Hoàng Quý Phi Kỳ Duyên Truyện!
Chương 1
"Ào"
Bất trời trời đổ cơn mưa lớn xối xả!
"Thật là... đang đi mà trời đổ mưa vậy trời..."
Hải Đường nhăn nhó tức tốc chạy thật nhanh để tìm chỗ trú mưa, mây sao có cửa hàng tiện lợi ở đó nên cô ghé vào tạm thời.
"Ôi cái bụng của mình, thôi thì đã vào đây rồi thì kiếm gì ăn cũng được, sẵn mua về nhà vài thứ luôn!"
Hải Đường đưa tay xoa bụng đang kêu réo của mình đi lòng vòng kiếm gì đó để ăn. Cô hào hứng bốc nào là sữa hộp, mấy gói mỳ rồi rong biển cho vào trong giỏ, trên môi lúc nào cũng nở một nụ cười thật tươi tỏa nắng.
"Suýt quên, lấy thêm bánh gạo cay nữa, xúc xích..."
Sau một loay hoay hốt đầy giỏ toàn đồ ăn vặt, Hải Đường đem tới tính tiền rồi bỏ vào trong cái balo to rộng vác đi.
"Ui trời mưa to thế này, chắc không tạnh nổi quá... kiểu này sao về nhà đây trời..." Hải Đường đứng than vản, nhìn ngoài đường hàng triệu hạt mưa rơi không ngừng nghỉ.
Bất chợt có một nam thanh niên đội mũ lưỡi trai cụp xuống đưa cái ô vào trong tay Hải Đường, làm cô ngạc nhiên trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh mà thốt lên: "Ôi mẹ ơi, chẳng phải là Kỳ Phong, người thừa kế tập đoàn tập đoàn thương mại Luxury sao?"
"Cầm lấy đi, không cần trả lại!" Kỳ Phong đáp với vẻ mặt lạnh lùng rồi nhanh chóng chạy đi dưới trời mưa.
"Này, Kỳ Phong... như thế sao được... này..." Hải Dường vội bung ô chạy đuổi theo.
Đúng lúc đó, Kỳ Phong đi qua đường nhưng vì cơn mưa nặng hạt nên không để ý gì chiếc xe ô tô đang lao tới.
"Coi chừng, Kỳ Phong!"
Hải Đường hét toáng lên, Kỳ Phong quay người lại nhìn khi nghe thấy cô gọi tên mình nhưng không nhìn chiếc xe ô tô đang phóng kia. Hải Đường vứt cái ô đi mà chạy xông ra đẩy mạnh anh phía trước.
"Rầm"
Tại triều đại Ngũ Thiên quốc.
"Bộp"
"Ôi mẹ ơi!"
Hải Đường la lớn lên khi ngã bịch xuống làm vỡ cả mái ngói, bao nhiêu ngói vụn vỡ khắp sàn. Nàng nhắm nghiền mắt lại chợt choàng bừng tỉnh, đánh mắt nhìn xung quanh, lấy tay sờ người mình nhưng hình như sờ phải vật gì đó mềm mềm.
Hải Đường ngơ ngác nói: "Sao ta không thấy đâu chỗ nào vậy nhỉ? Rõ ràng bị xe tông cơ mà sao giờ lành lặn như thế này?.. Cơ mà còn sống là may rồi..."
"Ngươi đang đè lên người ta đấy. Còn không mau tránh ra!"
Một giọng nói vang lên đầy uy lực khiến Hải Đường giật mình đứng phắt dậy, đôi đồng tử giãn rộng hết cỡ, sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.
Hải Đường nhìn lại mình, trên người mặc bộ y phục dài màu đỏ có họa tiết hoa mẫu đơn, nàng lúi húi chạy loạn quanh cái phòng này. Vớ lấy cái gương soi, đầu tóc thì bó lên đeo trang sức rườm rà, môi đánh đỏ đậm.
"Bộ dạng của mình sao quái lạ thế này? Mặc đồ gì y trang cosplay tạo hình cổ trang vậy trời?... Chắc nằm mơ thôi!" Hải Đường nói giọng đều đều, cảm thấy mơ mơ hồ hồ mông lung như một trò đùa, khẽ đưa tay véo má một cái: "Á, đau quá mẹ ơi! Sao tối thui vậy phải tìm công tắc điện thôi, chắc mấy người trong bệnh viện giở trò với mình rồi!"
Thế là Hải Đường cứ loay hoay tìm thật kĩ mà vẫn không thấy, tay thì kéo lấy cái tà váy dài phủ cả chân khiến nàng di chuyển một cách luộm thuộm. Và hành động của nàng khiến người nam nhân đứng kia như ngơ ra vậy, chàng đi tới kéo phắt Hải Đường lại lớn giọng:
"Ngươi đang làm gì vậy hả? Sao dám xông vào cung cấm của ta?"
"Ơ... Ể mà sao mặc đồ gì màu trắng mỏng manh vậy trời? Tóc thì dài cột như nữ vậy? Anh Kỳ Phong cũng ở chung phòng bệnh với em sao?"
Hải Đường nhíu mày hỏi với vẻ thắc mắc, ánh mắt nhìn thân hình của nam nhân trước mặt từ trên xuống dưới một cách khó hiểu.
"Người đâu!"
"Vâng, bệ hạ!" Một nam nhân khác bước vào khi nghe hoàng thượng gọi, ngài là Lâm Hắc Sát – tướng quân đi theo bảo vệ hoàng thượng.
