Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh vừa trốn ra khỏi phủ Quận Vương liền đi thẳng đến một ngõ nhỏ ngoài thành. Trong ngõ nhỏ rất u ám, gần như không thấy được ánh sáng, vào viện là thấy ba cây liễu tạo thành thế chân vạc ở mé trái viện, dưới tàng cây là một chiếc bàn đá. Mé phải của viện là một cái dưa lều (瓜棚), lúc này những bông hoa vàng nhỏ đang nở rộ, có mấy bông nhỏ nhô ra cái vồ (骨朵) y hệt nụ hoa sen sen chớm nở, trông rất bắt mắt. Trong viện chỉ có một gian nhà giữa, sân hẹp, cảnh vật thanh u nhưng là một nơi thanh tịnh, nhàn nhã. Tìm chỗ ngồi, đỡ Dịch Cẩn Ninh ngồi xuống xong, MẠc Liễm Sâm đi gõ cánh cửa gỗ đóng chặt. Trên cánh cửa gỗ hoang tàn không rõ ban đầu có sơn hay không nhưng có thể thấy được cánh cửa này đã hơi có tuổi, nứt ra dăm ba khe hở. Cửa mở, là một ông già râu ria hoa râm. Toàn thân ông áo trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt làm Dịch Cẩn Ninh lập tức cung kính, kính trọng, đó là một cao thủ. Nàng liếc một cái là thấy là do một tầng chân khí trong cơ thể, cũng do Mạc Liễm Sâm cứng rắn tiến hành ép nàng luyện tập, điều hoà. “Sao hả, cuối cùng cũng nhớ đến ông già ta đây à?” Ngữ khí của ông lão râu bạc này rất không tốt, nhưng Dịch Cẩn Ninh có thể nghe được cưng chiều và bất đắc dĩ trong đó. Mạc Liễm Sâm đi lại, kéo tay Dịch Cẩn Ninh, ý cười đầy mặt: “Sư phụ, nàng là thê tử của con, Ninh Ninh.” Ông lão râu bạc chính là thánh thủ Điệp Cốc ư? “Ngài chính là…” Mém chút nữa Dịch Cẩn Ninh không kìm được mãnh liệt cuộn trào trong lòng, la lên. Hoá ra thánh thủ Điệp Cốc lại là dáng vẻ tiên phong đạo cốt như thế này, nàng còn tưởng giống lão đạo sĩ lôi thôi kia, là một ông lão lôi thôi lếch thếch chứ! Thánh thủ Điệp Cốc đang đánh giá Dịch Cẩn Ninh, ông vuốt chòm râu hoa râm dài, chỉ chần chừ liếc Dịch Cẩn Ninh một cái rồi nhìn đồ đệ mình. “Băng hoảlưỡng trọng thiên!” Ông vừa nói đã khẳng định, còn chưa đợi Dịch Cẩn Ninh phục hồi lại tinh thần ông đang nói gì. Dưới ống tay áo màu trắng là bàn tay khô ráo mang theo những nếp nhăn nhanh chóng đưa về phía nàng. Ông sờ mạch, lạnh lẽo nơi đầu ngón tay vừa lướt qua ông đã nhanh chóng rút tay về. “ Thời gian phát tác sắp đến rồi, nhanh đi chuẩn bị thuốc giải!” Ông tin tưởng, bằng tài cán của đồ nhi ông nhất định có thể biết đại khái cần dược liệu gì để tạm hoãn phát tác của băng hỏa lưỡng trọng thiên. Dược tính trên người Ninh Ninh sắp phát tác, nếu không kịp thời điều chế thuốc giải nhất định Ninh Ninh sẽ rất khó chịu. Hắn cẩn thận nhớ lại một lần tên thuốc và đặc tính thảo dược mà lần trước Dịch Cẩn Ninh đã nói cho hắn. Đó chỉ là một ít hương, vị Dịch Cẩn Ninh cố gắng ghi nhớ chứ không phải thảo dược thực sự, hắn còn phải cân nhắc cẩn thận phối hợp phương thuốc. Ngẫm nghĩ sao hắn lại cau mày, có vài thảo dược cần ra ngoài lấy, vùng này không nhiều thảo dược mấy, cần phải lên núi Khấp Bàn mới kiếm được. Chỉ là núi Khấp Bàn là địa bàn của người khác, nơi đó phần đông là mãnh thú, độc trùng quái vật ngoan độc kỳ dị. Lần trước hắn và sư phụ từng đến một lần, bị một đám sói hoang đuổi theo tròn đúng ba ngày! Nhớ đến chuyện ấy trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Nhưng vì Ninh Ninh dù chết cũng đáng. Thánh thủ Điệp Cốc thấy hắn vẫn ngẩn người bèn vỗ lưng hắn một cái, sắc mặt trầm xuống, kêu la:” Còn không mau đi đi?” “ À, đúng! Ninh Ninh, nàng chờ ta, ta sẽ cố gắng nhanh chóng làm xong thuốc giải. Sư phụ, xin người giúp đỡ Ninh Ninh!” Mạc Liễu Sâm vừa nhận được tin tức của sư phụ, bàn giao mấy câu rồi mặc kệ lão nhân gia có đồng ý hay không, cứ thế lắc mình vào phòng thuốc. Dịch Cẩn Ninh ngồi ngốc ở một bên, hi vọng A Sâm có thể nhanh chóng phối hợp thuốc giải, bởi vì nàng mơ hồ cảm thấy cả người nóng lên, có cảm giác bị lửa đốt. Thánh thủ Điệp Cốc phát hiện nàng có dị thường, tâm hạ nhất đốn, lập tức vươn tay điểm mấy đại huyệt trên người nàng. Ngồi xếp bằng sau lưng nàng bắt đầu vì nàng vận chuyển nội lực. Xương cốt của đứa bé này thật kỳ lạ, như thể từng bị ngâm trong dược vật, cả người tràn ngập sự mạnh mẽ, chân khí trong người hùng hậu vững chắc, như đã tích tụ nhiều năm, hoặc như vừa mới được đả thông hai mạch nhâm đốc, cho dù khí tức tràn lan. Ông từ từ nhắm hai mắt ép nội lực mình đưa vào trong cơ thể nàng lại bị bắn ngược trở lại. Nguy rồi, nội lực trong cơ thể nàng nghiêng về nhu hòa, hoàn toàn không thể dung hợp với nội lực kiên cường của ông, nếu cưỡng ép đưa vào chắc chắn sẽ hao tổn hơn phân nửa công lực của ông. Vả lại, chân khí trong cơ thể nàng cũng không đơn thuần nghiêng về nhu hòa như người thường mà còn có một mặt mạnh mẽ, cứ như có một giáp công lực thâm hậu vậy. Ông thầm giật mình, nếu năng lượng trong cơ thể đứa bé này được trợ giúp cẩn thận nhất định có thể phá tan tất cả, về sau trên giang hồ, thậm chí toàn thế giới cũng không ai có thể địch lại. là người nào truyền lại nội lực cho nàng mà lại đáng sợ thế này! May mà đứa bé này là thê tử của A Sâm, tương lai có A Sâm dẫn dắt nàng, hi vọng không lầm đường lỡ bước. Một chốc sau, cuối cùng thánh thủ Điệp Cốc cũng từ bỏ việc đưa chân khí vào trong cơ thể nàng, nếu cưỡng ép đưa vào chẳng những hại bản thân còn hại đứa bé Dịch Cẩn Ninh này. Nhìn tình huống trước mắt, nàng vẫn chưa rơi vào hoàn cảnh cần người khác đưa nội lực vào, hy vọng A Sâm có thể sớm ngày phối hợp xong thuốc giải, đừng chậm trễ nàng trị liệu mới tốt. Huống hồ tình huống thân thể nàng hiện tại cũng