Tiểu Lâu Truyền Thuyết
Chương 417 : Tư tình tư nghị
Phương Khinh Trần vốn là người cực quá khích tùy hứng, lúc này không dưng bị hảo ý của Tần Húc Phi chọc giận, trong lòng lại dâng lên một loại xúc động, muốn nói cho Tần Húc Phi biết chân tướng, sau đó lạnh lùng mà tà ác, xem Tần Húc Phi sẽ có lựa chọn như thế nào, xem tên nhàm chán nhiều chuyện này, phải chăng vẫn có thể thản nhiên như vậy, lớn tiếng nói ngươi là người ta cực coi trọng?
Ý nghĩ này vừa dâng lên, liền như ma quỷ xoay quanh không đi, y cơ hồ ác ý mà điên cuồng muốn thấy sự thống khổ và phẫn nộ của Tần Húc Phi, về phần bản thân y đang bị nhốt trong đại quân của Tần Húc Phi, sẽ có kết cục gì, y lại chẳng mảy may bận tâm.
Y nhìn Tần Húc Phi, hơi cười khẩy, ánh mắt kỳ dị kia khiến thân tâm Tần Húc Phi không dưng phát rét.
“Kỳ thật, ta…”
“Điện hạ, quân tình khẩn cấp…” Ngoài cửa Kỳ Sĩ Kiệt lớn tiếng la lên, làm câu nói kinh thiên Phương Khinh Trần vốn cực có khả năng buột miệng thốt ra cuối cùng chẳng có cơ hội nói.
Tần Húc Phi nhìn Phương Khinh Trần một cái, bỗng thở dài lắc đầu, mở cửa bước ra.
Phương Khinh Trần yên lặng ngồi nguyên dạng, nhớ tới sự mất khống chế đáng sợ kia của mình vừa rồi, nhịn không được đưa tay vỗ trán, khẽ thở dài một tiếng.
Sao thế này? Tần Húc Phi thì tính là ai? Lại đáng để y cực đoan điên cuồng như vậy, sinh ra ý nghĩ tổn người không lợi mình này.
Bao lâu nay, người có thể khiến y điên cuồng như vậy, làm việc tùy ý như vậy, bốc đồng bất cần mình cũng muốn thương tổn như vậy, dường như luôn luôn chỉ có…
Y lắc đầu, rồi lại cười nhẹ một tiếng, tiếng cười có phần thảm đạm.
—
Tần Húc Phi vừa ra khỏi cửa, Kỳ Sĩ Kiệt đã tiến đến trước mặt, thấp giọng nói: “Vừa mới nhận được tin tức, kinh thành bị chiếm rồi.”
Tần Húc Phi sắc mặt bất biến, chỉ gật đầu.
Đây là chuyện trong dự liệu. Liên quân Ngô Yên Vệ ba quốc kịp thời hồi binh, đón đầu hai mươi vạn đại quân Tần vương phái tới ra sức đánh một phen. Tần quân trở tay không kịp, tử thương nặng nề, đại bại tháo chạy. Sau đó nhánh liên quân kia quả nhiên công về kinh thành. Dọc đường những nơi đi qua, Tần quân đều tan tác không thành quân.
Những việc này Tần Húc Phi đều biết. Mà quân đội của họ lại không đi cứu viện nữa.
Họ nghỉ ngơi ba ngày, mới phái một nhánh nhân mã, không nhanh không chậm theo xa xa phía sau liên quân, thu nạp tiếp ứng những Tần quân tán loạn đó. Ngẫu nhiên phát hiện có tốp nhỏ liên quân đang tác chiến với tốp nhỏ Tần quân chưa tán loạn, họ cũng không nóng lòng hiện thân, mà ẩn trong chỗ tối, thờ ơ nhìn tướng lĩnh Tần quân bên kia chết trận, binh sĩ sa vào hiểm tất chết, bấy giờ mới ra tay cứu giúp.
Rất nhiều chuyện, không hề cao thâm cỡ nào, phức tạp cỡ nào. Người không làm, không phải ngu xuẩn đến mức không biết nên làm như thế nào, mà chỉ là xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, lựa chọn không làm. Mà lòng người một khi lạnh và cứng, muốn đi làm, lại có thể có bao nhiêu khó khăn.
Cứ như vậy, sau một khoảng thời gian, họ chỉnh biên thu nạp hơn hai vạn Tần quân. Hơn hai vạn Tần quân đã mất đi “tướng lĩnh cao cấp”. Những tướng lĩnh cao tầng đó, không phải chết trên chiến trường thì là sau khi bị thương được họ cứu, chẳng bao lâu liền im ắng “thương thế phát tác” rồi chết.
Đồng dạng đều là người Tần, những sĩ binh tầng thấp nhất nghe lệnh mà đi còn lại này không hề có lỗi gì, mà bảo toàn thêm một người, cũng có thể bảo tồn thêm một phân nguyên khí cho quốc gia.
Lúc này, uy vọng thanh danh của Tần Húc Phi trong người Tần, mới cuối cùng cho họ được lợi ích cực lớn.