"Bệ hạ?... Cái tên cầm kiếm mặc đồ cổ trang này có vấn đề gì không vậy? Thế kỉ 21 rồi chứ có phải thời xa xưa đâu mà bệ hạ... mắc cười ghê đó..."
Hải Đường vừa nói vừa cười một ngây ngô không biết gì vậy.
Nguyên Ân – tên của hoàng thượng, ngài gằn giọng nói trong giận dữ: "Mau lôi nàng ta ra ngoài cho ta... phạt quỳ ở trước quảng trường, không được cho uống nước biết chưa. Đêm hôm khuya khoắc dám phá vỡ giấc ngủ của ta..."
Hắc Sát tuân lệnh đi lại lôi Hải Đường đi ra ngoài nhưng nàng cố níu lại vì chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả, nàng đẩy Hắc Sát ra chạy tới chỗ Nguyên Ân lên giọng đáp:
"Này này... Rốt cuộc có chuyện xảy ra, các người nói gì vậy chứ? Bệ hạ là sao... anh Kỳ Phong anh có nhớ em, người anh đưa cho cái ô đấy?.... Chắc lúc đẩy anh mạnh quá nên bị đập đầu xuống đường giờ bị lú lẫn rồi phải không?"
"Mau lôi đi đi!... Tại sao ta lại bị ép lấy trúng một nữ nhân như vậy chứ? Hết chuyện để làm sao lại leo lên mái ngói làm gì không biết? Con gái thừa tướng khuê cát thục nữ là như vậy sao?"
Nguyên Ân than vản, nhìn những mãnh vụn vỡ của ngói rồi ngước lên nhìn lỗ thũng của cái mại xuyên bầu trời đầy sao. Tay khẽ sờ lấy phía sau cột sống đau ê ẩm của mình.
...
"Oh my God, gì vậy trời?"
Hải Đường như há hốc mồm nhìn quang cảnh nơi đây đưa tay dụi mắt mình vì không tin đây là sự thật, khi cái kinh thành cổ kính này lỗng lẫy về đêm không khác gì trên phim truyền hình cổ trang hay chiếu, thật chẳng biết nàng đang đến vùng thâm sơn cùng cốc nào nữa.
Chứng kiến tất cả các cảnh này, Hải Đường không thể đưa tay dụi mắt thêm lần nữa. Chuyện này là sao? Rốt cuộc nàng có còn ở hiện đại nữa không vậy?
"Tiểu thư quỳ ở đây đi! Là phận nữ nhi mà lại leo trèo tới chỗ bệ hạ như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của người với thừa tướng đấy!"
Hắc Sát lên tiếng nói giọng đều đều.
"Cái gì mà thừa tướng? Mà đây là đâu vậy? Có gần trung tâm thương mại mua sắm hay gần thành phố LA không?" Hải Đường rụt rè hỏi.
Hắc Sát bất lực nhíu mày, ngài ngẫm nghĩ một lúc mà không sao hiểu được ý nàng nói. Ngài hơi bất ngờ khi thấy tính cách cũng như hành xử của nữ nhi thừa tướng có chút không được bình thường.
"Đây là Ngũ Thiên quốc." Hắc Sát đáp nhanh.
"Ngũ Thiên Quốc?"
Hải Đường thốt lên, chạy tới trọi đầu vào bức tường thành. Cảm giác đau là thật!
"Bây giờ tiểu thư chịu phạt đi, nếu để ta thấy người đứng dậy là coi chừng ta đấy!" Dứt lời Hắc Sát nhanh chóng rời khỏi đây.
"Gì vậy trời? hu hu... Khi không lại xuyên không tới cái nơi quái quỷ này chứ?"
Giờ thì Hải Đường phải chấp nhận sự thật rằng trên thế giới vẫn còn nhiều chuyện xảy ra không tưởng và việc nàng xuyên không về cổ đại là một ví dụ điển hình.
"Đang xông ra làm nữ hùng cứu nam nhân, tự nhiên bị xe tông bỗng chốc té nhào xuống cung cấm của hoàng thượng ở Ngũ Thiên quốc cách đây hàng trăm năm. Chuyện này mà kể ra không khéo mình không bị tống vô bệnh viện tâm thần mới lạ... Trời ơi, cái quái quỷ gì đang xảy ra vậy chứ?"
Hải Đường than vản, ngồi xuống chòm hỏm ôm chân khóc òa lên như một đứa trẻ bị lạc đường vậy.
...
Sáng, mặt trời bắt đầu mọc lên với những tia nắng đầu tiên, Hai Đường chợt bừng tỉnh. Nàng đứng dậy duỗi tay vươn người hít lấy một hơi thật sâu, nàng khẽ nhíu mày: "Ôi cái lưng, đau quá đi mất... Ôi mở mắt ra vẫn là cái cảnh này... trên người vẫn là bộ trang phục này..."
Nàng đã mong sao đây chỉ một cơn ác mộng khi mở mắt ra vẫn là một thành hiện đại và cơn ác mộng này như chưa từng tồn tại. Nhưng không, vẫn như thế, mọi thứ vẫn hiển nhiên tồn tại như một giấc mộng hoang đường.
"Đói bụng qua đi, kiếm gì ăn rồi tính..."
Hải Đường ôm bụng lần mò đường đi, nàng giờ đây trở thành một kẻ mù đường vì nó quá rộng lớn.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
144 chương
179 chương
78 chương
58 chương
10 chương