không chịu nổi chấn động mạnh mẽ nhường ấy. Có lẽ người lớn có thể chịu đưng được, nhưng đứa bé… Aizz, ông hết than lại thở, đỡ Dịch Cẩn Ninh vào trong phòng nằm rồi đi ra ngoài. Mạc Liễm Sâm vào phòng thuốc đã vài ngày vẫn chưa ra, đến đồ ăn cũng đều là Dịch Cẩn Ninh đưa đến cửa phòng, hắn vội vàng ăn rồi lại vùi đầu vào đống thảo dược. Một ngày kia thánh thủ Điệp Cốc ngồi cạnh Dịch Cẩn Ninh. “ Nào nào nào, đã là người có thai còn không biết chăm sóc bản thân cẩn thận, còn không mau ngồi xuống nghỉ ngơi!” Thánh thủ Điệp Cốc đỡ Dịch Cẩn Ninh ngồi xuống, cứ thế làm nàng kinh ngạc một lúc lâu. Nàng mang thai rồi ư? Có từ khi nào? Sao A Sâm không nhận ra? “ Cao nhân, tiểu nữ…” Nàng không dám tin nhìn chằm chằm bụng mình nửa ngày, lại nhìn thánh thử Điệp Cốc, thấy chẳng biết từ lúc nào ông đã vào nhà mang một bàn cờ ra. Cả bàn cờ dính với cái bàn bị ông nâng lên bằng một tay, ông cười cười, đặt đồ xuống rồi chậm rãi dọn quân cờ. “ Ừ, đã hơn một tháng, cũng không biết tiết chế chuyện phòng the một chút.” Ông lão oán trách nhìn nàng một cái, tràn đầy ái muội, cuối cùng nói:” Ngươi cứ gọi ta là sư phụ giống A Sâm đi!” Dịch Cẩn Ninh xấu hổ nhìn ông một cái, trên mặt hiện một vệt ửng đỏ, ngập ngừng nửa ngày không nói ra miệng. Xưng hô này sao mà khó thế chứ, nàng cũng không phải đồ đệ của thánh thủ Điệp Cốc, gọi sư phụ cũng không hợp lý. Còn nữa… lão gia hoả này cũng chẳg biết xấu hổ gì cả, cứ thế trực tiếp nhắc nhở nàng, làm một cô gái nàng đây cũng thật ngượng ngùng, không biết hàm súc chút. Lại nghe ông lão thầm thì nho nhỏ: “Cao nhân cái gì chứ, ngươi thấy ta là cao nhân sao?” Chuyện này… Dịch Cẩn Ninh không thể tin nhìn ông cầm một chiếc sào trúc cao cỡ bản thân khoa chân múa tay, Dịch Cẩn Ninh hoá đá tjai chỗ. Đây là tình huống gì thế này? Ông đo chiều cao của mình, thở dài nói: “Không cao bằng thằng nhãi A Sâm kia!” Dịch Cẩn Ninh cười một tiếng, hoá ra là ông giấu mình quá kỹ, bảo sao trước kia rất nhiều người không thối lại được ông, hoá ra là dáng vẻ bề ngoài thì tiên phong đạo cốt nhưng trong xương tuỷ lại là tính tình trẻ con. A Sâm làm đồ đệ của ông cũng là duyên số đi! Nàng sờ bụng mình, nơi này… thực sự có một sinh mệnh nho nhỏ đang lớn lên ư, nàng quả thực không dám tin vào tai mình. Ông trời nghe được khẩn cầu của nàng, ban thưởng cho nàng một đứa trẻ đó ư? Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Dịch Cẩn Ninh, rồi lại nhíu mày xong thở dài, thánh thủ Điệp Cốc lại bỏ thêm một câu: “Thai nhi không ổn định, nếu băng hoả lưỡng trọng thiên trong người ngươi không thể giả trong vòng năm ngày, chắc chắn sẽ sảy thai.” Một câu nói liên tục nện mạnh vào đầu Dịch Cẩn Ninh, thai nhi không ổn định, đứa bé sẽ mất? “Bé con, thai đầu này của ngươi… chỉ e không thể giữ. Bây giờ đứa bé còn nhỏ, rất dễ mất đi, chờ lớn lên một chút sẽ tương đối đau khổ…” Thánh thủ Điệp Cốc đau lòng nhìn nàng một cái, nói tiếp:” Nếu ngươi không sảy mất đứa bé này, chờ nó được bảy tháng sẽ uy hiếp đến sinh mạng của ngươi, phải biết rằng…trong người ngươi có một dòng chân khí khó hiểu, hơn nữa không định kỳ sẽ làm ngươi không có sức lực, chuyện này ngươi không nhắc đến với A Sâm đúng không?” Thánh thủ Điệp Cốc nói những gì, lúc này Dịch Cẩn Ninh đã không nghe lọt tai, hiện tại nàng chỉ muốn biết làm thế nào để giữ lấy đứa con của mình. Nếu để mất đứa bé… Không! Không thể, nhất định phải giữ đứa bé. Kiếp trước đến chết nàng cũng khát khao một đứa con, nhưng cuối cùng thất bại. Kiếp này thật vất vả mới trông mong được một mụn con, nói thế nào đi chăng nữa nàng cũng muốn sinh nó ra, bất kể tình cảnh hiện tại có bao nhiêu gian nan, cuối cùng sẽ tốt hơn thôi. “ Cao…Tiên sinh có cách nào bảo vệ đứa con của tiểu nữ không?” Không biết là do băng hỏa lưỡng trọng thiên phát tác hay vì sợ hãi mà môi nàng bỗng chốc mất huyết sắc. Nàng đứng phắt dậy, quỳ xuống trước mặt thánh thủ Điệp Cốc. “ Tiên sinh tài cao, nhất định có thể giữ lại đứa con của tiểu nữ, đúng không?” Thánh thủ Điệp Cốc lẩm bẩm, bất đắc dĩ đỡ nàng dậy. Đứa bé này quá mức cố chấp, sao ông có thể khuyên nhủ nàng buông tha cho đứa con này. Đây là cốt nhục của A Sâm, ông còn đau lòng hơn nàng ba phần kia, há là nói mất liền biến mất hay sao? “ Ta nói ngươi này, sao lại thế hả…aizz, gọi ta là sư phụ cũng không thiếu ngươi một miếng thịt, ngươi cung kính gọi ta như vậy làm chi?” Ông nghĩ nghĩ, cuối cùng nghiêm túc nói:” Cũng không phải không có cách nào!” Ông lão thì thầm gì đó bên tai nàng, trên mặt Dịch Cẩn Ninh nhất thời hiện sắc hồng. “ Ngài cũng không phải sư phụ của tiểu nữ, muốn tiểu nữ gọi sư phụ cảm thấy cảm thấy là lạ, như có chỗ nào đó không thỏa đáng cho lắm.” Sắc mặt nàng ngày càng tái nhợt, không xong…Băng hỏa lưỡng trọng thiên phát tác, sao A Sâm vẫn chưa ra chứ! Thánh thủ Điệp Cốc ôm nàng lên giường, bắt đầu vận công giúp nàng xua tan khí lạnh. Băng hỏa lưỡng trọng thiên này không định kỳ chốc lạnh chốc nóng, thánh thủ Điệp Cốc giúp nàng trị liệu một hồi mà đầu đầy mồ hôi, thể lực không chống đỡ nữa liền hôn mê bất tỉnh. Dịch Cẩn Ninh vẫn đang mê man, tay nàng che chặt bụng, nàng khó khăn quay đầu lại nhìn thánh thủ Điệp Cốc một cái, đôi môi giật giật như muốn nói gì đó nhưng một câu cũng không nói được liền ngã trên người ông. Vừa vặn một ngày một đêm, lúc Dịch Cẩn Ninh mở mắt đã là hoàng hôn ngày hôm sau. Vẻ mặt Mạc Liễm Sâm sốt ruột nắm tay nàng, thấy nàng tỉnh liền động đậy khóe môi:” Nàng tỉnh rồi, cảm thấy như thế nào?” Dịch Cẩn Ninh chống thân thể suy yếu ngồi dậy, day mi tâm, tay lại không tự giác xoa bụng. “ Con của thiếp!” Nàng vuốt bỗng nhiên hô to một tiếng, dọa Mạc Liễm Sâm và thánh thủ Điệp Cốc đang ở ngoài phòng. “ Làm sao vậy?” Thánh thủ Điệp Cốc chạy từ ngoài vào, hỏi cũng không hỏi đã bắt cổ tay Dịch Cẩn Ninh, chạm được mạch đạp của nàng mới thở nhẹ nhõm một hơi. Dịch Cẩn Ninh xấu hổ cười cười:” Ha ha, không sao, hình như nó đá tiểu nữ!” ( hơn 1 tháng mà đòi đá được, con thần con thánh hay sao ấy =)) “ Ai nha ta nói này ngươi luôn chuyện bé xé ra to, muốn hù chết ta sao!” Ông lão lải nhải, tay đặt sau lưng, từng bước thong thả đi ra ngoài. Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh nhìn nhau, cười một tiếng. “ Gần đây thần kinh lão già ấy luôn như vậy, đừng để ý đến ông ấy!” Mạc Liễm Sâm đỡ Dịch Cẩn Ninh nằm xuống, dém chăn cho nàng, động tác cực kỳ mềm nhẹ, lại trách cứ nàng:” Nàng ấy, tự nhiên kêu như vậy, ta chưa chuẩn bị tâm lý cũng suýt bị dọa rồi!” Biết bản thân đuối lý, Dịch Cẩn Ninh nghịch ngợm lè lưỡi, suýt nữa trêu chọc Mạc Liễm Sâm xúc động. “ Đứa bé còn nhỏ như vậy, một tháng sao đá người được chứ?” Hắn xoa cằm, nhìn chằm chằm bụng Dịch Cẩn Ninh. Hắn nhìn một lúc lại bắt mạch cho nàng, bắt mạch xong lại nhìn chằm chằm bụng nàng. Nhìn đến Dịch Cẩn Ninh cũng bắt đầu sốt ruột, nàng chưa từng sinh con, vẻ mặt này còn không biết nhiều bằng Mạc Liễm Sâm một nam nhân. Dịch Cẩn Ninh rất mong chờ đứa con này:” Không biết là con trai hay con gái nhỉ?” “ Ha ha…” Mạc Liễu Sâm cười ngây ngô, hạnh phúc đầy mặt, có thể thấy cả cõi lòng hắn cũng mong chờ đứa bé này. “ Bây giờ vẫn còn nhỏ, chưa nhìn ra được!” Dịch Cẩn Ninh hơi thất vọng, trong lòng nàng hy vọng có thể sinh được một đứa bé trai. Thái hậu luôn hy vọng nàng sinh con trai cho Mạc Liễm Sâm, bây giờ bà mất rồi, Dịch Cẩn Ninh nhớ tới không khỏi buồn bã một hồi. Mạc Liễm Sâm ôm nàng:” Đừng nghĩ lung tung, nếu cảm xúc của nàng quá mức kích động, đứa bé sẽ chịu ảnh hưởng.” Bỗng nhớ đến băng hỏa lưỡng trọng thiên trên người mình, Dịch Cẩn Ninh bỗng hỏi han:” Khi nào thì có thể giải dược băng hỏa lưỡng trọng thiên trên người thiếp?” “Vậy nàng đừng lo lắng, nàng chỉ cần chú ý bảo trì tâm tình, nhất định vi phu sẽ nhanh chóng phối chế thuốc giả!” Hắn bẻ ngón tay tính toán: “Còn thiếu một vị thảo dược nữa, chờ mai ta đi hái là có thể hoàn thành.” Nói xong hắn trầm tư im lặng, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy bất thường bèn lắc cánh tay hắn: “A Sâm, chàng có chueyẹn giấu thiếp đúng không? Thiếp đã nói rồi, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng vốn là một thể, có gì mà không thể nói rõ ràng, sao chàng cứ muốn che che giấu giấu vậy? Chàng cố ý muốn ảnh hưởng đến cảm xúc của thiếp, tổn thương đến cục cưng của chúng ta đúng không?” Dịch Cẩn Ninh dẩu môi, buông tay hắn không lắc lư nữa, quay đầu không thèm để ý đến hắn, tự mình hờn dỗi. Ông lão tiến vào nhìn Mạc Liễm Sâm muốn tiến lên trước lại không dám tiến lên, liền lẩm bẩm: “Ôi cha ta còn tưởng chuyện gì đâu, không phải chỉ là chuyện hái thuốc thôi sao? Thuốc này sinh trưởng trên địa bàn của người khác thì làm sao hả, dựa vào bản lĩnh của đồ đệ thánh thủ Điệp Cốc ta, châm pháp gì mà khong xông qua được, sợ hãi trận bách hoa nho nhỏ của hắn sao?” Ông đi tới, vỗ đầu đồ đệ mình, mắng một câu: “Đúng là ngu ngốc!” “Con mà là ngu ngốc thì người chính là đại ngốc ngếch!” MẠc Liễm Sâm cũng lầm bầm lầu bầu. Dịch Cẩn Ninh bị ông lão làm cho xấu hổ cười cười, đau lòng xoa đầu phu quân mình: “Thực xin lỗi, không phải thiếp cố ý. Chuyện kia… thiếp giúp chàng bóp vai!” Thích thú chợt nảy lên, tay Dịch Cẩn Ninh liền nhào lên vai MẠc Liễm Sâm. Đầu MẠc Liễm Sâm đầy hắc tuyến, kéo Dịch Cẩn Ninh ở sau lưng mình ra trước ngực. Bất ngờ không kịp phòng bị, Dịch Cẩn Ninh ngã vào trong lòng nắm, nằm trên đùi hắn, đôi mắt thu thuỷ trong trẻo hệt phượng hoàng giương cánh. Hương nhuyễn vào lòng, Mạc Liễm Sâm nhíu mày kiềm chế xúc động dâng trào cuồn cuộn, uy hiếp: “Nàng thử nhảy lần nữa xem nào, nếu con ta chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao?” Nguy rồi, chọc phải con sói già!” Tim Dịch Cẩn Ninh đập lỗi một nhịp, không nhìn hai mắt ẩn tình của hắn. Ánh mắt mê người đáng chết, nàng chính là rơi vào đôi mắt hoa đào sâu rộng thâm sâu như ngôi sao sang rực này. Ngày hôm sau, Mạc Liễm Sâm rời giường sớm đến núi Khấp Bàn hái thuốc, thánh thủ Điệp Cốc gánh vác trách nhiệm chăm sóc Dịch Cẩn Ninh. Lão nhân gia lải nhải nửa ngày, mắng Mạc Liễm Sâm đã chạy đến núi Khấp Bàn từ sớm đến gần chết. Nương tử mình lại để một ông lão đã qua tuổi bảy mươi chăm sóc, đây là cái chuyện quỷ quái gì hả? “ Ta nói này thê tử đồ đệ, một mình ngươi ngồi ngẩn người ở đàng kia rất không thú vị. Nào, đánh ván cờ với lão già này đi!” Thấy một mình Dịch Cẩn Ninh tinh thần không yên ngồi ở một bên ngẩn người, thánh thủ Điệp Cốc thật sự không yên tâm, hôm nọ ông nói hơi nghiêm trọng rồi. Người ở núi Khấp Bàn sẽ không làm gì Mạc Liễm Sâm, ông già kia cũng giống ông không thường xuyên ở nhà, cũng sẽ không để ý người ta hái mất một gốc hồi hồn thảo nho nhỏ. Mỗi tội mãnh thú ở núi Khấp Bàn này…Ôi chao thật chẳng hay ho gì cho cam, nhớ lần trước ông đến núi Khấp Bàn tìm ông già kia thiết tha kì nghệ lại bị đám sói hoang kia đuổi theo vẻn vẹn ba ngày, rõ là…đám súc sinh ngoan cố! Ông nuốt một ngụm nước bọt, bàn cờ tướng đã dọn