Tiểu Lâu Truyền Thuyết
Chương 147 : Vứt bỏ
“Không sai, những người gọi là trung thần đều trọng thanh danh, quân quân thần thần phụ phụ tử tử, ước thúc như vậy, quy tắc như vậy, đã sớm khắc sâu vào trong xương cốt. Cho nên khi hàm oan, không phải không oán, chỉ là không thể không tiếp nhận.” Phong Kính Tiết khẽ thở dài, “Những người thân là binh tốt các ngươi, khả năng không cách nào cảm thụ, cũng không cách nào hiểu được. Rất nhiều chuyện, các ngươi có thể lựa chọn hăng hái phản kháng, lựa chọn bỏ chạy, nhưng vị càng cao, quyền càng trọng, lại càng không thể như thế. Thiên hạ thanh bình, bút sử như thiết, cũng đều là vô tình mà ác nghiệt. Mọi người có thể chấp nhận một trung thần bị oan mà chết, sau đó không ngừng bất bình vì y, ra sức sửa án cho y, lại thường không chấp nhận sự phản kháng khi bị oan uổng. Một khi ngươi kháng chỉ, vậy sự trung thành của ngươi không đủ thuần túy, nho sinh và sĩ đại phu thiên hạ đều sẽ chê trách ngươi, dưới bút sử thiên thu, trung và gian, thị và phi, càng khó phân thuyết rõ ràng.”
Nói đến đây, Phong Kính Tiết thở dài cực cay đắng, đã làm ngần ấy việc, bỏ ra ngần ấy tâm huyết, vô luận thế nào, y không hy vọng trong mắt người thiên hạ, Lư Đông Ly cũng biến thành một mối nghi không thể nói rõ thị phi trung gian, ngàn năm sau, những hủ nho đầu bạc ấy vẫn sẽ dùng lý do cử binh kháng chỉ rốt cuộc là vì đại nghĩa hay vì tư tâm, tranh luận Lư Đông Ly rốt cuộc là tốt hay xấu.
Bất quá, y đương nhiên biết, lý do như vậy là không thể thuyết phục đám sĩ binh cấp dưới này.
“Thế nhưng, gọi là vì giữ thanh danh, không thể không nhẫn nhục mà chết, chỉ là một lý do nhỏ nhất, nguyên nhân quan trọng hơn là, vì đại cục, không thể chống đối, không cách nào chống đối. Bởi vì một khi chống cự, sẽ dẫn phát cuộc hỗn loạn quét qua cả nước, mà thường tại thời khắc đó, quốc gia gần kề hủy diệt, đã không thể chịu được bất cứ biến loạn gì.” Phong Kính Tiết nhẹ nhàng hỏi, “Các ngươi ai có thể cho ta biết, nếu Lư soái khăng khăng kháng chỉ, không cho phép họ giết ta, hậu quả sẽ là gì?”
Tiểu Đao căm giận nói: “Tối đa đám người đó đến cưỡng bức, chúng ta sợ họ sao.”
“Đúng vậy, sợ họ sao…” Mọi người đồng thời ồn ào hô to.
Phong Kính Tiết khẽ lắc đầu: “Nếu đến chỉ là một đội sứ giả truyền chỉ bình thường, Lư soái còn có thể liều can hệ tày trời để bảo vệ ta. Nhưng lần này đến chính là cả một nhánh quân đội, nếu Lư soái kháng chỉ, chúng ta sẽ đánh nhau với chính quân đội mình.”
“Sợ gì, Định Viễn quân chúng ta bách chiến bách thắng, họ đến một thì diệt một.”
Tiểu Đao thở hồng hộc hô lớn, Phong Kính Tiết sắc mặt lạnh lùng, nghiêm giọng quát: “Hai vạn năm ngàn người, đều là con dân Đại Triệu, binh sĩ Đại Triệu ta. Ngươi thân là người Triệu, muốn cầm đao đi chém chính người nước mình sao?”
Một tiếng quát này, chẳng những dọa Tiểu Đao sợ run, cũng dọa những tiếng kêu la huyên náo của mọi người nuốt hết vào bụng.
