Tiết tháo ở đâu?
Chương 155 : Tiết tháo ở đâu?
Chương 48: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Trận chiến này vừa kéo dài lâu lại vừa khó khăn, gốc cây tang thi kia có quá nhiều nhánh rễ. Sau một lúc lâu giải quyết từng nhánh từng nhánh rễ một, sắc mặt của Hạ Như Yên đã chuyển sang màu xám tro, đôi môi cô cũng tái nhợt như tờ giấy, trên trán có từng giọt mồ hôi lạnh thật to toát ra, chạy dài theo khuôn mặt xuống cằm.
Nghê Ám phát hiện cô càng ngày càng không ổn thì vặn chặt lông mày, ôm eo cô từ phía sau rồi hạ thấp giọng khuyên nhủ: “Tiểu Yên, nếu chịu đựng không nổi nữa thì dừng lại, chúng ta lại tìm cách khác để ứng phó…”
Nhưng Hạ Như Yên vẫn kiên trì lắc đầu. Hai mắt cô gắt gao nhìn thẳng gốc cây tang thi, lúc này khi mọi người bảo vệ cô thì lại có đồng đội bị gốc cây tang thi kia ‘ăn’ mất, sao cô có thể từ bỏ vào lúc này? Nếu cô từ bỏ, chẳng những bản thân mình nguy hiểm, mà những người đang cố gắng bảo vệ cô cũng sẽ không thể đoán trước được sống chết! Cô không thể chết được, cô vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, cô vẫn chưa sống hết một đời với Nghê Ám…
Hạ Như Yên lại cho tay vào túi áo một lần nữa, bây giờ mỗi lần cô hấp thu tinh hạch đều cực kỳ khổ sở, năng lượng kia chảy vào trong cơ thể cô giống như lửa nóng khiến gân mạch của cô bị đốt trở nên đau nhức. Nhưng cô không thể quan tâm nhiều như vậy, cô phải cố gắng chịu đựng, quyết không thể bỏ dở nửa chừng!
Nghê Ám nhìn thấy ánh mắt của Hạ Như Yên càng ngày càng nặng. Quanh người anh và Hạ Như Yên có một tầng lưới điện bảo vệ, những nhánh rễ đánh tới đều bị đau mà bắn ra. Nhưng cho dù như vậy thì những nhánh rễ kia vẫn là tre già măng mọc mà lao tới, cũng may vẫn có những người khác giúp đỡ giải quyết.
Sự quật cường của Hạ Như Yên đã vượt qua khỏi tưởng tưởng của Nghê Ám. Cô gái của anh lại có thể vì mọi người mà liều mạng thành như này, không hề để ý đến tình trạng cơ thể của mình. Ánh mắt Nghê Ám trở nên sâu thẳm, trong mắt có cảm xúc mãnh liệt dao động. Nhưng ngay vào lúc anh đang chăm chú nhìn Hạ Như Yên thì đột nhiên Nhạc Tú hô to một câu: “Mọi người nhìn về phía trung tâm của gốc cây đi!”
Nghê Ám lập tức phóng tầm mắt qua hương đó, những nhánh rễ cây của gốc cây zombie ở mặt hướng về phía bọn họ đã bị Hạ Như Yên tiêu diệt không ít. Lúc này ở giữa những nhánh rễ cây đan xen với nhau có thể nhìn thấy thấp thoáng vầng sáng màu đỏ đậm, cực kỳ bắt mắt ở trong hang động tràn đầy ánh sáng xanh và màu xanh biếc của gốc cây.
Nghê Ám không chút nghĩ ngợi lập tức giơ tay bắn ra một đạo điện giật về phía ánh sáng đỏ đậm kia. Anh cũng không dừng lại quan sát phản ứng mà tiếp tục ném lôi điện liên tục không ngừng. Một tay anh phóng điện lôi đối phó với gốc cây zombie, một tay để ở trong túi áo. Thật ra hôm nay anh cũng hấp thu không ít tinh hạch, gân mạch trong cơ thể cũng bị đốt nóng đến phát đau. Nhưng bởi vì anh có lực nhẫn nại không tầm thường nên không một ai phát hiện anh có gì không ổn.