xong, ông cười tủm tỉm nhìn bụng Dịch Cẩn Ninh:” Nếu ngươi cứ như vậy, đứa bé xảy ra chuyện gì ta sẽ không chịu trách nhiệm!” Dịch Cẩn Ninh vừa nghe đến đứa bé liền phục hồi tinh thần. “ Sư phụ, đứa bé có vấn đề gì sao?” Thất thần đến cảnh giới như vậy, thánh thủ Điệp Cốc phục rồi. “ Ngươi là một vãn bối, lão già ta gọi ngươi, sao ngươi lạnh nhạt vậy hả? Có phải ghét ta là lão già bỏ đi* nên không muốn quan tâm đến ta?” * Chỗ này là tao lão đầu, tao nghĩa là bã rượu, mục nát, hỏng việc, bỏ đi, yếu ớt. Thánh thủ Điệp Cốc nghiêm mặt, cố ý giả vờ dáng vẻ nghiêm khắc của người sư phụ, chọc cười Dịch Cẩn Ninh. Ngày thường trong ngõ nhỏ không người này không có chuyện gì làm đâm ra chỉ biết chơi cờ, cả ngày gọt giũa kỳ nghệ nhưng mãi cũng không tiến bộ lên. Nhìn dáng vẻ dè dặt cẩn trọng chà lau từng viên cờ là có thể thấy được ông là người yêu cờ. Dịch Cẩn Ninh thu lại tâm tình, ngồi cạnh bàn cơ, lần đầu nghiêm túc đánh cờ với lão nhân gia. Nàng phát hiện nước cờ của ông lão này đều đi theo con đường quá khích, tuy ra cờ không theo lẽ thường nhưng chung quy có thể ở một khắc cuối cùng xoay chuyển càn khôn, chuyển bại thành thắng. Trên bàn cờ quân cờ trắng đen đã giằng co nhiều hồi, Dịch Cẩn Ninh vẫn không thể nào công phá thế cờ của lão nhân gia, thế này nàng mới không thể không thu lại tâm tư chơi đùa, nghiêm túc đánh cờ với ông. Ông lão cười ngỏn ngoẻn nhìn nàng chần chờ, dáng vẻ sầu mi thâm tỏa, nhắc nhở nàng:” Nên rat ay thì cứ rat ay, đi sai một bước thua cả ván cờ!” Chợt trong mắt Dịch Cẩn Ninh sáng ngời, quân cờ trắng vững vàng hạ xuống, bàn tay trắng nõn vẫn đặt trên quân cờ, lộ ra nụ cười sâu không lường được. “ Sư phụ, ngài thua rồi!” Nước cờ cuối cùng, rốt cuộc Dịch Cẩn Ninh cũng thấy hướng ra cờ của ông lão, thông qua nước cờ của một người có thể thấy được tính cách của người đó. Cách đi kiếm tẩu thiên phong quanh co như này, không những đùa bỡn kẻ địch trong lòng bàn tay mà trong đó còn có khí chất vương giả và nhàn nhã, tự tại, thoải mái. Ông ấy…chính là một ông lão cổ quái thích “ không đi đường tầm thường”. Mấy chữ “ không đi đường tầm thường” này là Lạc Tiếu Tiếu dạy nàng, cũng không biết hiện tại nàng và ca ca như thế nào rồi, nghe nói đến đại mạc. Tiểu quốc xa xôi bên kia khác xa trung nguyên, đến Nam Lăng cũng không thể khống chế bọn họ, bởi nơi đó đất đá bão cát quá mức quỷ dị, không cẩn thận là bị cuồng phong cuốn đi, mất mạng. “ Ngươi ấy, lại ngẩn người rồi!” Ông lão cắt đứt Dịch Cẩn Ninh tập trung tinh thần suy nghĩ xa xăm, kéo nàng trở về thực tại. Lúc này Mạc Liễm Sâm cũng bước chân lảo đảo trở lại, trên chân máu tươi đầm đìa. “ A…A Sâm, chân của chàng?” Dịch Cẩn Ninh hốt hoảng, A Sâm bị thương! “ Việc nhỏ ấy mà, bị chó hoang cắn một cái mà thôi, đừng để ý.” Hắn nắm tay nàng, mới nửa ngày không gặp hắn đã nhớ nàng, trúng cổ quá sâu rồi. “ Đi lấy hòm thuốc đến giúp ta xử lý một chút là tốt rồi!” Hắn đau lòng giúp nàng lau nước mắt vương trên khóe mắt, dặn dò. Ông lão thức thời lánh đi, đến giờ vợ chồng son liếc mắt đưa tình, ông cũng nên tránh đi mới tốt. Dịch Cẩn Ninh cẩn thận giúp hắn xử lý vết thương, nước mắt rơi xuống từng giọt, từng giọt. Cả chân đều bị cắn đến huyết nhục mơ hồ, còn nói không có việc gì. “ Rốt cuộc đó là nơi nào chứ, lấy thảo dược trở về lại bị thương thành dạng này, chó hoang đến chàng cũng không them trốn tránh, không biết thiếp sẽ đau lòng sao?” Nàng vừa rơi lệ vừa giúp hắn bôi thuốc, vẫn là không dừng được nước mắt nhoè nhoẹt lại thêm lải nhải, lảm nhảm, Mạc Liễm Sâm hạnh phúc lắng nghe, vừa nhéo tai mình xin lỗi, vừa không ngừng an ủi lau nước mắt cho nàng: “Được rồi, đừng khóc, khóc nữa liền ảnh hưởng đến cục cưng.” “Ừ nhỉ!” Dịch Cẩn Ninh vội lau nước mắt, nhếch khoé miệng cười. Vì dời lực chú ý của nàng, Mạc Liễm Sâm liền thuận miệng hỏi: “Nàng đã đặt tên cho cục cưng là gì chưa?” Vừa hỏi liền hỏi đến Dịch Cẩn Ninh, liên tục ba ngày nàng không ngủ ngon giấc vì nghĩ ra một cái tên hay cho cục cưng, quá mức giày vò Mạc Liễm Sâm. Ba ngày sau cyối cùng nàng cũng đắc ý chạy tới nói cho Mạc Liễm Sâm: “A Sâm, thiếp nghĩ ra rồi!” “Nói đi, nhìn nàng vui vẻ kìa!” Hắn cũng thật muốn biết Dịch Cẩn Ninh là đại tài nữ sẽ đưa ra cái tên hay ho gì, hắn nghĩ nhất định là một cái tên văn nhã rất khác biệt. Nào ngờ… “Thiếp đã nghĩ xong rồi, con gái gọi là Mạc Ninh, con trai là Mạc Cẩn!” Thấy Mạc Liễm Sâm một mặt khó mà tin được, Dịch Cẩn Ninh sung sướng nói: “Nếu không thì thêm một chữ, con gái là Mạc Liễm Ninh, con trai là Mạc Cẩn Sâm!” “Như vậy không tốt sao, có tên hai ta, ôi chao, này, này, A Sâm…” Mạc Liễm Sâm bị nàng làm cho không biết nói gì cho phải, họ này lại thêm tên Ninh Ninh và tên của mình làm tên cho đứa bé thực quái dị. Mạc Ninh, không yên đâu*! Sao cứ có cảm giác bọn họ sắp gặp tai vạ đến nơi rồi? Mạc Cẩn, chớ vào sao*! Chẳng lẽ Ninh Ninh không tiếp tục để hắn vào phòng nàng nữa? *Mạc (莫) là đừng, không, chớ, Ninh (宁) là yên tĩnh, Cẩn (谨) là cẩn thận, dè dặt, coi chừng, thận trọng. Mình cũng không biết sao Mạc Cẩn tác giả lại để là chớ vào nữa, trong convert là “mạc cẩn, mạc tiến!” (莫谨, 莫进啊) Mạc Liễm Ninh, đừng yêu Ninh Ninh?