Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 156 : Bị lừa

Độc thủ sau màn chân chính trong toàn sự kiện là Thụy vương, điểm này, chỉ có bản thân Phong Kính Tiết trong lòng biết rõ. Ngay cả Lư Đông Ly bởi vì chưa từng gặp Thụy vương, với tính cách lòng dạ y đều chẳng hề lý giải, có lẽ cũng không đoán được chân tướng. Y tối đa chỉ có thể phỏng đoán chuyện này Thụy vương có khả năng liên quan, nhưng tuyệt không đến mức là chủ mưu. Bao quát Lư Đông Ly, mọi người bởi vì không biết chuyện, cho nên sẽ không thống khổ quá mức. Chỉ cần biết Cửu vương một mạch đã bị báo ứng, hết thảy oan án đã sửa, có lẽ đau khổ nhiều năm trong lòng sẽ bình phục, nhân sinh của họ đều sẽ một lần nữa trở lại phương hướng bình yên mà chính xác. Cho nên, Phong Kính Tiết mặc dù cuối cùng vẫn viết một phong thư, nói rõ chân tướng cả sự kiện, cũng có các loại bố trí với chuyện tương lai, lại thủy chung hơi do dự bất an. Nếu không biết chân tướng, Lư Đông Ly cũng thế, các tướng sĩ Định Viễn quan khác cũng thế, đều sẽ cho là sự tình đã qua một chặng, họ đã giành được công bằng cho bằng hữu chết đi, mặc dù có tiếc nuối, nhìn chung vẫn có thể an tâm, họ có thể tiếp tục dưới sự dẫn dắt của tân quân chủ, bảo vệ quốc gia, làm việc cho bách tính. Mà một khi vạch trần sự thật, đối mặt với quân chủ họ lý nên hiệu trung, việc này sẽ khiến họ trí thân trong thế lưỡng nan cực thống khổ. Huống chi những an bài về sau của y, cũng chắc chắn dấy lên rất nhiều phong ba cho Triệu quốc. Lợi dụng những thương gia lớn nhỏ có khả năng tạo thành ảnh hưởng kéo theo cả mệnh mạch thương nghiệp Triệu quốc kia, lợi dụng đã ở các nơi trong quân nắm giữ quyền lực, mà vận dụng quân đội thuộc về quốc gia, lợi dụng tình cảm và sự áy náy của Lư Đông Ly với mình, dẫn dắt y đi lên con đường báo thù tràn ngập máu tanh và âm mưu, hết thảy, rốt cuộc có nên không? Nếu mình thật sự làm như vậy, rốt cuộc xứng đáng được với ai đây? Những lực lượng thương nghiệp khổng lồ ấy, cố nhiên là y nhiều năm kinh doanh mới hình thành, nhưng lúc trước chỉ là vì kiếm tiền ẩu tả, chưa từng chân chính nghĩ đến lấy đây làm quyền mưu ám toán, cho nên chưa hề khắc ý an bài hoặc huấn luyện nhân thủ phương diện này. Đám thương nhân đó chẳng qua cảm kích ơn tri ngộ dìu dắt, mới chịu tôn tòng ý nguyện của y. Nhưng những sự nghiệp phú khả địch quốc đó, làm sao không có mồ hôi và máu những người này bỏ ra, bỗng dưng lợi dụng lòng biết ơn của họ, kéo họ vào phong ba đẫm máu đáng sợ như thế, thích hợp không? Các tướng sĩ Định Viễn quan và y, cũng coi như một trường đồng bào huynh đệ, đồng sinh cộng tử ngần ấy năm, lại lợi dụng áy náy bất an trong lòng họ, để họ chỉ đao kiếm bảo vệ quốc gia về hướng quân chủ, tự nhiên hủy đi những vinh diệu, tự hào cùng với tiền đồ quang minh rộng lớn của họ, như vậy phải chăng quá ti tiện? Về phần Lư Đông