“Định Viễn quan chúng ta có ba vạn người, là nhánh *** nhuệ mạnh nhất cả nước, Mông tướng quân dẫn đến hai vạn năm ngàn người, hẳn là nhánh quân thiện chiến vẻn vẹn của Triệu quốc. Nếu sống mái với nhau, hai vạn năm ngàn người cho dù diệt sạch, Định Viễn quan chúng ta ít nhất cũng phải tổn thất một nửa nhân thủ. Sau này, hải tặc công kích duyên hải, đốt giết cướp bóc, có ai có thể đi chống cự áp chế, về sau, trong nước lại có giặc cỏ thổ phỉ, làm lắm việc bất nghĩa, lại còn ai có thể tiêu diệt bình ổn. Huống chi còn có người Trần quốc, tám vạn đại quân Trần quốc, bỗng dưng rút lui, chẳng ai biết họ liệu có hồi mã thương không. Nếu các ngươi là Lư soái, các ngươi dám ngay lúc này gánh tội danh kháng chỉ, cùng quân đội trong nhà sống mái với nhau, khiến máu tươi của vô số người Triệu nhuộm đỏ Định Viễn quan, khiến mấy vạn nam nhi tốt, không thể vì nước tử chiến, lại phải bởi vì tự mình nội đấu, mà uổng mạng vô ích, cũng làm cho biên thành hộ vệ quốc gia, từ đây mở rộng cửa cho địch quốc kia sao?”
Y lúc đầu còn vẻ mặt thản nhiên, từ từ nói đến, lại dần dần giọng điệu lạnh lùng trang nghiêm, nói đến sau đó, thanh sắc đều nghiêm khắc, mà ba ngàn thiết kỵ đều bị giáo huấn buồn bã cúi đầu, không ai có thể đáp một tiếng, tiếp một câu.
Sự trầm mặc như chết chóc bao phủ đất trời, qua rất lâu, rất lâu, tiếng Tiểu Đao mới thoáng run rẩy vang lên: “Tại sao, tại sao, người khác có thể bất chấp tất cả, sát hại trung lương, tại sao, Lư soái và tướng quân ngài lại phải cái gì cũng suy nghĩ chu toàn, cái gì cũng chú ý đến, người nào cũng nghĩ đến? Tại sao chúng ta không thể ích kỷ một chút, tại sao chúng ta…”
Thanh âm của gã bởi vì cảm xúc kích động, rồi lại bị bắt phải kiềm chế mà có vẻ cực kỳ lộn xộn, chỉ là ngữ điệu gần như nghẹn ngào kia khiến Phong Kính Tiết cũng không khỏi hơi mềm lòng, chần chừ một chút, y quay người xuống ngựa, lấy vẻ mặt nhu hòa trước nay chưa có, nhẹ nhàng ôm thân vệ trung thành này một cái, sau đó lại vỗ vai, ôn nhu nói: “Bởi vì chúng ta là người Triệu, cho nên quốc gia này có không tốt hơn, chúng ta vẫn phải bảo vệ nó đến cùng, huống chi, lựa chọn của Lư soái, cũng là vì bảo toàn mọi người các ngươi.”
Tiểu Đao khẽ nói: “Chúng tôi không sợ chết.”
Thanh âm của gã đã cực thấp, nhưng người bên cạnh lại vẫn nghe rõ: “Chúng tôi không sợ chết.”
Tiếp đó bốn phía đều có người hô to: “Vì tướng quân, chúng tôi không sợ gì hết.”
Phong Kính Tiết mỉm cười, đưa tay ra hiệu, ý bảo mọi người im lặng: “Nhưng ta và Lư soái đều sợ, sợ các ngươi bị chúng ta liên lụy, sợ mọi người chết không đáng. Huống chi các ngươi có từng nghĩ đến, thân nhân của các ngươi phải làm sao, tông tộc của các ngươi phải làm sao? Trên chiến trường giết địch, anh dũng giành trước, cho dù chết, cũng là anh hùng bảo vệ quốc gia, nhưng nếu là kháng chỉ cử binh làm loạn, đến chết đều là giặc phản quốc, không có vinh quang, chỉ có bêu danh, người nhà của các ngươi chẳng những không được trợ cấp, thậm chí có khả năng sau khi tin tức các ngươi cử binh truyền về kinh thành, lập tức bị bắt bớ trị tội. Ta và Lư soái làm sao có thể vì việc riêng tư của bản thân, để chuyện này xảy ra.”
Tất cả những hô hoán phẫn nộ, tức thời băng tiêu tuyết tan, cho dù là sĩ binh vừa rồi kích động nhất, lúc này cũng chỉ có thể nặng nề cúi đầu.
Họ đều sẵn lòng vì tướng quân của mình mà tử chiến đến cùng, nhưng ai không có phụ mẫu, ai không có thê nhi, những người thân nhất còn đang ở quê nhà chờ thân nhân trở về, sao nỡ khiến họ chờ đến là tai ương lao ngục, kiếp nạn binh đao.
Phong Kính Tiết nhìn ánh mắt mọi người dần nặng nề bi thương, trong lòng âm thầm thở dài. Trừ phi là loạn thế triều đình đã hoàn toàn yếu đuối vô lực, bằng không quân quyền với quốc gia quân chính trong tay vẫn vô cùng cường đại.