* Mạc Cẩn Sâm, đây là bảo hắn không cần cẩn thận? Ôi cái tên này… “Không được, không tốt!” Hắn sốt ruột liền bật thốt ra, quay đầu thì thấy Dịch Cẩn Ninh đen mặt đang trừng mắt nhìn hắn, nhất thời tức giận. “Hay, hay lắm, tên rất hay!” Hai người đang thương lượng xem nên đặt tên cho đứa bé là gì, trong đống củi bên kia có một bóng người không biết đang lén lút cái gì, bỗng nhiên… rắc một tiếng, người nọ đạp phải cành cây khô. “Ai ở đó?” Tính cảnh giác của Dịch Cẩn Ninh cực cao, tai vừa động liền phát hiện nơi phát ra động tĩnh, nàng vừa nói hai chân liền cách mặt đất, khinh thân bay lên lại bị Mạc Liễm Sâm kéo chân sau một cái, sém nữa ngã xuống lại bị ôm vào một vòng ôm ấm áp. Người trốn sau đống củi thấy vậy lập tức hai chân bỏ chạy, lúc này còn không chạy thì đợi đến khi nào? Sau khi Ninh Ninh mang thai, tâm tính liền thay đổi, trở nên hơi… hoạt bát rồi. Mạc Liễm Sâm vỗ cái mông nhỏ của nàng: “Nàng nhảy thử lần nữa xem nào, con ta còn nhỏ, sao nàng có thể làm vậy với nó?” Dịch Cẩn Ninh không nói gì, tai dựng thẳng, nàng quay đầu hốt hoảng:"A, chạy rồi!" Mạc Liễm Sâm sắp xếp xong dịch Cẩn Ninh, đỡ nàng ngồi xuống rồi mới đề khí đuổi theo tên nghen lén đã sớm chạy ra khỏi ngõ. Hắn túm chặt cổ áo ngiời nọ, dắt về tới cạnh Dịch Cẩn Ninh, vứt người nọ xuống đất. "Nói, vì sao nghe trộm chúng ra nói chuyện?" Người này rất có khả năng tai mắt của Mạc Liễm Kỳ hoặc Mạc Dật Hiên, truy tung cũng nên đến tróc nã bọn họ rồi. Nghĩ đến truy bắt và đào vong sau này, Dịch Cẩn Ninh liền cảm thấy da đầu tê dại, thế thì bảo con trai nàng sao có thể yên tâm lớn lên trong bụng nàng chứ? Không được, nàng còn có thể chịu đựng nhưng con trai nàng không thể để người khác bắt nạt. Trong mắt chợt lóe lên, hàng quang xuất hiện, nàng tức giận nhìn chằm chằm người nọ, chờ hắn nói ra nguyên nhân! Người nọ run run quỳ trên đất dập đầu: “Cô nãi nãi tha mạng, hảo hán tha mạng! Ta là người ở ngay sát bên, vừa rồi vào thành chọn mua vải thì thấy… thấy bố cáo treo giải thưởng tróc nã gian tế Nam Lăn quốc, nói là người có công báo được… được năm trăm lượng hoàng kim. Tiểu nhân… tiểu nhân lớn như vậy cũng chưa từng thấy nhiều tiền đến thế, tiểu nhân…” Hiểu rồi, người này tham tiền đến mức này thì ra là thấy ảnh nửa người trên bó cáo của hai người họ, lại thấy người ở đây hơi quen mắt liền đi xem kết quả, không ngờ bản thân lại bị tóm trước. Nàng và Mạc Liễm Sâm liếc nhau, hỏi tiếp: “ Ngươi còn biết gì nữa, thành thực khai báo.” Cả người tên đó run lên, ngẩng đầu thoáng nhìn qua Mạc Liễm Sâm như hung thần ác sát bên cạnh, đầu lại nhanh chóng cúi thấp xuống, nếu người này giết người diệt khẩu hắn liền toi đời. Mẹ già trong nhà sinh bên còn chờ hắn lấy tiền trở về cứu mạng. “Thật sự tiểu nhân không biết gì hết, tiểu nhân chỉ nhìn thấy bên cạnh bố cáo này còn một bố cái khác chém đầu, hình như tên Dịch Trường Hoa, nghe nói là thừa tường đương triều, thông đồng gian… tế…” Hắn hơi dừng lại, hạ thấp giọng: “Thông đồng gian tế bán nước, canh ba trưa mai cách cổng thành rầm rộ chém đầu trước công chúng!” Chém đồng trước công chúng? Mạc Liễm Sâm vô ý thức xem phản ứng của Dịch Cẩn Ninh, lại thấy mặt mày nàng bình tĩnh như không hề quan tâm đến sống chết của Dịch Trường Hoa, mày đẹp chản hắn chau lại. Biểu hiện này của Ninh Ninh quá mức kỳ quái, hình như đây… không phải phản ứng Ninh Ninh nên có! Tay nâng lên còn chưa hạ xuống, Dịch Cẩn Ninh đã lên tiếng ngăn lại. Người này vô tội, hắn vẫn chưa làm ra tổn thương thực sự cho họ, vẫn là không cần lạm sát kẻ vô tội, coi như là… tích đức cho con cái đi. “Thả hắn đi!” Dịch Cẩn Ninh thở dài một hơi, mơ hồ nhìn thấy khói bếo lượn lờ phía xa. Người nọ lảo đảo nửa bò nửa đi rời khỏi tầm nhìn của nàng: “Có phải thiếo rất xấu xa không? Ông ấy nuôi dưỡng thiếp mười sáu năm, thiếp lại…” Mạc Liễm Sâm ôm nàng vào lòng, suy nghĩ xem gọi các anh em kết nghĩa ở phân đàn khác hỗ trợ nghĩ cách cứu viện có bao nhiêu cơ hội. Xoảng một tiếng, Dịch Cẩn Ninh bị dọa sợ đứng phắt dậy từ trong lòng Mạc Liễm Sâm, một phát đẩy ngã hàng rào sắt. Trong tay A Trúc cầm thanh kiếm xuất hiện rõ ràng trước mắt bọn họ. Dịch Cẩn Ninh trợn mắt nhìn hắn, hôm nay rõ lắm chuyện lạ, nàng bị dọa đến vài lần. Nàng sờ bụng nhỏ, vừa muốn mở miệng dạy dỗ A Trúc sau này đứng có nôn nóng đá loạn chém loạn của nhà người ta nữa, thì bóng dáng hồng suýt nữa đâm mù mắt nàng. Tiểu Đào gắng gượng bụng bầu hơn ba tháng đi tới từ phía sau A Trúc, ôm ccổ Dịch Cẩn Ninh: “Tiểu thư, em nhớ người muốn chết, nếu A Trúc không đưa em đi tìm người em sẽ sốt ruột chết mất!” “Đừng khóc, cảm xúc của phụ nữ có thai không tốt sẽ ảnh hưởng đến thai nhi!” Dịch Cẩn Ninh dừng lời Mạc Liễm Sâm và thánh thủ Điệp Cốc dfay nàng r ngăn chặn nước mắt của Tiểu Đào, nhìn hai bên một chút, nghi hoặc hỏi: “Nô Nhi đâu?” “Ở trong này!” Nô Nhi ngồi trên một thân cây trong số ba gốc liễu trong viện, trong tay cầm một miếng điểm tâm ăn đến vui vẻ, nghe Dịch Cẩn ninh gọi nàng vội vươn một bàn tay ra chào hỏi. “Ôi, con nhóc này…” Dịch Cẩn Ninh bĩu môi: “Còn không mau xuống cho ta nhìn ngươi?” Cũng đã hơn một tháng, hình như Nô Nhi cao hơn không ít, cắm bắt đầu đầy lên, mặt mày nhiều hơn ý vị thành thục. “Tiểu thư, em rất ngoan, mỗi ngày đều chăm sóc Tiểu Đào tỷ!” Nô Nhi nhảy lên đi tới, ôm lấy eo nhỏ của Dịch Cẩn Ninh: “Nô Nhi cũng nhớ người!” Chủ tớ ba người khóc to, ôm thành một đống, tựa như chia ly đã lâu, trong đó có hương vị sinh ly tử biệt, Mạc Liễm Sâm nhìn mà nhíu mày. “Được rồi, đừng khóc, chúng ta mau nghĩ xem có cách nào cứu Dịch Trường Hoa không đi!” Mạc Liễm Sâm kéo ghế đỡ Dịch Cẩn Ninh ngồi xuống, Tiểu Đào cũng bị hắn đỡ ngồi xuống. Dịch Cẩn Ninh cảm kích hắn một cái, đoạn nói: “Chuyện Dịch