Dưới sự hướng dẫn của anh, tất cả mọi người cũng bắt đầu tiến hành tấn công vầng sáng màu đỏ đậm kia. Chỗ đó dường như là trái tim của gốc cây tang thi, ngay đạo điện giật thứ nhất trúng mục tiêu của Nghê Ám thì toàn bộ gốc cây đã bắt đầu rung chuyển mãnh liệt. Những nhánh rễ cây kia liều mạng ngọ nguậy muốn che ở phía trước điểm sáng. Lúc này Hạ Như Yên cũng không chỉ tấn công một nhánh rễ nữa mà là cái nào ngăn ở phía trước thì cô sẽ dồn lực tấn công.
Trong nháy mắt, những nhánh rễ ở dưới mặt đất múa máy lung tung giống như nổi điên, không ít người đều bị hất tung lên mặt đất. Thư Điềm không để ý một chút đã bị một nhánh cây cuốn lấy chân, cô ta hét lên một tiếng, biến một tay thành lưỡi đao muốn cắt đứt nhánh rễ cây kia. Nhưng không ngờ tốc độ của nhánh rễ kia cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã kéo cô ta đến trước mặt gốc cây zombie. Vào lúc đế giày của cô ta sắp chạm vào gốc cây zombie thì một sợi dây leo xé gió mà đến, cuốn lấy eo cô ta kéo trở về. Lúc này Nghê Ám lại bổ trúng một đạo lôi điện vào điểm sáng, gốc cây tang thi bị đau đến run lên, Trương Lộ lập tức nhân cơ hội mà tách Thư Điềm ra khỏi nó.
“Điềm Điềm có việc gì không?”
Trương Lộ ôm lấy người bạn gái mất đi mà tìm lại được, vẫn còn sợ hãi không thôi. Thư Điềm run sợ trong lòng mà nuốt ngụm nước bọt, rồi mới run rẩy trả lời anh ta: “Không, không sao…”
Thư Điềm là dị năng hệ kim, bởi vậy không thể nào tiến hành tấn công từ xa đối với gốc cây zombie, chỉ có thể chú ý xử lý mấy sợi rễ ở bên cạnh. Không làm được việc cũng không sao, nhưng vừa nãy còn suýt nữa bị gốc câu kia ‘ăn’. Bây giờ cô ta vừa cảm thấy sợ lại vừa cảm thấy mất mặt, thầm hận bản thân mình không giúp được gì cho mọi người.
Lúc này Nhạc Tú làm gì có thời gian rảnh để quan tâm đến tâm trạng của người khác ra sao, cô ta chỉ huy mọi người tập trung hỏa lực ở trên điểm đỏ. Cứ như vậy một bên vừa tránh né sự tấn công của nhánh rễ, một bên tận lực bảo trì cân bằng. Hơn mười phút sau, những nhánh rễ đan xen trùng trùng điệp điệp với nhau dường như có tư thế rời rạc ra.
Tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng khôn xiết. Cảm giác thắng lợi ở ngay trước mắt rồi. Hạ Như Yên cũng không ngoại lệ, vốn dĩ cô cũng cảm thấy bản thân sắp đạt đến cực hạn chịu đựng, nhưng lúc này nhìn thấy ánh sáng rạng đông của thắng lợi ở ngay trước mắt thì gần như trở nên tràn ngập năng lượng. Cô tiếp tục hấp đẩy nhanh tốc độ thu tinh hạch một lần nữa, hồn nhiên không phát hiện sự khác thường của bản thân.
Mãi cho đến khi Nghê Ám lơ đãng nhìn thoáng qua, mới thay đổi sắc mặt mà ôm lấy mặt cô: “Tiêu Yên! Dừng tay!”
Hạ Như Yên mờ mịt mà quay sang nhìn anh, tỏ vẻ không hiểu ý anh là gì. Nghê Ám dùng ngón tay cọ qua phía dưới mũi cô mà sốt ruột kêu lên: “Em bị chảy máu mũi rồi! Mau dừng tay!