Nếu muốn để một nhánh bộ đội hoàn toàn dễ dàng điều khiển như tư binh của mình, trừ phi thành viên quân đội đều ra từ khu quản hạt của mình, người nhà đều ở trong phạm vi thế lực của mình, hơn nữa, tốt nhất còn phải có khả năng độc lập cung ứng tiếp tế quân đội, như vậy mới có thể không bị kiềm chế.
Bằng không, trong tay có suông vạn ngàn *** binh, cũng vẫn không thể đối kháng ý chỉ chí cao.
Trước mắt ba ngàn thiết kỵ này là những sĩ binh thân cận nhất, dưới sự kích động, chưa hề nghĩ nhiều, cũng chịu vì y mà kháng chỉ. Nhưng chỉ cần đem hậu quả có thể dẫn phát nhắc nhở họ nghĩ lại, họ cũng sẽ khó xử, sẽ đau đớn. Huống chi, Định Viễn quan ba vạn người, không hề toàn là đội ngũ dưới trướng y. Muốn để ba vạn người này đi dùng tính mạng nghênh địch không khó, muốn để ba vạn người này vì y mà chết, cũng không phải là không thể. Nhưng muốn để ba vạn người này vì y mà kháng chỉ, đi gánh tội danh phản quốc, đi trở thành căn do khiến quốc gia rung chuyển, đi làm cho thân nhân toàn bộ biến thành tội phạm tù đồ, gia nghiệp bản thân toàn bộ bị quan phủ tịch biên, chỉ sợ họ chưa chắc đều sẵn lòng.
Xưa nay tuy cũng có việc tướng quân làm loạn, nhưng hoặc là quân đội trong tay có thể hoàn toàn tự do nắm giữ không bị thế lực khác ảnh hưởng, hoặc là nghĩ cách khiến những sĩ binh đầu óc đơn giản mà tính tình kích động dưới tình huống hoàn toàn không hay biết trạng huống, theo y cùng làm loạn, chờ sau đó hồi tưởng rõ, đã vô lực quay đầu.
Có lẽ những anh hùng chết oan trên sách sử đó, kỳ thật chẳng phải hoàn toàn ngu trung, cũng phải có rất nhiều không cam lòng và bất đắc dĩ.
Không phải không thể đọ sức, chỉ là lần đọ sức này hại đến quá nhiều người, cái giá quá lớn.
Một nhánh quân đội, không có lương thảo tiếp tế, không có quân lương cung ứng, không có chiến mã bổ sung, không có vũ khí đúc đến, là biết rõ vô ích, hăm hở đánh một trận, khiến tử thương vô số, cửu tộc đều tru, hay là chỉ lấy tính mạng một người, bảo toàn tông tộc gia đình an toàn, bảo toàn cả nhánh quân đội?
Bất cứ một người chính trực vô tư nào, đều chỉ có thể lựa chọn điều sau thôi nhỉ.
Mà hôm nay Phong Kính Tiết sở dĩ không ngại phiền hà nhất nhất phân tích rõ ràng sự tình, chỉ là vì tiêu diệt tâm oán hận mọi người có khả năng sinh ra với Lư Đông Ly, thậm chí có phần tàn nhẫn khiến họ không thể không hiểu rõ hết thảy, không thể không đối mặt với chân tướng cho dù là bản thân họ, cũng không phải đều có thể vì Phong Kính Tiết mà nghĩa vô phản cố đi kháng chỉ, khiến nội tâm họ sinh ra xấu hổ trước. Có phân hổ thẹn này, phân áy náy này, tương lai khi cơ hội kia đến, tin rằng mọi người đều sẽ không chút do dự tiến hành theo mình kỳ vọng.
Phong Kính Tiết âm thầm suy ngẫm, lặng lẽ vì mình tính kế quá thâm trầm, cùng tâm lý quá âm ám mà thở dài, rồi lại lập tức cao giọng cười: “Ta vốn cũng không muốn nói những lời khiến các ngươi khó chịu, nhưng ta muốn các ngươi nhớ kỹ mỗi một câu ta nói hôm nay. Tương lai, người bên ngoài thì cũng đành, nhưng huynh đệ Định Viễn quan ta, nếu có một ai dám chỉ trích Lư soái nửa câu, các ngươi cứ thay ta đánh y một trận. Giáo huấn xong rồi, lại đem những lời ta đã nói lặp lại cho y nghe, hỏi thử y, nếu y là Lư soái, có thể vì cứu một mình ta mà bất chấp tất cả, chảy hết máu tươi của mấy vạn người, hủy diệt tính mạng mấy vạn người, khiến tất cả huynh đệ Định Viễn quan, trở thành kẻ bỏ nhà phản quốc liên lụy thân bằng, để Trần quốc có thể thừa cơ đột kích quốc thổ chúng ta, giết chóc bách tính của chúng ta?”