Trường Hoa, chúng ta… không cần xen vào!” “Chủ tử!” Tiếng A Trúc vọng đến, hắn tiến lên một bước, nghiêm túc xem xét Dịch Cẩn Ninh. “Dịch Trường Hoa đã chết, đêm hôm kia đã dùng thắt lưng treo cổ tự tử rồi! Mạc Liễm Kỳ dán bố cáo là muốn để các người xuất hiện, làm một vó bắt ba ba trong rọ*!” *Bắt ba ba trong rọ (翁中捉鳖): So sánh dễ dàng bắt giữ được đối tượng đã nằm trong lòng bàn tay. Tâm tư MẠc Liễm Kỳ quả nhiên độc ác, Dịch Trường Hoa đã chết lâu vậy rồi mà hắn còn lấy ra để giả vờ giả vịt. Nếu không phải A Trúc lẫn người đám cấm vệ quân, chỉ sợ đêm nay bọn họ sẽ đi cướp ngục rồi. “Không đúng!” Bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh đứng lên, nàng nghĩ tới một chuyện. “Có chuyện gì?” Mạc Liễm Sâm nửa đùa nửa thật hỏi: “Chớ không phải nương tử nghi ngờ Dịch Trường Hoa giả chết đấy chứ?” Tuy Dịch Trường Hoa yêu thương Dịch Cẩn Ninh nhưng lúc ấy đã muộn, nhưng hẳn ông sẽ không vì lợi ích bản thân mà bán đứng Ninh Ninh mới đúng, lần trước trong hoàng cung lúc chỉ ra và xác nhận Mạc Liễm Sâm ông ấy đã đưa ra lựa chọn. Nếu Dịch Trường Hoa giả chết, vậy rất có khả năng là quỷ kế của Mạc Liễm Kỳ hoặc Mạc Dật Hiên. Cấm vệ quân đã sớm bị thay đổi, huynh đệ A Trúc sắp xếp vào có lẽ đã bị hoài nghi cũng không biết chừng. Dịch Cẩn Ninh rất tò mò vì sao bọn họ không còn ở Hoàng cung uy hiếp Mạc Liễm Kỳ mà hắn vẫn muốn đuổi giết, vây diệt bọn họ. Nàng nghĩ sao liền hỏi vậy: “A Sâm, chàng nói xem vì sao Mạc Liễm Kỳ phải liều mang đuổi giết, vây bắt chúng ta, chúng ta cũng không phiền hắn làm Hoàng đế nữa mà?” A Trúc cũng chau mày, hắn là trợ thủ tốt nấht của Mạc Liễm Sâm, lại càng là huynh đệ tốt của hắn, gần đây lại không nhận được bất cứ tin tức gì từ trong hoàng cung. “Có nguyên nhân!” Mạc Liễm Sâm thở dài một tiếng, đưa lưng về phía bọn họ, mặt trời chiều đã ngả về Tây, ánh nắng tàn chiếu lên người hắn, làm thân hình cao to của hắn càng nổi bật vẻ tuấn dật, khiến người ta có cảm giác thâm trầm không giống lúc trước. Gọi người đi đến sau lưng hắn, ôm eo hắn, dán mặt lên lưng hắn. “A Sâm, có phải phụ hoàng nói gì với chàng không?” Nàng gần như có thể khẳng định, nấht định tiên đế đã đưa di chiếu gì đó cho Mạc Liễm Sâm. Trước khi đi Nam bộ mấy ngày, mỗi ngày phụ hoàng đều triệu A Sâm vào thư phòng nghị sự, nếu nàng đoán không nhầm thì là ông dự cảm được điều gì, muốn giao lại di ngôn. Mạc Liễm Sâm xoay người lại, nhìn mọi người: “Trong tay ta có một di chiếu của tiên đế, là thánh chỉ trước khi xuôi Nam.” Di chiếu của tân đế, là chiếu thư truyền ngôi ư? A Trúc cũng đoán vậy, tiên đế yêu thương mẫu phi của Mạc Liễm Sâm thế, ắt sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn. “Vậy chàng định làm như thế nào?” Trong lòng Dịch Cẩn Ninh chờ mong, lại có lo lắng. Nàng không hi vọng Mạc Liễm Sâm bị cuốn vào tranh chấp triều đình, cũng không nghĩ tới những tháng ngày lang bạt kỳ hồ. Vì đứa con Nàng sờ bụng mình, Tiểu Đào tinh mắt phát hiện động tác lơ đãng của tiểu thư, vui mừng nói: “Tiểu thư, người, người có rồi sao?” “Ừ, hơn một tháng rồi!” Vẻ mặt Dịch Cẩn Ninh hạnh phúc, đó là niềm vui sướng của người làm mẹ, cái gì cũng không quan trọng bằng đứa con của nàng, nàng, không cho phép bất cứ thứ gì làm tổn thương đến con của nàng. Kiếp sống đào vong tự nhiên thú vị, nếu là trước khi nàng không phát hiện bản thân mang thai, nàng tuyệt sẽ không oán giận một câu. Nhưng hôm nay, đứa bé này chính là cả bầu trời của nàng vì đứa nhỏ nàng sẽ bảo vệ bản thân chu toàn. “Còn có…” Mạc Liễm Sâm chưa nói dứt lời đã nhìn vợ mình một cái. “Trước khi phụ hoàng mất đã đưa cho ta một chiếc chìa khóa, bảo đảm cuối cùng của Tây Việt, đây có số của cải… có thể điên đảo thiên hạ.” Trong tay A Sâm có một lượng tài phú khổng lồ tiên hoàng lưu lại, bằng không lấy tình huống sung sướng như này, chống đỡ không đến vài năm. Hiểu rõ nguyên nhân Mạc Liễm Kỳ đuổi giết bọn họ, Dịch Cẩn Ninh nghĩ bụng quả nhiên là nói chuyện tiền bạc làm tổn hại cảm tình. Nói chuyện tiền bạc làm tổn hại cảm tình cũng là câu nói của Lạc Tiếu Tiếu, rất mới mẻ, cũng rất sâu sắc, độc đáo. “Khoản tiền này có bao nhiêu người biết?” Dịch Cẩn Ninh cảm thấy chuyện quan trọng như này Mạc Thắng Các sẽ không nói cho người khác biết mới phải, huống chi tài phú này là chờ Tây Việt lâm vào nguy hiểm mới dùng gấp. “Người biết được không nhiều lắm, chỉ có Dương công công…” Hiện tại Dương công công đã bị giết, biết chuyện bảo tàng chìa khóa chỉ có độc Mạc Liễm Kỳ. Thực ra số của cải này được che giấu rất kỹ, nếu luôn không khởi động nó thì sẽ không có ai phát hiện. Chỉ là gần đây quốc khố eo hẹp, Mạc Thắng Các mang theo Dương công công lấy một ít ra. Quốc khố vốn eo hẹp lại nhất thời giảm bớt, mặc cho là ai cũng đến cảm thấy dị thường, thế này mới khiến Mạc Liễm Kỳ hoài nghi. “Chúng ta, phải làm sao bây giờ?” Dịch Cẩn Ninh thật muốn biết tiếp đây Mạc Liễm Sâm muốn phiêu bạt giang hồ hay trở về triều chính, đoạt lại chính quyền thuộc về bản thân. Mạc Liễm Kỳ trị quốc rập khuôn, chính là kẻ xấu. Tương lai không biết dân chúng sẽ hướng sẽ đi về đâu. Chủ yếu là đứa bé của nàng không thể trôi qua những ngày lang bạt kỳ hồ, còn có Tiểu Đào. Nàng nhìn bụng bầu lộ rõ của Tiểu Đào, lại sờ bụng mình. Mạc Liễm Sâm bỗng chóc nhìn ra quyết đinh của nàng, Ninh Ninh hy vọng mình đoạt lại ngôi vị hoàng đế, trải qua cuộc sống yên ổn. “Ta phải trở về, đoạt lại ngôi vị hoàng đế, để nàng làm mẫu nghi thiên hạ!” Mạc Liễm Sâm trịnh