Từ nay về sau, cùng anh lưu luyến
Chương 1 : Chương 1.1
Edit: Qin + Tiểu Cún
Beta: Sabj
Nguyên nhân tiêu chảy trên đời có rất nhiều kiểu, có kiểu là do cạnh tranh độc hại có sẵn trong gen, ví dụ như vừa ăn hết KFC đã chuyển sang ăn McDonald, vừa uống hết cà phê Costa vani lại đi uống Starbucks cappuccino.
Đường Hân thông cảm nhìn cái bụng bẹp dí của Nhan Giai, không hiểu vì sao vừa nãy cô gọi cà phê thì không lên tiếng, hại cô thiếu chút nữa trở thành hung thủ mưu sát nữ thần của học viện báo chí D.
“Tao cứ tưởng mình có thể kiên trì được chứ…” Cô nữ sình nằm úp sấp trên chiếc bàn tròn gỗ như con cá chết, trên móng tay kiểu Pháp có sơn hình trái tim màu hồng.
“Không thì mua chút thuốc xổ nhé?” Đường Hân tay chống cằm, miệng nhàn nhã uống hết một ly Latte, người mới trở về từ Hàn Quốc như cô cảm thấy thật may mắn vì trong nước vẫn còn Starbucks, vừa hay hương cà phê có thể gột rửa mùi lẩu trên người, mười giây sau, cô gặp biến không hoảng đón nhận mùi nước hoa nồng nặc trong không khí, đồng thời ung dung lau màu son YSL trên môi.
Nhan Giai cào cào mớ tóc mái phủ trước mặt, nhìn chăm chú vào môi của Đường Hân, “Đây không phải là màu son hôm qua, hôm nay có hồng hơn chút. Để tao đoán coi, là YSL màu 49 đang hot, màu hồng tím? Đúng không?”
“Woa, không hổ là biên tập mới ~ Hôm qua tao nhịn không được có ghé qua Sephora, còn mua mấy thỏi màu đỏ đầu năm mới đang hot ở nhà D nữa cơ.” Đường Hân vừa nói, vừa quét mắt một vòng quanh bảng màu make up YSL, thuận tay sửa lại mái tóc bị vò rối của Nhan Giai.
Đường Hân là một người luôn ám ảnh cưỡng chế, luôn có quan điểm giáo huấn bắt buộc: Cô nương nếu mày là nữ thần, phải làm sao để không có lỗi với hai mắt của người nhìn, mặt mày rạng rỡ lên được không hả?
Nhan Giai à ờ, cào cào mái tóc dài của mình, cô nhớ đến trong túi trang điểm của Đường Hân đã có sáu thỏi son, “Mày mua nhiều son như vậy dùng có hết không?”
“Thì để tự sướng chứ sao…”
“…”
“Được rồi, nói về vụ xem mắt vừa rồi của mày đi, lại dám đem tao ra làm bia đỡ đạn, không phải chỉ đi gặp đàn ông thôi sao, có cần khủng bố như thế không?” Đường Hân đem bảng màu đặt lại vào túi trang điểm, hất mái tóc sassoon của mình, ánh đèn vẽ một đường cong lên mái tóc sáng mềm của cô.
Nhan Giai bắt đầu dùng sức quơ quơ, “A a a quá mức xấu hổ, vô cùng xấu hổ, có thể thăng lên làm chuyện xấu hổ top two (hạng hai) được rồi!”
“Thế chuyện xấu hổ (hạng nhất) của mày là gì?”
Nhan Giai im lặng ba giây, “Ngày đầu tiên đến công ty thực tập lại lỡ đánh rắm trong thang máy…”
Ngay lập tức Đường Hân cười phá lên, rồi rồi rồi, cô nhớ lại hôm đó ở ký túc xá đã quá nửa đêm mà Nhan Giai cứ nằm khóc chưa ngủ, mọi người còn tưởng cô ngày đầu tiên thực tập mà đã bị chỉnh chứ.
“Quan trọng là trong thang máy chỉ có tao với tổng thanh tra Laker ý, càng quan trọng hơn chính là tao không biết chú ta là tổng thanh tra, tao còn học trong phim Mỹ nhún vai, ồ ồ hai tiếng, nghĩ làm thế là có thể hóa giải xấu hổ…” Nhan Giai hối hận không ngớt, lại đem mái tóc dài của mình vò rối, Đường Hân tiếp tục nhắc nhở cô chú ý đến kiểu tóc, “Thế còn sau đó, sau đó thì sao?”
“Sau đó lúc tổ trưởng Pecy dẫn tao đi gặp tổng thanh tra, tao còn có thể cảm nhận được cái câu nằm trong lồng ngực người ta kia, cô chính là người đã “ồ ồ” phải không?”