Ly, nhẫn tử sống tạm, long đong nhem nhuốc, còn phải thời khắc kiềm chế sự áy náy và thống khổ vì cái chết của hảo hữu mà sinh ra, đây đã đủ thảm rồi, chẳng dễ dàng gì mới có thể lại thấy mặt trời, lại có cuộc sống hạnh phúc yên ổn, thật sự phải phá hủy hết thảy sao? Hơn nữa Thụy vương tuy rằng âm độc, nhưng tầm nhìn rộng lớn, nhìn rõ vấn đề của quốc gia hơn những quân chủ khác. Nếu y tại vị, không chừng thật sự có thể có rất nhiều sách ích nước lợi dân. Khi quốc gia đã dần dần yên ổn, bách tính có khả năng sống những ngày rất tốt, vì thù riêng của một người mà dấy lên phong ba biến loạn, đây cũng là điều Lư Đông Ly không nỡ không muốn đâu. Thật sự nói ra chân tướng, Lư Đông Ly bất kể lựa chọn thế nào, đều có lỗi với lương tâm, có lỗi với thiên địa, cũng nhất định cả đời không thể khoái hoạt. Về phần thiên hạ bách tính, cũng nhất định không muốn biết loại gọi là chân tướng này đâu, không biết gì hết mà an hưởng những năm tháng thái bình, áo cơm không lo, ấm no không nghĩ, đây mới là quan trọng nhất với họ. Đủ loại mâu thuẫn băn khoăn như thế khiến y mặc dù đã viết thư, cũng nhiều lần do dự, chẳng biết có nên cho thế nhân nhìn thấy phong thư này không. Y mặc dù không phải Chúa bị đánh không đánh trả gì đó, rốt cuộc vẫn không giống Phương Khinh Trần cực đoan tùy hứng trừng mắt tất báo. Cố kỵ nhiều, kiềm chế cũng liền nhiều. Kỳ thật kết cục lịch thế trước kia của y đều không tính là tốt, song cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề trả thù gì đó, vốn là phù sinh một mộng, hà tất vì tao ngộ trong mộng mà canh cánh trong lòng. Y không thể bỏ qua Thụy vương, kỳ thật càng nhiều hơn là vì bất bình cho Lư Đông Ly mà kêu. Thụy vương kia bỗng dưng khiến Lư Đông Ly bị ô danh, gánh tử tội, còn phải trải qua đau đớn bán đứng bằng hữu, nếu thật để y không công chiếm hết tiện nghi như vậy, bản thân Phong Kính Tiết trong lòng cũng hơi bất bình. Suy xét tới lui, Phong Kính Tiết cuối cùng vẫn xé đôi phong thư từ chính giữa, mỗi một hàng một câu đều đứt làm đôi, hai thư nếu không thể hợp nhất, bất kỳ ai cũng không thể đọc bình thường. Y giao cho Vương Đại Bảo và Tiểu Đao chia nhau giấu hai phong thư, bảo họ một về quê nhà, một dạo thiên hạ, chính là để hai phong thư không thể hợp lại. Y lại năm lần bảy lượt căn dặn, tân quân đăng cơ, nếu chính trị có đạo, được thái bình thịnh thế thì hai thư vĩnh viễn không hợp lại, nếu sinh linh đồ thán thì hãy hợp làm một. Nhiều loại an bài như vậy, chẳng qua là vì cầu an tâm thôi. Về phần bao nhiêu năm sau, phong thư chia đôi này rốt cuộc có thể hợp lại không, chuyện tương lai phát sinh, phải chăng đều có thể phát triển theo ý nguyện, Phong Kính Tiết lúc đó, kỳ thật cũng chỉ đành phó thác thiên ý. Lúc này nghĩ đến, có thương có than có bất đắc dĩ, bất giác hơi xuất thần. Cho đến khi Ngô Vũ đẩy y một cái: “Ngẩn