trọng tuyên bố, phảng phất như một khắc này đã đến. “Còn có con của chúng ta nữa!” Dịch Cẩn Ninh hưng phấn bổ sung thêm một câu. A Trúc cũng đứng về phía Mạc Liễm Sâm, chỉ cần chủ tử muốn hắn đều sẽ bất chấp tất cả, giúp hắn đạt được. Từ năm tám tuổi bắt đầu hắn đã một mực đi theo Mạc Liễm Sâm, đến khi chết đi. “Khụ khụ…” Thánh thủ Điệp Cốc đi từ trong ra, chòm râu hoa râm bay lượng ngổn ngang trong gió, một thân bạch y của ông lúc này bỗng nhiên không tôn lên được dámg vả của ông. Dịch Cẩn Ninh cảm giác ông như già đi mấy tuổi, lưng ơi còng, trên dung nhan già nua chẳng biết lúc nào lại có thêm mấy vết đốm. Thánh thủ Điệp Cốc cả đời không cưới xin là vì bà ngoại của A Sâm, mẫu thân của Lạc phi. Chuyện này cũng là hôm qua chơi cờ với ông nghe ông kể, lúc ông trẻ tuổi vốn là công tử phong lưu, lại bởi vì mẫu thân của Lạc phi mà buông tha cho theo đuổi của bản thân, từ đó mai danh ẩn tích bắt đầu cuộc sống ẩn cư. Một tay ánh cờ quái cũng là bà ấy dạy, chỉ là sau này vì Mạc Liễm Sâm mà tái xuất giang hồ, Không sai, hắn chính là ràng buộc duy nhất của ông, hiện nay hắn phải đi đối mặt với mưa gió, thánh thủ Điệp Cốc khó tránh khỏi xót xa. Bước chân ông tiêu điều thu dọn bàn cờ, rồi lại run rẩy vào phòng. “Lão…” Mãi đến khi ông vào phòng, bên tai Dịch Cẩn Ninh vẫn văng vẳng tiếng thở dài lại như một chữ, một câu nói bất đắc dĩ. Mạc Liễm Sâm làm bạn với ông mười năm, ông đã coi hắn như con trai mà đối xử, có lẽ hắn là cháu trai cũng không đủ. Bầu không khí chua xót mà tốt đẹp còn chưa tiêu tán, bên ngoài đã có tiếng vang nhao nhao ầm ĩ. “Mở cửa, mở cửa!” Một đội quan binh thô bạo đập cửa, bỗng chốc phá nát cánh cửa gỗ của thánh thủ Điệp Cốc. Quan binh! Trong mắt Mạc Liễm Sâm lóe ánh sáng lạnh, người kia vẫn bán đứng họ! Nghe tiếng bước chân hỗn độn và tiếng vó ngựa, người tới không dưới một vạn. Dịch Cẩn Ninh căng thẳng nhìn bụng Tiểu Đào, chẳng may Tiểu Đào bị va chạm thì nguy. Thánh thủ Điệp Cốc nói với nàng không chỉ một lần, đứa bé lúc ba tháng là nguy hiểm nhất, cũng dễ sinh non nhất. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể sẽ một xác hai mạng. Không được, nàng phải bảo vệ Tiểu đào. Bảo vệ Tiểu Đào ở bên người, Nô Nhi cũng không biết tự lúc nào đã chạy lại, bảo vệ hai người sau lưng. Lúc này chỉ tớ ba người rúc lại vào một chỗ, Dịch Cẩn Ninh nhanh chóng trấn định lại. Nàng nhìn thoáng qua đường ra có tể chạy trốn chung quanh, phát hiện hậu viện có một cửa hông nhỏ, nàng toan kéo Tiểu Đào chạy về phía đó thì bị MẠc Liễm Sâm một phát giữ chặt. “Đừng đi, chỗ đó có phục binh!” A Trúc dùng người mình chặn cửa, lúc này thánh thủ Điệp Cố ccũng đi ra. Ông không hoảng hốt, khong vội vàng, nói với Mạc Liễm Sâm: “Vào nhà, dưới tấm ván gỗ thứ ba trong phòng ta chính là thông đạo, chạy thẳng đến mật thất dưới đất, cũng thông đến hoàng cung.” Đúng rồi, trước kia sư phụ từng nói với hắn “thỏ khôn có ba hang”, sao hễ liên quan đến chuyện của Ninh Ninh hắn liền kẩhn trương quên mất. Vỗ đầu một cái, hắn dắt ba nữ nâhn đi vào phòng sư phụ. Sư phụ và A Truc ở ngoài hẳn có thể chống đỡ một lúc. Nghìn cân treo sợi tóc, cửa bị phá vỡ, A Trúc lui về sau một bước, nhẹ nhàng nhảy lên nó cnhà. Ngoài phong đã bị vây quanh kín mít, hắn nheo mắt nhìn đầu tiễn và dầu hoả chi chít bên dưới đồng loạt nhắm vào căn phòng này, hắn lo lắng liếc thánh thủ Điệp Cốc một cái. “Mau, đi vào!” Dùng kiếm nạy tấm ván gỗ thứ ba lên, Mạc Liễm Sâm để No Nhi xuống trước, sau đó là Dịch Cẩn Ninh rồi đến Tiểu Đào, Sau khi chủ tớ mấy người đi xuống hắn mới nhảy xuống, thuận tay để nguyên tấm ván gỗ về dáng vẻ cũ, còn khoá lại dưới mặt đất, dùng gạch đá đã chuẩn bị trước chặn lại. “Quan gia, có chuyện gì vậy?” Thánh thủ Điệp Cốc còng lưng xuống, giọng nói già nua truyền vào tai A Trúc, hắn phi thân xuống dưới đỡ ông, trách cứ: “Cha, người đã một bó tuổi rồi còn ra đây lắc lư làm gì? Mau vào trong phòng nằm lên giường đi!” Trước kia đi theo Mạc Liễm Sâm, A Trúc cũng rất am hiểu diễn trò, cho nên ông vừa nói chuỵen hắn liền ý thức được lão nhân gia muốn làm gì, bèn phối hợp diễn trò. Đầu lĩnh quan binh liếc A Trúc một cái, là một người giỏi giang trong đó, hắn âm trầm hỏi: “Vì sao vừa rồi không mở cửa?” “Quan gia ngài nguôi giận, gia phụ già nua nên tai không tốt, chẳng phải ông ấy dang ra ngoài mở cửa cho ngài đó sao!” A Trúc cười vui vẻ, đỡ lão nhân gia ngồi xuống một bên. Đầu lĩnh quan binh liếc A Trúc một cái sau đó đảo mắt qua khắp nơi, bàn tay to vung lên: “Lục soát cho ta!” “Vì sao vừa rồi ngươi không mở cửa?” Hắn giơ roi trng tay lên, muốn đánh vào người A Trúc. A Trúc như không nghe thấy hắn nói, dư quang nơi khoé mắt lướt qua, thấy một người nơm nớp lo sợ đứng một bên. Hắn là ai? Mắt thấy roi của quan binh sắp qua đây, hắn vội nâng tay hơi nagưn lại: “Quan gia, không biết tiểu nhân đắc tội ngài chỗ nào?” “Ngươi bị điếc à?” Quan binh giận dữ: “Gia hỏi ngươi đấy?” Lại thấy A Trúc vẫn cười híp mắt nhìn mình, chẳng lẽ đây là đồ ngu à? Hoặc giả… hắn không sợ mình? Đầu lĩnh quan binh thẹn quá hoá giận, lại giơ roi lên, lão đầu vội kéo tay hắn, sức lực như rất nhu nhược nhưng lại như mang theo sự mạnh mẽ. Lão nhân gia đoạt lấy roi trong tay hắn, lại run run trả lại roi cho hắn: “Quan gia, xin ngài bớt giận, già này sắp chết rồi, ngài liền vì nhất mạch đơn truyền của ta buông tha chúng ta. Tiểu khuyển từ khi ra đời đã là kẻ điếc, hắn không nghe được tiếng gì, mong quan gia giúp đỡ, đừng