Đường Hân đã cười gục xuống bàn không bò dậy nổi, nữ thần Nhan Giai ơi, mày sao lại ngốc nghếch như thế chứ! Nếu mày cứ ngốc như thế, đừng trách mày ‘không người hỏi thăm’, ‘tình sử yêu đương là tờ giấy trắng’, ‘dựa vào xem mắt đều không thể cứu được’ đâu…
Trường đại học báo chí D cũng biết ký túc xá 218 năm 3 có một nữ thần, nhưng không biết nữ thần là một cô nàng ngốc. Cũng chính vì nữ thần toàn khiến phần lớn nam sinh chỉ có thể đứng nhìn từ xa không dám đến gần, nói cách khác, tất cả mọi người đều nghĩ nữ thần đã có chậu là cao phú soái mỗi ngày đều mở cửa Porsche chở cô đi hóng gió, cho nên… không ai dám theo đuổi.
Nam sinh xuất hiện bên cạnh Nhan Giai chỉ có thể có hai kiểu: một kiểu là cùng cô nói chuyện không ngừng, toàn là gay, còn thích trang điểm hơn cả con gái, một kiểu khác chính là các bạn học chưa bao giờ nói chuyện với cô, chỉ có thể khi người khác đang bàn chuyện nhắc đến nữ thần thì sẽ mở một tấm ảnh trong điện thoại ra nói, nữ thần của anh đây dáng vẻ cũng không tệ đâu.
Cho nên… đến nay nữ thần vẫn chưa nói chuyện yêu đương bao giờ.
PS, học kỳ sau sắp bước vào năm thứ tư, là giai đoạn cà chua chín muồi, nhưng mình vẫn là một quả táo trắng nõn nà, càng không có người đến hỏi thăm…
Trên thực tế, đối với mấy chuyện yêu đương này Nhan Giai cơ bản không thèm để bụng, dù sao cũng độc thân lâu như vậy rồi, không có gì là không tốt cả. Cũng đến quán cà phê, cũng đi xem phim, hằng năm cũng vui vẻ đi du lịch. Ngoại trừ một vài ngày đặc biệt phải nhìn ngắm mấy món quà số lượng có hạn, thì ngẫm lại chi bằng cho Niên Khê mặc đồ nam, cùng cô ấy chơi thắng vài hoạt động để nhận được gấu hồng Dorothy còn hơn.
Niên Khê là nữ sinh đàn ông nhất trong ký túc xá, sau khi nghe xong thật đúng là định lên sân khấu thử xem, kết quả người chịu trách nhiệm cũng không phải ngồi không, cần giấy xác minh nhận dạng nhé cô nương.
“Ài ~~ Giai Giai nếu muốn thì mày cứ nói, tao có thể tìm Vũ Triết nhà tao đến tham gia, sau đó giúp mày giành giải nhất ~” Đệ nhất tiện Tiểu Tiện Tiện của ký túc xá, Ninh Tiếu Tiếu hở chút là thường xuyên chơi trò ân ái với bạn bè, là cô bạn cùng phòng khiến người ta hận không thể mỗi giây mỗi phút đều muốn kéo vào danh sách đen, động một chút là gào to đòi dọn bánh ngọt, đặt phòng KTV, làm mũ sinh nhật, thổi bong bóng… quả thật còn vượt xa party Giáng Sinh, đúng là một cô nương có nhiều yêu mến.
Những cô gái có đối tượng thông thường đều mang trong người năng lượng – Lời này là đến từ mẹ Triều của Nhan Giai, mẹ Triều vừa nhìn danh sách bạn bè của mình, vừa xúi Nhan Giai giúp bà đổi ảnh đại diện thành tấm ảnh đứng một chân mà năm đó bà tham gia thi khiêu vũ.
Nhan Giai nhìn bức ảnh ngọc của mẹ già mình năm đó, cả người run lên, cúi thấp đầu nghe mẹ cô than thở, “Lúc trước học cấp ba, mẹ không cho mày yêu đương là vì muốn tốt cho mày, bâu giờ lên đại học rồi, mẹ cho phép mày hẹn hò đấy. Nhưng mày lại ngược lại, năm thứ tư đến nơi rồi mà vẫn chưa có một mống nào, nói ra cũng sợ người ta cười vào mặt, thật uổng công nuôi mày lớn lên xinh đẹp như thế này!”
“Vâng vâng vâng, đều là lỗi của con, là lỗi của con.” Nhan Giai gật đầu như gà mổ thóc.