ra cái gì, ngủ ba năm, mơ còn chưa đủ à, mau đi gặp giáo sư đi.” Phong Kính Tiết gật đầu, cũng không nói thêm gì, đi thẳng về phòng giáo sư. Những người khác mắt ngươi nhìn mắt ta, im lặng câu thông một hồi, Triệu Thần nhịn không được thở dài: “Giấu được không?” Trương Mẫn Hân cười nói: “Bằng không thì chờ cậu ta vừa ra, cậu liền lôi cậu ta đi chơi điện tử, chơi mười mấy hai mươi năm, chờ họ Lư kia chết rồi, không giấu được cũng không hề gì.” Triệu Thần rụt cổ: “Tôi còn sống được không. Tôi cho dù mê chơi điện tử, cũng không chịu nổi mười mấy hai mươi năm một mực trong đó, hao tổn *** thần lắm. Hơn nữa cho dù thực sự kéo dài qua được, sau đó cậu ta còn không tìm tôi tính sổ.” Trương Mẫn Hân liếc tên không có tình yêu bạn học một cái, lại kéo Phương Khinh Trần: “Nếu không thì cậu cứ túm cậu ta, thỉnh giáo kinh nghiệm lịch thế tâm đắc, kéo được một lúc thì hay một lúc, cậu ta là học sinh ưu, cậu là học sinh kém, bạn bè phải giúp đỡ nhau, người học giỏi có nghĩa vụ giúp người học kém mau chóng thông qua mô phỏng, không sợ cậu ta không mắc mưu.” Phương Khinh Trần cười khẩy: “Có mỗi chút việc thế này, cần gì phải như thế? Ai ở hồng trần lăn lộn một hồi như vậy, không mang theo chút yêu hận tình thù, kết thúc rồi cũng xong hết tan hết rồi, có đến nỗi khiến cô như lâm đại địch vậy không?” Trương Mẫn Hân cũng nửa bước không nhường mà trả lại cho y nụ cười lạnh băng: “Cậu cho rằng mỗi người đều như cậu, lòng dạ sắt đá nói bỏ là bỏ ngay được?” Phương Khinh Trần thản nhiên nói: “Chuyện của mỗi người, nếu y không thể bỏ xuống, chính là đáng đời, chẳng cần chúng ta can thiệp nhiều, nhọc lòng vớ vẩn thêm nữa.” Trương Mẫn Hân cũng nổi giận, hừ mạnh một tiếng, quay người bỏ đi, vừa đi vừa gọi mọi người: “Dù sao cũng chẳng có việc gì, chúng ta đi coi tiểu Hoàng đế Sở quốc hôm nay lại ôm Khinh Trần của y lẩm bẩm gì đi.” Phương Khinh Trần uể oải ngáp một cái: “Mặc xác cô, Triệu Thần, chúng ta đi chơi điện tử.” Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai lại nghĩ không thoáng can dự vào tỉ thí của hai người này, đều tự cười ha ha, nháy mắt đã tan cả. Phong Kính Tiết nán lại phòng giáo sư hơn ba giờ, mới trở lại phòng khống chế chủ, thấy chỉ có mình Trương Mẫn Hân, bất giác sửng sốt. Trương Mẫn Hân cười hỏi: “Lâu thế, xem điểm luận văn ngay tại chỗ luôn rồi à?” Phong Kính Tiết mỉm cười đưa tay ra hiệu thành công, đi đến ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn trên màn hình lớn có một người nhem nhuốc không thấy rõ mặt mũi đang ôm một đống xương trắng lẩm bẩm một mình, thuận miệng hỏi: “Ai vậy?” “Còn có thể là ai? Đương nhiên là Hoàng đế đáng thương xúi quẩy được yêu Phương Khinh Trần lần này.” Phong Kính Tiết hơi nhíu mày: “Cái tên này, lại tạo nghiệt gì nữa?” “Muốn biết chuyện gì xảy ra không, tôi có bản ghi chép đây này, để lấy cho cậu