chấp nhặt với hắn.” Thủ pháp của ông lão không lấy gì là cao minh nhưng có thể đoạt roi của hắn, đầu linh quan binh giật mình. Nhưng nghĩ tới con trai ông có một thân bản lĩnh thì thủ đoạn lão tử cũng là nói phải. “Đúng là đồ điếc, vậy sao vừa rồi ta hỏi hắn lại trả lời được?” Kẻ điếc có võ cong cao cường, cũng không phải hắn có thể ngăn cản được. Suy nghĩ một chốc, hắn lại nói: “Là kẻ điếc thì sao võ công lại cao như vậy? Chẳng lẽ các ngươi cũng là phản tặc?” “Quan gia, tiểu nhi biết chút môi ngữ…” Eo ông lão lại cong thêm mấy phần. Thủ lĩnh quan binh khinh miệt nhìn hắn một cái, lúc này một tiểu binh báo lại: “Đầu lĩnh, đã lục soát toàn bộ, không phát hiện gì bên trong!” Một đám quan binh đã lục soát toàn bộ gian nhà một lần nhưng không phát hiện nhân vật và dấu vết khả nghi gì. Đầu lĩnh quan binh nghi hoặc nhìn người đứng ở một bên, ánh mắt sắc bén đảo qua, người nọ sợ sợ tới mức chân mềm nhũn, quỳ trên đất dập đầu: “Quan lão gia tha mạng, tiểu nhân thật sự thấy họ, là hai vợ chồng, nam tuẩn tú, nữ thủy linh, là nhân vật giống hệt thần tiên, lúc tiểu nhan rình coi còn bị bắt…” “Đồ ngu xuẩn!” Người nọ chưa nói dứt miệng đã bị quất một roi hung ác. Không cần phải nói, hai người này nhất định là vợ chồng Thanh Vương, người kia phát hiện hai canh giờ trước, phỏng chừng đã sớm chạy thoát rồi. Hắn hung ác trừng mắt người kia, quát chói tai: “Còn không mau cút đi?” “Đại nhân, tiểu nhân… tiền thưởng của tiểu nhân đâu?” Tuy sợ hãi nhưng vẫn muốn lấy tiền thưởng, mẹ già nhà hắn còn chờ tiền chữa bệnh. “Ngươi còn muốn tiền thưởng sao? Người chạy mất rối!” Hăn giơ roi lên, lại là một cái quất hung ác, A Trúc và thánh thủ Điệp Cốc đều thờ ơ lạnh nhạt. Người tham tiền như vậy, chết cũng không đáng tiếc, chủ tử đã thă hắn hắn còn biết ơn báo đáp lại còn muốn tiền tài bất nghĩa. Người kia run run ngã xuống, nhưng vẫn chưa đi ra ngoài. Phập! Là âm thanh kiếm sắc đâm vào da thịt. Sau lưng người kia cắm một thanh kiếm, cắm thẳng tới chuôi kiếm, nằm sấo trên đất không nhúc nhích, hiển nhiên đã chết. Tay thánh thủ Điệp Cốc hơi run rẩy, chỉ vào người nọ run run không nói thành lời. A Trúc chán ghét liếc mắt qua chỗ khác, thuận tiện giúp ông lão che mắt: “Cha, người lớn tuổi vẫn là đừng nhìn mấy thứ máu me này, con trai đồng ý với người, sau này không ra ngoài giết người nữa!” Quan binh này như bắt được cái gì, nghiêng đầu nói: “Giết người?” “Quan gia, con ta chỉ là sát thủ nho nhỏ, cái gì nó cũng không hiểu, ngài chớ trách!” Ông lão cuống quít đứng dậy, bắt được ánh sáng trong mắt tên đầu lĩnh. A Trúc cúi đầu thu lại sắc sảo, khóe miệng mang theo ý cười khó thấy. Trúng chiêu rồi! A Trúc đang âm thầm giúp Mạc Liễm Sâm làm việc, không ai thấy hắn thường qua lại cùng Mạc Liễm Sâm. Nếu hắn có thể trà trộn vào đội ngũ quan binh trước, nói không chừng có thể giúp gì đó cho Mạc Liễm Sâm. Quan binh này híp mắt nhìn hắn một lúc mới dụ dỗ nói: “Một thân bản lĩnh của ngươi làm sát thủ rất không đáng giá, đồng ý theo ta tiến cung làm quan lớn không?” Làm quan lớn? Trong lòng A Trúc hơi khinh thường hắn, lườm huân chương nhỏ trên quan phục của hắn một cái. Đến bản thân chỉ là một thị vệ nhỏ đeo đao hành tẩu mà muốn cho hắn là quan ư? Đúng là trò hề! Nhưng hắn cẫn gật gật đầu, coi như đồng ý lời của hắn. Đầu lĩnh quan binh nói: “Thu đội, hồi cung!” Sau đó dẫn mọi người rời đi, ông lão còn ở trong viện dùng thanh âm già nua vô lực hô: “Con trai à, ngươi nhất định phải cố gắng, trở về làm rạng rỡ tổ tong!” Một đám quan binh suýt bị lời này làm vui vẻ đến cưới rớt răng hàm. Đám người Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh ra khỏi mật đạo, nhìn thánh thủ Điệp Cốc ngồi ở đàng kia không rên một tiếng, trêu ghẹo: “Sư phụ, lão nhân gia ngài bị dọa sợ đấy à?” “Không bị quan binh làm sợ cũng bị các ngươi làm sợ!” Ông lão thở phì phì chắp tay vào phòng, một thân cô đơn. “Tiếp theo chúng ta làm như thế nào?” Dịch Cẩn Ninh nhìn thi thể ngã ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng. “Tiểu Đào vẫn là ở lại đây dưỡng thai đi, Nô Nhi chăm sóc nàng cho tiện, Về phần nàng…” Mạc Liễm Sâm vuốt cằm, suy nghĩ trước đến tổng đàn La Thành tìm các huynh đệ khác hỗ trợ, nhưng lời nói ra lại là: “Vẫn là để ta chăm sóc đi, nếu nàng không ở bên người ta, ta có mà đi vào giấc ngủ!” Dịch Cẩn Ninh đuổi theo hắn, ầm ĩ cãi nhau vào phòng: “A Sâm chàng giỏi lắm, abứt nạt thiếp đúng không?” Tiểu Đào và Nô Nhi rất bất đắc dĩ nhìn nhau: “chúng ra bị bỏ rơi rồi!” Thời cuộc này các nàng cũng hiểu đúng mực, không thể làm phiền đến tiểu thư và cô gia. Sáng sớm hôm sau, Dịch Cẩn Ninh thu dọn xong bọc đồ, toàn bộ đều bị Mạc Liễm Sâm giàng lấy đeo lên lưng. Thánh thủ Điệp Cốc lệ già tung hoành, có vợ quên sư phụ, nhận phải đồ đệ bất hiểu rồi! Lúc đi đến một sườn núi tên Vong Tình, một đám người thổi bụi mù cuồn cuộn rong ruổi qua, Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm bị bụi đất bay lên trở nên không thể không giơ tay lên che. Lực chú ý của hai ngừoi đều đặt trên việc ngăn chặn bụi đất, không chú ý một người trên lưng ngựa lộ nụ cười giảo hoạt. “A!” Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, Mạc Liễm Sâm nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Dịch Cẩn Ninh, sau đó liền không thấy bóng dáng nàng đâu, đội nhân mã kia cũng không thấy tung tích đâu nữa. “Ninh Ninh…” Hắn cảm thấy hoảng hốt, Ninh Ninh bị cướp đi rồi! Đám người này… có lai lịch như thế nào?