“Biết sai rồi thì mau đi gặp người này đi!” Mẹ Nhan Giai tiện tay chỉ vào một người trong danh sách bạn bè, nhất định lại là con trai của dì út của cậu hai của bạn làm ăn với ba rồi… Nhan Giai nhức đầu đi xem mắt, mới được nửa đã gửi tin nhắn WeChat cho ba đứa bạn cùng phòng: thật sự chờ không được rồi, không khí lạnh đến muốn chết, mau gọi điện đến giải cứu tao đi.
Lần trước là xà tinh bệnh* Ninh Tiếu Tiếu đến kéo Nhan Giai đi, vừa khóc vừa la, ông nội sắp không xong rồi, mày mau đến bệnh viện thăm ông đi. Kết quả mấy ngày sau đối phương còn hỏi Nhan Giai, có muốn anh ta bảo người đưa vòng hoa đến không?
*蛇精病 [Shéjīngbìng]: xà tinh bệnh và 神经病 [Shénjīngbìng]: ‘đồ thần kinh’ phát âm khá giống nhau.
Khi tin WeChat này được người đang ăn uống điên cuồng ở Myeong Dong, Seoul nhìn thấy, cô cảm thấy có chút nghẹn ngào. Lúc này Niên Khê còn đang kéo tên kia vào danh sách đen, thuận tiện vỗ Ninh Tiếu Tiếu còn đang ai oán xem đi đâu ăn, Ninh Tiểu Tiện, người cứ nghỉ ngơi đi, gần đây người diễn nhiều rồi, lần này để Hân mama lên.
Kết quả sáng hôm nay nữ vương Đường Hân ra trận, Nhan Giai nhận được điện thoại thì trong lòng cảm thán, Hân mama ra tay, màn diễn lần này tốt không cần hỏi…
“Con bốn bánh của ông đây bị tắc sương mù ở vành đai ba rồi, má nó mày mau tìm người đến nâng xe cho ông ngay!”
Khí thế ấy, không thể không dựng ngón cái được. Một giây sau, Nhan Giai tạm biệt ông anh mặt lạnh đến xem mắt, ngồi trong quán Star Buck nhìn cô gái quần đỏ hung hăng đi vào, sau mây giây ngồi xuống hít thở sâu, tình cảnh nhanh chóng biến thành tẩm cung của Hoa Phi nương nương.
“Nói đi, hôm nay anh trai đó đã làm gì mày.” Đường Hân nheo đôi mắt sắc liếc nhìn dáng vẻ đáng thương của Nhan Giai. Chậc chậc, không phải là đàn ông thôi sao, cũng không phải thi CET cấp 6, cái mặt nhăn nhó như thế thật có lỗi với ngày nắng đẹp hiếm thấy này, ông trời cũng mở mắt rồi, mày hậm hực cái gì.
Nhan Giai ngoại trừ xấu hổ thì vẫn là xấu hổ, nghĩ thầm nếu là Tiếu Tiếu thì thật tốt, bất luận ở đâu cũng có thể tạo ra một đống chuyện. Bình thường Nhan Giai đẹp, nhưng tính cách hơi chậm chạp, cũng hơi sợ người lạ, hơn nữa lần này đối phương nói cũng không nhiều. “Tao cúi đầu soi bàn, anh ta uống cà phê nhìn điện thoại, khỏi nỏi lúc đó khó chịu thế nào…”
“Mẹ mày không thể giới thiệu người nào khuôn phép hơn chút được ư? Chí ít cũng phải nghe ngóng đối phương rõ ràng mới được chứ.” Đường Hân nghĩ đến mẹ Nhan Giai vào lần đầu tiên đến trường, mấy cái túi trên vai bà quả thật dọa cô đi ngủ thấy ác mộng, phải biết cái túi đó thuộc loại cháy hàng, nhờ anh em bạn dì mua còn chẳng được, nói không chừng đến mấy minh tinh chưa chắc đã có, thật không nghĩ sao Nhan Giai lại khiêm tốn đến thế.
“Mẹ tao dò la rõ lắm rồi, nghe nói nhà anh ta là tư sản.” Đối với sự để tâm của mẹ Nhan, Nhan Giai chỉ có thể thở dài.
Đường Hân ngầm hiểu giơ năm ngón tay, thấy Nhan Giai gật đầu rồi lại lắc đầu, khiến Đường cường hào rất là tò mò, “Lần này rốt cuộc là cấp bậc gì? Dù sao cũng phải có năm triệu chứ.”
“Không, không phải, lần này là năm mươi triệu…”
“OMG, mẹ mày lúc này cũng liều mạng thật đó, quyết tâm muốn đem mày chôn sống ấy mà.”