Tuy rằng vốn là quân đội phụ thuộc Tần vương, nhưng đám binh sĩ cũng ngưỡng mộ y như thế, khi hoang mang lo sợ, nghĩ đến đầu tiên tự nhiên chính là đến cậy nhờ y, chẳng những là người được binh mã Tần Húc Phi phái ra cứu, rất nhiều Tần binh bị đánh tan, nhất là những người tuổi trẻ nhiệt huyết, có tâm báo quốc đó, hầu như cấp tốc không kịp chờ mà một đường hỏi thăm chủ động đến nương tựa.
Những quân binh đến đầu này, từ trên tố chất huấn luyện mà nói, tất nhiên là còn kém xa lão binh thủ hạ của Tần Húc Phi, nhưng cũng đều quyết một lòng, chịu cho y dùng.
Dưới sự dẫn dắt của lão binh, họ đang nhanh chóng trở nên thuần thục.
Thời điểm quân lực trên tay Tần vương khống chế từng bước tổn thất gần hết, thời điểm liên quân Ngô Yên Vệ cùng quân đội Tần vương liều mạng mà lần lượt bị thương vong, họ lại đang bù đắp tổn thất, mở rộng thực lực, dần dần đây tiêu mà kia trưởng.
Tần Húc Phi an tọa nơi này, chờ quân đội của y nghỉ ngơi khôi phục nguyên khí, chờ hậu cần tiếp tế gom góp tứ phương dần dần đưa đến, chờ tiểu đội nhân mã phái ra bốn phía giúp y dẫn về từng đội bại quân tứ tán của Tần vương đó để về mình dùng, chờ…
Chờ quân đội dị quốc phương xa tấn công thành trì Đại Tần y, giết chóc quân đội Đại Tần y, cướp bóc bách tính Đại Tần y…
Chờ đến hôm nay, tin tức kinh thành bị chiếm.
“Y… Sống hay chết?”
“Hiện tại tin tức trong kinh thành, chúng ta không thăm dò được. Chẳng qua, chắc y dù sao cũng sẽ không dũng cảm đến mức chịu tuẫn quốc đâu, mà liên quân nếu như bắt được, thiết nghĩ sẽ không để y chết dễ dàng như vậy.”
Kỳ Sĩ Kiệt giọng điệu phẫn nộ, hiển nhiên có phần tiếc nuối.
“Thân nhân của Liễu tướng quân thì sao? Có kịp thời chạy ra khỏi kinh thành không?”
Kỳ Sĩ Kiệt thở dài một tiếng: “Chúng ta hiện tại, trừ kinh thành thất thủ thì chẳng biết gì nữa.”
Tần Húc Phi cắn răng, mới hỏi: “Họ có đồ thành không?”
“Hiện tại thì vẫn chưa, bất quá, không biết về sau liệu có hay không.” Ngữ khí của Kỳ Sĩ Kiệt rốt cuộc trở nên nặng nề.
Tần Húc Phi im lặng, gật đầu, không nói gì nữa.
Kỳ Sĩ Kiệt chần chừ một chút lại nói: “Điện hạ, còn một chuyện, liên quan đến Phương hầu.”
Tần Húc Phi chú mục nhìn sang hắn.
“Thám tử chúng ta phái ra các phương thăm dò tin tức, đã nghe nói rất nhiều tin tức lời đồn liên quan đến Phương hầu, hiện tại dường như nơi nơi đều đang truyền ầm lên.”
Tần Húc Phi nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
—
Phương Khinh Trần rất đỗi buồn bực, vì sao mỗi lần khi mình nằm trên giường, muốn ngủ một giấc ngon lành, ai đó luôn phải rất không lễ phép xông vào.
Rõ ràng là hoàng tử vương tôn, sao cả lễ phép đơn giản như gõ cửa cũng không biết thế?
Y chính là người đã bị hạ dược, dụ phát độc tính, vừa rồi có thể kịp thời tỉnh táo lại, chỉ bởi vì lý trí đủ cường đại, ý chí đủ kiên định. Hiện tại y cần nghỉ ngơi, cần thời gian khí lực, chậm rãi áp chế cỗ độc tính này cho đàng hoàng, thật sự không có khí lực ứng phó nhân sĩ nhàm chán đâu.
Song Tần Húc Phi hoàn toàn không nhìn vẻ mặt y, chẳng chút khách khí trực tiếp đẩy cửa tiến vào, tối đa cũng là vì nghĩ cho thể diện của y, trở tay đóng cửa giúp, không để người thứ ba nhìn thấy bộ dáng hơi mơ mơ hồ hồ, muốn dậy lại không dậy nổi hiện tại của Phương hầu anh minh thần võ.
“Có chuyện, ta phải nói cho ngươi biết.”
Phương Khinh Trần đưa tay vỗ trán, thật muốn rên rỉ nói, cho dù trời sập, ta hiện tại cũng không muốn biết đâu.