Trong đầu đúng lúc truyền đến một tiếng thở dài cực khẽ cực khẽ: “Kính Tiết, bản thân cậu thấy rõ như vậy đã đủ bi ai lắm rồi, tại sao còn nhất định phải để người khác cũng thấy rõ ràng minh bạch như vậy, tại sao nhất định phải bức ngần ấy thủ hạ trung tâm cảnh cảnh, không thể không thừa nhận sự thật, không thể không chọn lựa vứt bỏ cậu? Bị mọi người vứt bỏ, giữa hết thảy lựa chọn, đều chỉ có thể làm một phương không đủ quan trọng, điều này làm cậu cao hứng sao?”
Trong lòng Phong Kính Tiết hơi khắc ý lãnh khốc mà cười dữ tợn: “Bởi vì ta chờ không kịp muốn trở về, chờ không kịp tìm cô tính sổ, mỗi một lần cô quấy rầy ta, ta ở đây đều ghi rõ rành mạch, cô cứ chờ đi.”
Sâu trong óc yên lặng, Trương Mẫn Hân cũng không trả lời nữa.
Sâu trong Tiểu Lâu, Trương Mẫn Hân lẳng lặng nhìn cảnh tượng trên màn hình.
Tướng quân mắt thấy sẽ phải đối mặt với tử vong kia, mỉm cười trấn an tất cả sĩ binh bởi vì triệt ngộ sự thật nặng nề, mà lộ vẻ bi ai vô cùng.
Vẻ tươi cười của y vẫn ấm áp, ánh mắt y vẫn trong suốt, vẻ mặt y vẫn tiêu sái, thế mà…
Cho dù là Trương Mẫn Hân cũng bỗng cảm thấy từng cơn bi thương.
Kính Tiết, bị Lư Đông Ly vứt bỏ, bị sĩ binh bên cạnh vứt bỏ, hết lần này đến lần khác, bị mỗi một người vứt bỏ. Kính Tiết, cho dù đây là mong muốn của cậu, cho dù đây là kết quả cậu dùng hiện thực chân tướng bức ra, cho dù sinh mệnh với cậu chỉ như phù vân, cho dù…
Cậu đau chứ…
Kính Tiết…
Hết lần này đến lần khác, bị Lư Đông Ly vứt bỏ, bị mọi người vứt bỏ, hết lần này đến lần khác…
“Tướng quân, ngài mau chạy đi.” Vương Đại Bảo hai chân quỳ xuống, không biết là vì lo lắng, hay là vì hổ thẹn, trong nháy mắt, hắn thậm chí không dám đưa mắt nhìn thẳng Phong Kính Tiết.
Sau khi được Phong Kính Tiết nhắc nhở, hắn mới phát hiện, hóa ra ngay cả hắn cũng không thể hoàn toàn không cố kỵ đi hăng hái kháng chỉ vì Phong Kính Tiết.
Trong nhà hắn còn có mẹ già, đang mong con trai vì nước lập công, mang theo công danh, mang theo vinh quang về nhà đoàn tụ. Hắn có thể trên chiến trường, lấy ngực chặn tên giúp Phong tướng quân của hắn, nhưng không thể vì Phong tướng quân mà khiến mẹ già đầu bạc mang tội danh phản quốc, trong tiếng thóa mạ, hạ ngục chịu chết.
Ai không có thân nhân, ai không có phụ mẫu, ai không có vướng bận, giờ này khắc này, ai lại vẫn có thể không chút cố kỵ mà hô to kháng chỉ, hô to tạo phản, ai lại vẫn có thể trách cứ Lư Đông Ly nửa câu đây.
Điều duy nhất hắn có thể kỳ vọng, chỉ là Phong Kính Tiết đào tẩu.
Tiểu Đao bị những lời của Phong Kính Tiết nói cho chỉ có thể ngẩn người cũng đột nhiên bừng tỉnh, lớn tiếng nói: “Đúng vậy, tướng quân, ngài mau chạy đi. Với bản lĩnh của ngài, chỉ cần đào tẩu thì chẳng ai bắt được, chúng tôi cũng sẽ không cần đi cùng quân đội mình giết hại lẫn nhau nữa.”
Gã cũng quỳ sụp xuống, mắt gần như rơi lệ: “Tướng quân, ngài nhất định phải trốn đi.”
Chúng quân sĩ đều quỳ dưới đất, muôn miệng một lời: “Tướng quân, trốn đi.”
Phong Kính Tiết chỉ mỉm cười, giờ khắc này ngay cả trong mắt y cũng đầy ý cười, chỉ là ý cười đó lại sâu không thấy đáy: “Trốn sao…”
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
59 chương
59 chương
20 chương