coi.” Trương Mẫn Hân vô cùng nhiệt tình nói. “Không cần.” Phong Kính Tiết không chút để ý đáp một câu. Y không phải cái tên có tình yêu bạn học quá độ như Trương Mẫn Hân, chuyện của người ta vốn khỏi cần chen vào, huống chi Phương Khinh Trần lần lịch thế nào cũng chẳng làm ra mấy chuyện tốt khiến người nhìn mà thoải mái trong lòng, càng không cần tự tìm khó chịu cho mình. Y thản nhiên cự tuyệt sự nhiệt tình bát quái của Trương Mẫn Hân, bắt đầu thao tác phím khống chế. Trương Mẫn Hân bỗng đưa tay đè tay y lại: “Làm gì?” “Tôi đã ngủ ba năm, xem xét tình hình hiện tại của bằng hữu trước kia một chút được không?” “Không phải đã bảo người ta có ăn có uống có tự do, sống rất tốt sao, còn phí tâm tư gì nữa? Mô phỏng của cậu cũng đã kết thúc.” Trương Mẫn Hân trừng y. “Đời này của Khinh Trần cũng kết thúc rồi, sao cậu còn dán mắt nhìn người này?” Trương Mẫn Hân tức giận đáp: “Đó là tôi đang khảo nghiệm lương tâm cậu ta.” Phong Kính Tiết bật cười:” Vậy tôi chẳng cần cậu khảo nghiệm, tự mình lấy lương tâm ra trước.” “Đừng làm phiền tôi, tôi còn phải xem xét tình hình A Hán và Tiểu Dung một chút.” “Chia màn hình không phải là được.” Phong Kính Tiết đẩy cái tay vướng víu của cô nàng, tiếp tục phát chỉ lệnh. “Kính Tiết…” Phong Kính Tiết ngón tay hơi ngừng, nhướng mày mỉm cười, ánh mắt vào khoảnh khắc này chợt sâu thẳm: “Trương Mẫn Hân, có chuyện gì, cậu không hy vọng tôi biết?” Trương Mẫn Hân cố định nhìn y một hồi, thở dài nhún vai: “Quên đi, cản cũng chỉ được một lúc, đâu cản được một đời. Cậu tự mình thích tìm phiền toái, tôi tội gì làm ác nhân. Thích xem thì xem đi.” Cô nàng buông tay ra, ngón tay Phong Kính Tiết lại dừng trên nút bấm, vẻ mặt không có biến hóa gì quá lớn, chẳng qua ánh mắt phút chốc trầm trọng. Qua một lúc lâu, mới hít một hơi thật sâu, dứt khoát nhấn nút xác nhận. Hình ảnh trên màn hình lớn phút chốc thay đổi, từ xa xa mơ hồ kéo gần, láng máng một sân khấu lộ thiên. Trong máy truyền âm, thanh âm một vùng huyên náo hỗn loạn, chỉ giọng hát bi phẫn trên đài cao kia lại tự nhiên mà áp đảo toàn trường: “Trời xanh ơi, hận không chết trên sa trường năm đó…” Phong Kính Tiết nghe thế thoáng sửng sốt, lại nhìn ăn mặc động tác của người trên sân khấu kia, trong lòng không khỏi hơi chấn động, vừa mới “A” một tiếng, màn ảnh đã từ toàn cảnh phương xa, dần dần kéo gần đặc tả, chuyển lên một người. Phong Kính Tiết phút chốc biến sắc, đứng bật dậy, quay đầu nhìn Trương Mẫn Hân: “Cô lừa tôi, tại sao có thể như vậy?” Trương Mẫn Hân hết sức vô tội chớp chớp mắt: “Tôi lừa cậu hồi nào, sao lại không thể như vậy?” Cô nàng đưa tay, chỉ vào bóng dáng đặc biệt to và rõ nét chính giữa màn hình: “Đây không phải là có ăn có uống có tự do à? Tôi có câu nào không đúng, so với vị tiểu Hoàng đế Sở quốc xúi quẩy kia của Phương Khinh Trần, đây còn chưa tính là sống tốt à?”