Tiết tháo ở đâu?
Chương 156 : Tiết tháo ở đâu?
Chương 49: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Viên tinh hạch vỡ vụn rơi xuống đất, cuối cùng mọi người cũng có thể dừng tấn công lại, yên tĩnh đứng trong chốc lát, thấy gốc cây zombie không có động tĩnh gì, Trương Lộ mới dám đặt mông ngồi xuống dưới mặt đất rồi thở phào một hơi nói: “Mẹ nó, vừa nãy còn cho rằng mình phải phơi thây ở chỗ này thật rồi nữa.”
Anh ta vừa nói xong câu này, thần kinh đang căng cứng của mọi người cũng đều được thả lỏng. Sau khi mọi người thể hiện tâm trạng sống sót sau đại nạn với nhau xong, Nhạc Tú dẫn đầu đứng lên đi về phía ‘thi thể’ của gốc cây zombie.
“Đây là…”
Nhạc Tú vừa đi qua đã thấy ở giữa những nhánh rễ cây sụp đổ có một điểm sáng nho nhỏ màu trắng. Cô ấy không chút nghĩ ngợi khom lưng nhặt nó lên, phát hiện đó là một viên tinh hạch có thể tích cực kỳ nhỏ.
“Là nội hạch của viên tinh hạch màu đỏ hồi nãy sao?”
Nhạc Tú lẩm bẩm tự nói một mình, lúc này Hứa Thành cũng đã đi tới, anh ta cầm lấy viên tinh hạch nghiên cứu tỉ mỉ trong chốc lát rồi nói: “Chắc là nó rồi, cầm đi.”
Những người khác đều đang thở dốc vì kiệt sức hoặc giao lưu nói chuyện với nhau, không một ai phát hiện ra hai người bọn họ đã lấy được tinh hạch. Nhạc Tú dùng ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn thoáng qua Hạ Như Yên, trầm mặc nửa ngày cuối cùng vẫn quyết định cất viên tinh hạch đi.
Một lát sau, dường như tất cả mọi người đều khôi phục được chút sức lực, thì cùng nhau đi qua nhìn ‘hài cốt’ của gốc cây zombie. Vào lúc mọi người còn đang mồm năm miệng mười thảo luận sôi nổi, đột nhiên Trần Tiểu Thiên cảm thấy kỳ quái mà phát biểu: “Đây là mùi hương gì? Thật thơm nha.”
Nghe anh ta nói xong thì mọi người cũng hít hít mũi theo bản năng, sau đó nhao nhao lên tiếng nghị luận:
“Uầy, tôi cũng ngửi thấy này, một mùi hương vô cùng ngọt ngào.”
“Tôi cũng ngửi thấy nữa!”
“Mùi hương gì mà lại ngọt như vậy?”
Ai nấy cũng đều bị kinh ngạc mà quan sát khắp bốn phía, nhưng không một ai phát hiện ra chỗ bất thường. Vào lúc mọi người còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, bất ngờ có một đồng đội ‘bùm’ một tiếng ngã xuống mặt đất. Mọi người chưa kịp hoảng hốt, ngay sau đó lại có một người nữa ngã xuống, tiếp theo là người thứ hai, người thứ ba, người ngã xuống càng ngày càng nhiều. Nhạc Tú thấy tình hình không đúng thì vội vàng hô to: “Mau che miệng mũi lại!”
Đáng tiếc Nhạc Tú vẫn nói chậm một bước, trong vòng vài phút gần như tất cả mọi người, bao gồm cả chính cô ấy cũng đều hôn mê ngã xuống mặt đất. Nghê Ám thậm chí chỉ kịp cầm lấy tay Hạ Như Yên thì đã mất đi ý thức.
Trong lòng Hạ Như Yên hoảng hốt, cô vội vàng che miệng mũi mình lại nhưng vẫn cảm thấy đầu óc mê man. Cô cố gắng duy trì sự tỉnh táo, nhưng ý thức vẫn dần dần trở nên mờ nhạt như cũ. Đúng lúc này tiếng của hệ thống vang lên: Trước mắt người thực hiện nhiệm vụ là một viên Giải độc Hoàn, tình hình hiện tại thích hợp để sử dụng.
Hạ Như Yên còn không kịp tự hỏi đã nhanh chóng dùng chút ý thức cuối cùng còn sót lại để lấy viên Giải độc Hoàn ra cho vào trong miệng. Sau khi viên thuốc trượt xuống yết hầu, đầu cô lập tức khôi phục sự tỉnh táo trong nháy mắt.
“...”
Hạ Như Yên nằm trên mặt đất đợi trong chốc lát, thấy quanh người không có tiếng động gì thì mới bò người lên trước, lúc này cô mới nhìn thấy bên trên “xác” của gốc cây zombie được bao phủ bởi một tầng sương mù màu xanh nhạt lờ mờ. Xem ra mùi hương ngọt ngào vừa rồi khiến mọi người hôn mê chính là cái này. Cô lại nhìn những đồng đội đang nằm tứ tung xung quanh trên mặt đất một vòng, suy nghĩ một lúc, cuối cùng xoay người khom lưng nâng Nghê Ám lên đi trở về bằng đường cũ.