Nhan Giai bất đắc dĩ giải thích, chuyện bắt đầu là do mợ mua nhà tân hôn cho em họ, cảm thấy cần phải đề cao con gái, khi đó xem mắt đương nhiên cũng có cấp bậc cao hơn. Ngàn vạn lần không thể giống Nhan Giai được, là kiểu người gì vậy chứ! Chị xem xem, Vương Nhã Kỳ chúng ta mới xem mắt một lần đã chọn được, lại còn là thiếu gia nhà giàu giá mười triệu đó nha!
Sau khi mẹ Nhan Giai biết việc này, tức giận la hét ngay trong phòng khách, nếu không phải vì luật hôn nhân mới, bà sẽ cho Nhã Kỳ mua nhà sao? Số tiền đó cũng là của nhà mình, còn là cấp mười triệu, Nhan Giai của chúng ta nên sớm dùng mới phải! Con gái nhà tôi mạnh mẽ hơn nhà cô bao nhiêu! Giai Giai xinh đẹp, học giỏi, tính cách cũng rất tốt, vì sao chồng phải kém hơn chứ!
Thế là mẹ Nhan Giai tức giận đến mức từ chối toàn bộ công tử nhà giàu một triệu, trực tiếp ra khẩu hiệu, muốn xem mắt thì phải mười triệu, nếu không không chọn! Nhan Giai cũng thật muốn quỳ lạy mẹ, lúc này quanh quẩn mấy bà mối mới chọn được, cô cùng người ta hàn huyên không đến nửa giờ đã chuồn đi. Bây giờ cũng không dám trả lời mấy tin nhắn mẹ ném bom trong WeChat.
“Nói cho mẹ mày biết, tên mười triệu lần này còn không khuôn phép hơn mấy tiểu tử một triệu lúc trước, cũng không biết tốt chỗ nào, lại còn cong nữa.” Công ty thực tập của Đường Hân là khu quảng cáo 4A, phóng tầm mắt ra nhìn thì chỉ toàn thấy gay, cô dĩ nhiên đón nhận kiểu tình yêu thứ ba này.
Cậu trai đó là cong sao? Nhan Giai cẩn thận nhớ lại, đáng tiếc cô mắt mù, ngồi nửa ngày cũng không nhớ ra được dáng vẻ của người đó, chỉ nhớ được quần áo là Givenchy kiểu dáng mới của năm nay, trên góc áo còn đính ngôi sao kim loại để trang trí. Tuần trước cô vừa mới trở thành thực tập sinh biên tập của tạp chí thời trang BI, có chút để ý đến phong cách ăn mặc của anh ta, đến nỗi ngoài anh ra… “Ít nhất người này lần này không có vừa chơi game vừa nói chuyện với tao.”
Nhớ lại không ít lần xem mắt không khuôn phép, Nhan Giai căn bản không dám chờ mong gì vào tình yêu, thậm chí còn thất vọng. Hoặc là loại đàn ông đeo vòng vàng còn to hơn xích chó, hỏi Nhan Giai muốn đi du lịch kiểu gì, Nhan Giai nói Đông Nam Á đã đi hết rồi, người nọ bảo, anh ta đang mua mấy hòn đảo ở Thái Lan. Nhan Giai nói tiếp, sang năm muốn đi Italy chơi. Người đó đáp, trong quán bar anh đây còn uống hết một chai rượu đỏ Pinot Nior. Điều hắn quan tâm không phải là cô, mà là đang khoe giàu.
Hoặc không thì là kiểu phú nhị đại bất cần đời, ngày đầu tiên gặp mặt sẽ đưa cô đến Shin Kong Place lượn một vòng, tặng cô một đống túi giấy Channel, LV siêu bự, nhân tiện ném chìa khóa xe cho cô, để cô lái Ferrari của hắn mà về.
“Trời ạ, hắn không biết Giai Giai của chúng ta thi phải mất ba giờ, lúc xuống xe quên đóng cửa xe bị huấn luyện viên yêu cầu thi lại lần nữa, còn lúc quay Mark Six* lại rút được thi vào buổi tối, từ đó trở đi toàn ngày không mưa cũng sương mù, đến giờ vẫn chưa thi qua…” Đường Hân lại một lần vô tâm nhắc nhở Nhan Giai, khi nào thì lại đi báo danh thi, nói không chừng đại thúc huấn luyện viên rất nhớ mày đó nhé.
(*Nguyên văn 六合彩/Lục hợp màu, là sổ xố hợp pháp của Hồng Kông.)
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
124 chương
47 chương
89 chương
53 chương
16 chương