“Ta đã rải tin tức ngươi đang ở trong quân ta, hiện tại nơi nơi đều đang truyền rằng Sở quốc Phương hầu trong quân Đại Tần ta, mọi người đều tin Sở quốc sẽ toàn lực ủng hộ chúng ta.” Tần Húc Phi trầm giọng nói.
Phương Khinh Trần nhướng mày, đã là nơi nơi đều đang truyền, thế khẳng định là nhiều ngày trước đã bắt đầu rải tin tức ra ngoài. Nhiều ngày trước đã tung tin, thế vì sao ngươi mãi đến bây giờ, lựa chọn thời điểm y đang cực kỳ khó chịu này, đến nói với y?
Y tựa tiếu phi tiếu nhìn Tần Húc Phi: “Ngươi cũng là vừa nãy mới nghe được từ miệng Kỳ Sĩ Kiệt chứ gì? Tin tức là Liễu Hằng cố ý rải ra, đúng không.”
Tướng quân thoạt nhìn ôn văn nho nhã kia rất không tồi đâu, trước mặt y khách khách khí khí, vừa quay người là thọc y một dao, trò này đủ ác đó. Đây chính là công khai muốn kéo Sở quốc xuống nước, cho dù Sở quốc không xuất lực, tối thiểu cũng phải mượn tên tuổi chiêu bài của Phương Khinh Trần y, mượn thế Sở quốc, định dân tâm quân tâm Tần quốc đang hỗn loạn, lạnh đảm phách chí khí của liên quân.
Bởi vì độc tính phát tác, Phương Khinh Trần hơi váng đầu, sắc mặt ửng đỏ lạ thường, ánh mắt cũng hơi mông lung, song suy nghĩ lại vẫn rõ ràng như thế. Nhìn dáng vẻ của y, Tần Húc Phi cũng chẳng biết nên cao hứng hay là nên lo lắng: “Tuy nói là A Hằng làm, nhưng y vốn chính là đang trù tính cho ta. Tập đoàn chúng ta vốn là một chỉnh thể, mà ta là thủ lĩnh, tự nhiên xem như ta làm.”
Đứng ở lập trường của Liễu Hằng, tận mọi sức lực để thế cục càng có lợi cho họ, vốn là bổn phận. Đáng tiếc y căn bản không rõ sự cực đoan trong xương cốt Phương Khinh Trần người này đã đến trình độ nào. Liễu Hằng sợ là còn nghĩ, Phương Khinh Trần đã chịu ra tay tương trợ, thế sau đó cho dù tức giận, chắc cũng không đến mức trở mặt đâu.
Phương Khinh Trần cười nhẹ: “Ngươi sợ cái gì, sợ ta làm thịt Liễu Hằng?”
Có thể không sợ sao? Tần Húc Phi lén lút nói thầm trong bụng, người này điên cuồng bốc đồng cỡ nào, người khác không biết, y lại rất rõ. Liễu Hằng dám ở sau lưng làm ra chuyện thế này, lợi dụng y, tính kế y như vậy, trời biết y có thể làm ra chuyện gì.
Kỳ thật, theo bản ý của Tần Húc Phi, cho dù Phương Khinh Trần cực dễ nói chuyện, y cũng sẽ không muốn lợi dụng lực lượng phía sau Phương Khinh Trần như vậy.
Vô luận Phương Khinh Trần có thừa nhận hay không, y đều biết rõ, giữa y và Phương Khinh Trần quả là có chút ý tiếc nhau trọng nhau này, song đây thuần thuộc tư tình tư nghị, chưa bao giờ có một tẹo quan hệ với quốc gia đại sự.
Mà dưới bất cứ tình huống nào, họ đều sẽ không vận dụng lực lượng phía sau mình, để phục vụ cho chút tư tâm này.
Liễu Hằng cũng biết tính y, đoán y không chịu lợi dụng Phương Khinh Trần, cho nên mới lặng lẽ tự làm việc, cho dù đắc tội người ta, cũng là chuyện của Liễu Hằng, chung quy không đến mức để y làm kẻ ác, khiến y khó xử là được.
Ý nghĩ trách móc Liễu Hằng, y tự nhiên là nghĩ cũng chưa từng. Rất nhiều chuyện, y chưa từng nói rõ với Liễu Hằng, rất nhiều tâm ý, y cũng chưa từng trực tiếp bày tỏ với Liễu Hằng. Bản thân y đã không trước đó ngăn chặn lời đồn xuất hiện, thì làm sao có thể đem sai lầm đổ lên người một lòng trù tính cho y.
Cho nên, y chỉ nghĩ làm sao ôm trách nhiệm lên người mình. Y chỉ hy vọng Phương Khinh Trần tốt nhất đừng nổi giận thật, dù nổi giận, tốt nhất đừng nhằm Liễu Hằng. Chỉ đáng tiếc, cho dù là lúc độc tính phát tác, Phương Khinh Trần cũng chưa bao giờ là dễ lừa.
Phương Khinh Trần nở một nụ cười, hơi bất đắc dĩ day day cái đầu đang choáng váng từng đợt, khoác áo đứng lên: “Ta phải viết một phong thư.”
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
59 chương
59 chương
20 chương