Nhiều người như vậy, một mình cô không có cách nào mang tất cả đi hết. Chỉ có thể mang theo Nghê Ám trở về căn cứ trước, đến lúc đó sẽ để cho người mang người qua đây cứu bọn họ.
Cõng Nghê Ám ở trên vài đi được vài bước, bởi vì chiều cao của hai người quá khác biệt nên chân của anh bị kéo lê trên mặt đất, Hạ Như Yên thấy vậy thì dứt khoát dùng kiểu ôm công chúa mà ‘bế’ người đàn ông lên. Tuy rằng trông hơi buồn cười nhưng lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Hạ Như Yên ôm Nghê Ám đi ra ngoài, sử dụng dị năng quá mức khiến cho đầu và cơ thể của cô đau đớn không nói nên lời. Trong lúc đi lại gần như có thể cảm nhận được xương cốt rung động vang lên tiếng ‘răng rắc’. Tuy rằng lúc nãy Hứa Thành có điều trị cho cô rồi nhưng lúc ấy cũng chỉ tốt hơn một chút. Về sau lại tiếp tục sử dụng và hấp thu tinh hạch lại tăng thêm gánh nặng cho cơ thể cô lần thứ hai.
Hạ Như Yên cắn răng kiềm chế đau đớn, cho dù như thế nào cũng phải mang Nghê Ám về căn cứ cầu cứu viện trợ trước đã. Cô bước từng bước lộn xộn mà đi qua con đường nhỏ tối tăm chật chội lúc đầu. Lúc đi ra khỏi hang động tối đen, nhìn thấy ánh nắng chiếu rọi từ bên trên cô mới nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
Nhanh thôi, đi lên trên kia là có thể lái xe trở về căn cứ rồi. Thế nhưng bởi vì quá mệt mỏi nên cô chỉ đành ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc rồi mới tiếp tục đi. Hạ Như Yên đặt Nghê Ám ở trên mặt đất rồi đặt mông ngồi ở bên cạnh anh. Từng giọt từng giọt mồ hôi thật to chảy xuống từ cái trán của cô, Hạ Như Yên thử nâng một bàn tay lên, lập tức nhìn thấy bàn tay của mình đang run rẩy không ngừng mà không có cách nào kiếm chế được.
Thực sự vẫn vượt quá định mức sao? Hạ Như Yên lộ ra một nụ cười khổ, về sau tuyệt đối không thể tiếp nhận nhiệm vụ muốn mạng như thế này nữa. Không làm xong còn có thiếu chút nữa góp cả mạng mình vào, không có lời không có lời.
Hạ Như Yên lắc lắc đầu, đang muốn đứng lên, bỗng nhiên phát hiện dường như có tiếng xé gió sắc bén ở phía sau. Cô nghiêng người tránh theo bản năng, chỉ thấy một thứ giống như miếng sắt bay sát qua người mình.
“Vèo!”
Trong nháy mắt, trên cánh tay của cô xuất hiện một vết cắt, Hạ Như Yên không rảnh để ý tới sự đau đớn trên tay, cô nhanh chóng xoay người lại phía sau.
“Là cô!?” Hạ Như Yên kinh ngạc: “Tại sao cô lại…”
Hứa Lệ Ninh chậm rãi đi ra từ phía sau cửa động, sắc mặt tối tăm cùng với bộ quần áo màu đen khiến cho cô ta gần như muốn hòa thành một thể cùng với bóng ma. Cô ta cũng không trả lời lại, mà giơ tay lên tung ra một miếng sắt bay về phía Hạ Như Yên.
“Hứa Lệ Ninh!”
Hạ Như Yên chỉ kịp họi một tiếng, sau đó đã bị sự tấn công liên tiếp khiến cô đánh trả không xuể. So sánh với Hạ Như Yên gần như cạn kiệt dị năng, trạng thái cực kém thì Hứa Lệ Ninh gần như còn giữ lại được không ít thể lực. Trong đôi mắt cô ta tràn đầy sát khí, dường như có ý muốn đưa Hạ Như Yên vào chỗ chết.
“Hạ Như Yên.” Cuối cùng Hứa Lệ Ninh cũng mở miệng nói câu đầu tiên từ lúc đó đến giờ. Số lượng miếng sắt trong tay cô ta có hạn, sau khi bắn xong thì biến đôi tay thành lưỡi dao vừa dài vừa sắc bén, môi mỏng khẽ mấp máy, giọng nói chứa đựng sự lạnh lùng tàn nhẫn: “Có phải Lý Văn Đào bị cô giết chết hay không?”
