mặc dù chúng ta chưa từng gặp mặt song diện mạo đặc trưng của ta, ngươi không thể không biết. Gặp ta mà không thể lập tức nhận ra, chẳng có giải thích nào khác. Ngươi phải chăng vẫn giấu giếm vấn đề của mắt ngươi, ngay cả đồng bạn cũng không hay biết?” Địch Cửu thản nhiên nói: “Mắt ta là chuyện của bản thân ta.” Phương Khinh Trần cười, tự ra vẻ cực kỳ thành khẩn mà “an ủi”: “Ngươi cũng không cần chú ý. Đồng bạn của ngươi không phải không quan tâm ngươi, chỉ là ngươi vẫn quá mạnh cũng quá hiếu mạnh, cho nên chẳng ai dám biểu đạt sự quan tâm hơi sâu sắc với ngươi, cũng chẳng có ai thật sự cho rằng ngươi yếu đuối đến mức cần quan tâm chăm sóc. Hơn nữa, thời gian và *** lực của một người luôn hữu hạn, có một người càng cần chú ý hơn ở đó, họ…” Vừa lòng nhìn Địch Cửu vẫn bảo trì bình tĩnh trên trán rốt cuộc lộ ra vẻ không kiên nhẫn, trong lòng Phương Khinh Trần âm thầm buồn cười. Với tính cách khó chịu kiểu này của Địch Cửu, y thật sự hiểu rất rõ.