Lúc này Hạ Như Yên mới thấy màu đỏ tươi chói mắt trên tay anh, chính cô tự đưa tay lên lau thử một cái, quả nhiên phía dưới mũi đều là máu tươi. Cô nhíu nhíu mày, dùng tay ái xoa xoa rồi nói: “Không sao đâu, rất nhanh sẽ tốt thôi…”
“Anh nói dừng tay!”
Nghê Ám cương quyết kéo tay cô lại, không cho cô tiếp tục tấn công gốc cây zombie nữa. Hạ Như Yên nóng nảy, duỗi tay dùng sức đẩy anh ra: “Anh buông em ra! Thành công ở ngay trước mắt rồi, tại sao có thể dừng lại vào lúc này?”
“Nếu không dừng lại thì thân thể của em sẽ không chịu đựng được nữa!”
Nghê Ám chưa bao giờ thể hiện sự lo lắng quá mức như này ra ngoài, giờ phút này anh đã dừng việc tấn công gốc cây xombie hai tay ôm chặt lấy Hạ Như Yên không cho phép cô nhúc nhích. Lúc này, Nhạc Tú cũng phát Hạ Như Yên khác thường, mặc dù cô ta cũng sốt ruột nhưng không thể để cho người ta đánh đến bạc mệnh được, nên lập tức khuyên nhủ Hạ Như Yên: “Hạ Như Yên, cô cứ ngừng lại nghỉ ngơi trước đi, tôi thấy chắc bây giờ mọi người cũng có thể làm được rồi.”
Khuyên xong lại quay sang nói với Hứa Thành: “Anh thử trị liệu giúp Hạ Như Yên xem thế nào.”
Hứa Thành nghe xong gật gật đầu, duỗi tay nắm lấy bả vai của Hạ Như Yên rồi bắt đầu phát ra dị năng. Nghê Ám lẳng lặng đứng ở một bên không dám quấy rầy, nhưng ánh mặt lại vô cùng lo lắng.
Lúc này, Hạ Như Yên cảm thấy có một luồng năng lượng mát lạnh từ đầu vai chạy dần ra khắp cơ thể. Vốn dĩ cơ thể đang đau đớn lại được lường năng lượng này làm dịu đi không ít trong nháy mắt. Một lát sau, Hứa Thành buông tay rồi nói: “Tôi chỉ có thể làm được đến đây, tinh hạch hệ trị liệu không có nhiều lắm.”
Tất nhiên Hạ Như Yên hiểu ý của anh ta, bởi vì hệ trị liệu đã hiếm nên tinh hạch hệ trị liệu cũng tương đương khó có thể tìm thấy. Cho nên anh ta không thể sử dụng không có chừng mực, nếu không nhỡ lúc sau Nhạc Tú cần trị liệu thì dị năng của anh ta sẽ không đủ.
“Cảm ơn!”
Hạ Như Yên ném ra một câu rồi tránh thoát khỏi sự trói buộc của Nghê Ám, cô lại giơ tay nhắm thẳng vào gốc cây zombie một lần nữa. Nghê Ám thấy sắc mặt cô thật sự tốt lên không ít thì cuối cùng cũng yên tâm.
Thêm một lúc nữa, những nhánh rễ của gốc cây zombie càng ngày càng ít, điểm sáng màu đỏ ở giữa cũng hoàn toàn lộ ra ngoài. Đó là một quả tinh hạch màu lửa đỏ, thần kỳ chính là tuy rằng bên ngoài màu hồng nhưng ở chính giữa lại hơi trắng. Đây cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy viên tinh hạch có hai loại màu sắc như này, tất cả đều cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực không ngừng của mọi người, gốc cây zombie kia bắt đầu dần dần tan rã và sụp đổ. Những nhánh rễ còn lại run rẩy dữ dội, dường như không còn sức lực để liên kết lại với nhau, vốn dĩ là những nhánh rễ đan xen với nhau lúc này lại liên tục rơi xuống, khiến cho mặt đất dâng lên từng đợt bụi đất. Mà viên tinh hạch ở giữa cũng bắt đầu chậm rãi nứt ra, sau khi Nghê Ám ném một luồng điện lôi vào thì ‘bùm’ một tiếng vỡ vụn ra.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
141 chương
336 chương
66 chương
19 chương
290 chương
153 chương
18 chương