“Cô đang nói gì vậy?” Hạ Như Yên nhíu nhíu mày, trên mặt không có biểu cảm nào khác thường: “Không phải nói anh ta lâm trận bỏ chạy hay sao?”
“Ồ… Hay cho câu lâm trận bỏ chạy…” Khóe môi Hứa Lệ Ninh khẽ cong lên, ánh mắt lại thể hiện vẻ châm chọc: “Cô lừa được người khác lại không lừa được tôi. Tôi hiểu quá rõ Lý Văn Đào, cho dù anh ta lâm trận bỏ chạy cũng chắc chắn không rời khỏi căn cứ. Một người to lớn sờ sờ ra như vậy tại sao có thể đột nhiên biến mất? Ngoại trừ bị cô giết chết thì tôi không nghĩ ra bất cứ lý do nào khác!”
“Biết đâu trong lúc anh ta đang lẩn trốn bị những zombie cấp biến dị giết thì sao? Cô không có bằng chứng tại sao có thể nói là tôi giết anh ta?”
Hạ Như Yên diễn kịch giống thật đến mười phần, nhưng Hứa Lệ Ninh vẫn không tin như lời cô nói. Cô ta nhìn về phía Hạ Như Yên, trong mắt tràn ngập sự thù hận, gần từng chữ một nói: “Đừng tìm lý do để ngụy biện nữa, cô đã giết Lý Văn Đào, hôm nay tôi phải giết cô để lấy mạng trả mạng!”
Nói xong Hứa Lệ Ninh không nhiều lời nữa, lấn người tiến lên, chém từng đao từng đao sắc bén về phía cô. Hạ Như Yên thấy cô ta không thèm nghe lý do của mình chỉ đành căng da đầu nghênh chiến. Nếu là lúc hai người cùng ở trong trạng thái tốt thì Hứa Lệ Ninh vốn không phải đối thủ của Hạ Như Yên. Nhưng giờ phút này Hạ Như Yên vừa mới trải qua một trận quyết chiến, thể lực, cảm quan, tốc độ phản ứng đều bị giảm xuống mức thấp nhất, nên trông có vẻ quá sức khi đối phó với sự tấn công dồn dập của Hứa Lệ Ninh.
Thấy đối phương bị mình đè lên mà đánh, trong lòng Hứa Lệ Ninh mừng thầm. Hôm nay cô ta nhất định phải giết được Hạ Như Yên, để báo thù cho Lý Văn Đào! Phải biết rằng những ngày Lý Văn Đào mất tích kia khiến cho cuộc sống của cô ta khổ sở như thế nào. Cô ta thích Lý Văn Đào đã rất nhiều năm rồi, lúc trước anh ta bị Hạ Như Yên cướp đi thì cũng thôi, nhưng sau đó mạt thế xuất hiện rồi hai người bị tách nhau ra, lúc ấy cô ta còn cho rằng bản thân đã có cơ hội, nhưng không nghĩ tới Lý Văn Đào lại mất tích, cuối cùng cô ta vẫn không đợi được anh ta. Cho dù tất cả mọi người đều nói Lý Văn Đào lâm trận bỏ chạy, nhưng chỉ có trong lòng cô ta hiểu rõ nhất, chắc chắn là Hạ Như Yên, chắc chắn Hạ Như Yên đã giết anh ta!
Nỗi hận trong lòng Hứa Lệ Ninh càng lớn, sự tấn công trên tay lại càng nhanh hơn. Hạ Như Yên bị cô ta ép đến liên tiếp lui về sau, trong chốc lát không để ý đã lùi đến bên cạnh hồ nước. Hứa Lệ Ninh mừng thầm trong lòng, cô ta không nhanh không chậm tiếp tục đi về phía trước, tốc độ tấn công càng ngày càng nhanh. Trong nháy mắt Hạ Như Yên không kịp tránh đã bị cánh tay biến thành lưỡi dao sắc bén của cô ta mạnh mẽ xẹt qua sườn eo, đau đến mức cô phải hít một ngụm khí lạnh.
Hứa Lệ Ninh đang định tiến hành tấn công lần thứ hai thì không nghĩ tới lại bị Hạ Như Yên nhân tiện bắt lấy cánh tay, cô lộ ra một nụ cười với Hứa Lệ Ninh: “Bắt được cô rồi!”
Vừa nói chuyện, một tay khác của Hạ Như Yên vừa đè lại lồng ngực, cô muốn sử dụng số dị năng ít ỏi còn sót lại. Hứa Lệ Ninh vô cùng hoảng sợ, muốn tránh ra nhưng đã không kịp. Đúng vào lúc này đột nhiên sự yên tĩnh trên mặt hồ nước bị phá vỡ, có một bóng đen to lớn xuất hiện ở phía sau Hạ Như Yên, nó há miệng ra cắn bả vai của cô rồi kéo người xuống dưới nước!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
141 chương
336 chương
66 chương
19 chương
290 chương
153 chương
18 chương