Tiết tháo ở đâu?

Chương 157 : Tiết tháo ở đâu?

Chương 50: Chiếm làm của riêng Nhóm dịch: Chiêu Anh Các “A…” Hứa Lệ Ninh chỉ kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi, cũng bị kéo vào trong nước, bả vai Hạ Như Yên bị quái ngư cắn, đau đến mức cô muốn ngất đi, nhưng bàn tay vẫn theo bản năng nắm chặt Hứa Lệ Ninh, Nghê Ám còn ở phía trên, cô không thể thả một mình Hứa Lệ Ninh quay về bờ! Quái ngư kia cắn chặt bả vai Hạ Như Yên kéo vào đáy nước, Hạ Như Yên giơ đoản đao lên đâm đại vào miệng nó, mặc dù da quái ngư rất cứng, nhưng miệng cũng không đề phòng bị Hạ Như Yên đâm mấy đao vào hàm răng, đau đến độ lập tức nhả ra. Hạ Như Yên được thả ra muốn đi lên, nhưng con cá kia cũng không bỏ qua cho cô, mà lại há to miệng muốn cắn cô, Hạ Như Yên nhanh trí nhét Hứa Lệ Ninh vào miệng nó, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, Hứa Lệ Ninh một thân kim loại cũng không bị tổn thương gì, trái lại răng con cá kia bị đập vào gãy mất mấy cái. Hứa Lệ Ninh bị doạ sợ, cũng không để ý gì khác nữa, nén giận chém lung tung lên người quái ngư giống như nổi điên, miệng quái ngư bị cô ta chém máu chảy đầm đìa, vội vàng nhả ra con mồi trong miệng này, quay đầu lại lần nữa nhắm vào Hạ Như Yên, tức giận đuổi theo. Lúc này Hạ Như Yên đã lên được một đoạn, ngay tại lúc đầu ngón tay cô sắp chạm đến mặt nước, đột nhiên cơn đau nhức truyền đến từ bắp chân, sau đó cả người bị một cổ lực mạnh kéo xuống. Hạ Như Yên tuyệt vọng nhìn ánh sáng mông lung bên trên cách cô càng ngày càng xa, bả vai và mắt cá chân đều đâu, còn mất nhiều máu và thiếu dưỡng khí khiến đầu cô choáng váng, phổi cũng đau đến sắp nổ tung, chẳng lẽ hôm nay cô phải chết ở đây sao? Nhiệm vụ của cô còn chưa hoàn thành, cô còn chưa đưa Nghê Ám rời khỏi đây… Nghê Ám… Ngay lúc ý thức sắp tiêu tán, Hạ Như Yên thấy một khối tinh thể màu xanh da trời xinh đẹp lướt qua mắt cô, chậm rãi trôi nổi, xanh đến độ trong suốt như vậy,ở trong nước sâu phản xạ ánh sáng thần bí mê người. … Là tinh hạch! Là một viên tinh hạch cuối cùng lúc trước cô không dùng hết đặt trong túi áo! Hạ Như Yên chợt mở to mắt, dùng hết chút sức lực cuối cùng của bản thân túm lấy khối tinh hạch kia, năng lượng dư thừa nháy mắt chảy vào cơ thể cô, kéo theo đau đớn như xé rách, cực hạn, thật sự là cực hạn, liên tục hấp thu quá mức tinh hạch cũng phát ra dị năng, đã vượt qua hạn độ lớn nhất mà cơ thể cô có thể chịu đựng. Nhưng mà Hạ Như Yên cũng không ngừng lại, cô vừa hấp thụ tinh hạch, vừa đưa mắt nhìn Hứa Lệ Ninh bên cạnh đang liều mạng bơi lên, ngay lúc hai người sát vai, Hạ Như Yên đột nhiên đưa tay túm lấy Hứa Lệ Ninh. Nhận thấy mắt cá chân trái bị kéo, Hứa Lệ Ninh hoảng hốt nhấc chân muốn đạp Hạ Như Yên, nhưng chân đá tới lại bị một tay khác của Hạ Như Yên túm lấy! Xong rồi! Trong lòng Hứa Lệ Ninh cảm thấy không ổn, nhưng lúc này cô ta đã không còn kịp nghĩ cách đối phó nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Như Yên lần nữa kéo mình vào nước. “Đừng hòng trốn.” Hạ Như Yên làm khẩu hình với cô ta, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, dùng hết sức lực đổi lấy tất cả dị năng, xuất ra một kích đập nồi dìm thuyền cuối cùng! …  Nghê Ám đột nhiên mở mắt ra, nhanh chóng bò dậy ngắm nhìn xung quanh, anh phát hiện mình cũng không ở trong hốc cây zombie trước đó, mà nằm ở nơi khác có đầm nước. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mình lại ở đây? Nghê Ám nhớ rõ lúc mình mất đi ý thức còn đang ở gần cây tang thi, bên cạnh còn có tiểu Yên… Tiểu Yên! Tiểu Yên đâu rồi? Anh lập tức chui vào cái hang kia chạy về, chờ lúc lần nữa thấy mọi người hôn mê và xác cây zombie, anh cởi áo khoác xuống bịt miệng mũi, chạy đi tìm bóng dáng Hạ Như Yên. Không có, Tiểu Yên không có ở đây, cô ở đâu rồi? Sau khi qua lại hai lần, anh chắc chắn Hạ Như Yên không có ở đây, lại xoay người co cẳng chạy ra ngoài. Lao ra khỏi hang, Nghê Ám lần nữa ngắm nhìn bốn phía, nơi này vốn dĩ cũng chỉ có đầm nước cùng với một chút thạch nhũ, ánh mắt anh trống rỗng, quả thật không có bóng dáng Hạ Như Yên, tầm mắt anh đảo qua đảo lại, lúc lướt qua đầm nước đột nhiên ngừng lại. Đầm nước… Nhìn có vẻ không đúng lắm? Anh đi nhanh tới, lúc đang muốn tới bờ đầm, bước chân đột nhiên ngừng lại, mặt đất sát đầm bước có một giọt chất lỏng cực nhỏ vô cùng bình thường màu đỏ nhạt, anh dùng ngón tay chạm vào rồi đưa lên trước mắt, là máu! Trong lòng Nghê Ám nhất thời dâng lên dự cảm không lành, anh đưa mắt về đầm nước phía trước, đột nhiên phát hiện đầm nước kia dường như có chút kì lạ. Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt nước, ánh mắt bỗng dưng trợn to, đầu ngón tay chạm phải cảm giác cứng rắn nói cho anh biết, đó không phải nước! Là băng! Nghê Ám không chậm trễ, lập tức dùng hai tay dán lên, giá lạnh thấu xương xuyên thấy qua bàn tay anh xông vào cơ thể anh, là băng, đầm nước này tất cả đều ngưng tụ thành băng! …  “Cộc cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang lên. Nghê Ám đi tới mở cửa, Nhạc Tú đứng ở cửa cười với anh một tiếng: “Tôi và Hứa Thành tới làm điều trị ngày hôm nay.” Nghê Ám không lên tiếng, né người để hai người đi vào cửa, mang bọn họ tới phòng ngủ, thiếu nữ sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trên người đắp chăn mền, hai mắt cô nhắm nghiền, ngực gần như không thấy phập phồng. Nghê Ám dè dặt cầm tay cô gái ở dưới chăn, Hứa Thành đi qua ngồi, lấy tay dán sát vào bàn tay cô bắt đầu xuất ra dị năng. Nghê Ám nhìn chằm chằm gương mặt cô gái, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nửa giờ sau, Hứa Thành thả cánh tay mảnh khảnh của thiếu nữ lại dưới chăn, có chút thở gấp nói: “Hôm nay như vậy trước đã.” Cô vẫn không có chút động tĩnh nào, tựa như những gì vừa rồi Hứa Thành làm đều là phí công, trong mắt Nghê Ám xẹt qua vẻ thất vọng, hồi phục lại chăm chú nhìn Hứa Thành nói: “Tình trạng tiểu Yên bây giờ thế nào?” “Tôi đã dốc hết sức hồi phục cơ thể cô ấy, nhưng cơ thể cô ấy tổn thương quá nhiều, trong chốc lát cũng không thể hồi phục hoàn toàn, cho nên còn cần chút thời gian xem thử…” Hứa Thành thở dìa. Nghê Ám coi thường hai chữ “xem thử” ánh mắt anh âm trầm nhìn Hứa Thành: “Ý anh là, cuối cùng cũng không chắc chắn có tỉnh lại hay không?” “Tôi… Tôi cũng không biết, chỉ có thể xem vận may… Thật ra thì cô ấy như vậy, theo lý thuyết hẳn đã sớm… Nhưng không ngờ cô ấy có thể chống đỡ lâu như vậy, bản thân đây chính là một kỳ tích, tôi chỉ có thể cố gắng tiến hành khôi phục bên trong cơ thể cô ấy, có lẽ sau này sẽ xuất hiện kỳ tích thứ hai cũng không chừng.” Hứa Thành không hề lừa gạt anh, Nghê Ám là người thông minh, nhưng anh không nói anh chắc hẳn có thể cảm nhận được, tình trạng hiện tại của Hạ Như Yên quả thực không hề lạc quan. Bầu không khí trong phòng trở nên yên lặng khác thường, một hồi lâu sau, Nhạc Tú nói với Nghê Ám: “Tôi có thứ này cho cậu.” Nói xong, cô ấy móc ra một vật từ trong túi, đưa tới trước mặt Nghê Ám, theo bàn tay cô ấy chậm rãi mở ra, một viên tinh thể trắng lớn tầm móng tay nằm trong tay cô ấy. “Đây là tinh hạch của cây zombie.” Nhạc Tú nói: “Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cái này hẳn thuộc về Hạ Như Yên, nhưng bây giờ cô ấy hôn mê bất tỉnh, tôi giao cho anh trước, sau này cô ấy tỉnh, anh đưa lại cho cô ấy.” Nghê Ám lẳng lặng nhìn một hồi, đưa tay ra cầm lấy tinh hạch, gật đầu cảm ơn cô ấy: “Cảm ơn.” Nhạc Tú lắc đầu nói: “Vốn dĩ là của hai người, trước kia tôi tư lợi giấu đi, bây giờ trả lại cho hai người, mới tính không phụ lương tâm của tôi.” Nói xong, cô ta và Hứa Thành chào tạm biệt Nghê Ám rồi rời đi, Nghê Ám cầm viên tinh hạch kia, thả nó vào tay Hạ Như Yên, sau đó bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cứ như vậy qua mấy phút, anh đột nhiên lộ ra vẻ cười khổ, buông tay thu lại tinh hạch, hôn lên tay Hạ Như Yên: “Tiểu Yên, em mau tỉnh lại có được không…”